Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 23 Thiên hạ đắc ý nhất xuân phong.
Con đường lớn mỗi lúc một thưa thớt người qua lại, có thiếu niên chậm bàn chân mình trong đêm, có tiếng đẩy cửa gỗ kẽo kẹt chậm rãi vang lên hòa cùng với tiếng gió hú khi đi qua những khe góc hẹp khi mà cạnh cửa bị mở làm lộ ra. Tần Phong bước chân vào trong sân nhà cũng không quên đóng lại cửa viện thêm một lần nữa cho cẩn thận, trời tối một màu ảm đạm, giờ này cũng đã khuya sân vườn chỉ còn là một mảng trống vắng tĩnh lặng, nơi các góc thì may mắn hơn khi vẫn còn sót lại một vài ánh đèn vàng nhạt từ mấy chiếc đèn lồng treo ở trên cột hiu hắt là còn lập lòe từng đợt ánh sáng. Thiếu niên đảo mắt quanh toàn bộ khuôn viên sân vườn, nhìn đến từng gốc cây từng hòn đá lớn, nhìn về những thứ xưa cũ vốn đã in hằn trong tâm trí ở trong lòng có loại hồi ức khó tả đang không ngừng dâng lên, đã nhiều năm đã rất nhiều năm rồi.
- Về rồi sao còn không nhanh vào nhà thay đồ đi ngủ.
Là một âm thanh già nua chậm rãi truyền tới, xuyên qua làn gió đêm vậy mà chẳng có chút nào dấu hiệu yếu đi cảm giác như gần như xa ở bên tai của thiếu niên. Tần Phong không vội đáp nhưng thiếu niên lại ngẩng đầu nhìn trời, có chút ngơ ngẩn với thứ ánh sáng trắng vàng huyền diệu cùng những điểm sáng chớp lòe của trời đêm. Vọng nguyệt chỉ là thiếu mỹ tửu, thiếu niên thẩn thờ một khắc xong lại trấn định con người mình quay về với trạng thái ban đầu, mắt đảo nhìn sang mới thấy gia gia vẫn còn đang ngồi ở trên chiếc ghế đẩu cao ống thuốc lá nằm ở trên miệng, lão nhân gia rít một hơi dài làm ống điếu vang lên vô số loại âm điệu giống như nước chảy qua góc đá, thưởng thức rồi mới thở chậm ra từng đợt sương khói.
- Vài năm gần đây ta nghe nói có không ít người ở bên ngoài lặn lộn thành danh trong lòng muốn quay về chốn cũ gặp mặt gia tiên thắp nhang cúng tổ, nhưng vẫn chưa có cơ hội, ngẫm nghĩ cũng thật đáng tiếc cho họ.
- Gia gia cũng muốn về thăm quê sao, mà hình như người cũng chưa từng kể những chuyện ấy với con.
- Thăm quê…chậc chậc ta thực cũng có mấy cái ý nghĩ này, trước kia tuổi trẻ tự xem mình là kẻ tứ cố vô thân lang bạt giang hồ mấy mươi năm, cuối cùng dừng chân lại nơi này…lại thêm mấy mươi cái năm trâu tháng ngựa trôi qua…giờ đã là cái thân già rồi…là một cái thân già rồi. Gọi là cái gì nhỉ…thiếu tiểu li gia…gì ấy nhỉ.
Tần Phong hơi nghiêng người, cẩn thận nhích tầm mắt của mình đi qua một chút đưa toàn bộ gương mặt của bản thân chìm trong mảng tối của đêm đen khuất sau lớp mờ mịt của đèn lồng, hai mắt không mở vậy nên chẳng có chút tia lưu quang nào được lưu lại giữa chừng không ấy, gương mặt bị che đậy bởi đêm đen không còn rõ ràng những gì đang diễn ra nữa. Toàn bộ đều ngưng trọng…kéo cả không gian đều rơi vào cái màn yên ắng tựa như thế gian từ thời nguyên thủy ban sơ…không có tiếng nói…không có tiếng cười…không có tiếng thở…ngay cả nhịp đập của tim cũng bị chậm lại chừng một hơi thở…
Khụ khụ khụ…lão nhân gia ho ra một hơi khiến cho màn yên ắng này bị phá vỡ, thiếu niên nổi tiếng là tiểu thư sinh của Thanh Sơn thành, nhất thời giống như n·gười c·hết ngạt gặp được không khí, hắn dùng hết sức bình sinh của mình mở rộng phổi hít vào thở ra từng hơi rất mạnh, dài ngắn không đồng đều cảm giác như rồng hút nước vô cùng khoa trương. Chừng mấy phút liền trôi qua như thế thiếu niên mới có thể phần nào chấn trụ lại thân hình của mình, hơi thở dần được điều hòa trở nên vô cùng bình thản…thậm chí đối với một số người n·hạy c·ảm còn có thể nhận ra từng nhịp thở lúc ấy của hắn đã khác với bình thường rất nhiều, tạo ra một loại cảm giác xa xăm gần như không thể miêu tả.
- Gia gia đấy là một bài thơ đọc là
Thiếu tiểu li gia lão đại hồi
Hương âm vô cải mấn mao tồi
Nhi đồng tương kiến bất tương thức
Tiếu Vấn Khách Tòng Hà Xử Lai.
- À phải rồi…đúng là tiểu vấn khách tòng hà xứ lai…cho thằng nhóc ngươi đi ăn học đầy đủ, quả là không uổng phí.
Lão nhân vừa nói tới đoạn lại hơi ngẩn đầu nhìn về phía trời, gương mặt già nua hiện lên càng thêm rõ ràng dưới từng lớp ánh sáng lập lòe của đèn lồng, từng đoạn nếp nhăn gấp khúc, tất cả đều mệt mõi trĩu xệ xuống…cũng là chuyện hợp với lẽ thường cho dù là ai đi chăng nữa cũng khó mà chống lại được cái sức mạnh vô thượng của thời gian…thế nhưng cho dù dáng vẻ bên ngoài có bị thay đổi như thế nào…phần khí thế nam nhi từng được chuôi rèn qua không biết là bao nhiêu gió bụi giang hồ vẫn chưa có chút nào thay đổi, ánh mắt sáng rực mỗi lần nhìn tới đều toát ra một loại khí khái bứt người. Lão nhân nhìn trời chìm trong màn đêm, có một vài ngôi sao rực sáng hòa vào từng đợt ánh trăng dịu nhẹ trong lòng cảm khái muôn phần.
- Hầy dà…đêm nay thời tiết cũng thật là tốt.
- Gia gia người cũng ngắm trăng ?
- Thế nào ?
Tần Phong tâm tình đương thoải mái sau nghe xong câu hỏi cuối cùng kia tự nhiên cũng ngưng trọng lại tâm tư của mình ngay cả đến hơi thở của bản thân cũng vô thức bắt đầu có dấu hiệu nặng nề kì lạ, đứng trước mặt gia gia giờ phút này thiếu niên cảm thấy không còn là khi có thể thoải mái đùa cỡn nữa. Trong lòng thiếu niên trẻ tuổi non nớt vốn có rất nhiều tâm sự chất chồng, thế nhưng lại không muốn nói cùng ai chỉ thích tự mình giải quyết. Đây là điều mà khi đi qua những năm tháng của tuổi thơ cùng nhiều năm đọc sách mà hắn ngộ ra được. Dù sao việc cũng là của mình người khác không quản được, mà cũng là lười quản đến nếu như không tự giải quyết, chậc phiền phức không nhỏ.
Lão nhân gia nhìn đứa cháu trai duy nhất ngưng trọng thân hình hồi lâu cũng không có đáp lời, trong miệng một hơi sương khói chậm rãi tuôn ra từ từ che lấy khuôn mặt đã già nua với những nếp nhăn nằm sấp lớp. Làn khói thuốc trắng xoá không tản mát lên cao, mà chầm chậm vần vũ quanh khắp gương mặt của lão nhân tựa như mây cao bay ngang đỉnh núi. Có lẽ là cảm thấy chướng mắt, lão nhân xua nhẹ bàn tay của mình mang theo luồng khói trắng vốn vờn quanh kia tản ra khắp bốn bề xung quanh hòa tan vào lớp không khí vô hình ở chung quanh.
Lão nhân già đã tới cái tuổi xế chiều từ từ đứng lên, không có dáng vẻ phong độ bá khí như cái cách gọi thần quân kia, cũng không có bộ dáng từ tốn chậm rãi thường thấy ở thằng cháu cưng, từ đầu đến cuối từng hành động đều phù hợp với độ tuổi. Cái lưng già đã hơi khòm khẽ run lên mấy cái vang nhẹ từng tiếng lắc rắc, lão nhân gia đi qua một bên tay cầm lấy cái tẩu thuốc bằng ống tre gõ gõ mấy cái xuống cạnh bàn rồi mới quay lưng đi. Chẳng quên ngoái đầu, lần này nhìn lại thật kĩ đứa cháu trai của mình rồi mới chậm rãi cất lời.
- Vừa chiều tên Tề Long ở thư viện Thương Sơn có đến thăm ta…chà chà hôm nay ta mới thấy cái tên thư sinh này cũng không phải kẻ cô nho quả lậu như đã tưởng, hắn vậy mà cũng biết mang theo rượu tới cửa…là cả một bình lớn luôn cơ đấy. À…mà cái tên đấy còn mang cho con mấy quyển sách đấy, ta đã đặt hết chúng ở trong thư phòng, đêm nay muộn rồi tranh thủ ngủ sớm chút, ngày mai rảnh rỗi rồi thì hãy mang ra đọc.
Gia gia nói xong lời thì quay người chậm rãi đi vào trong nhà, bỏ lại Tần Phong ở ngoài cửa với không biết bao nhiêu điều muốn nói còn đang ngổn ngan trong miệng. Cuối cùng thiếu niên thở chậm một hơi ngửa đầu ngắm ánh trăng sáng đang treo ngày một cao hơn giữa chừng không, nhìn ngắm thứ ánh sáng huyền diệu mà mê hoặc lòng người, chợt bằng thứ ánh sắc dịu dàng của vầng nguyệt quang tuyệt diệu đã vô thức nhắc cho thiếu niên lang nhớ tới người con gái vô cùng quen thuộc với bản thân mình…cũng không biết bây giờ nàng có phải cũng như hắn đang ngẩng đầu ngắm nhìn trời đêm huyền diệu với những ánh sao hòa cùng trăng vàng hay không.
Hắn khẽ nâng bàn tay lên cao muốn chạm thử, một cảm giác lành lạnh thốt nhiên tràn ngập hết cả. Lúc đầu chỉ là một vài điểm nhỏ ở các đầu ngón tay…thế nhưng rất nhanh hơi lạnh đã lan rộng truyền ra cả bàn tay rồi từ từ chạy đến tận nơi cổ tay, không phải là hơi lạnh buốt giá xuyên phá hết thảy xương cốt thân thể…nó chỉ đơn giản là từng đợt hơi gió man mát tựa như sương mai vào buổi sớm trời mà thôi. Tựa như cảm giác đã b·ị đ·ánh lừa đến cùng cực tựa như những hơi thở gần xa bất định đã ở bên người, từng làn hơi ấm dịu dàng thoát khỏi trường thiên địa xoay vần từ từ đi khắp cả thân thể để lại từng hồi sảng khoái cực độ, cuối cùng tất cả đều gom mình thu lại nơi mi tâm giữa trán.
Tần Phong bất ngờ một bàn tay vốn đã đưa cao lập tức chuyển dời sờ sờ lên trán, cảm giác ấy lướt qua rất nhanh nhưng vô cùng chân thực, hắn còn cảm nhận được đó dường như là một nụ hôn vội vàng của thiếu nữ…khẽ rùng mình…thốt nhiên trong lòng nói lớn…phi lễ chớ động, tiên sinh đã dạy không được phi lễ…lập tức định thần mang theo đợt tâm tư vừa mới chớm nổi kia nuốt lại vào bụng, cắm đầu mà chạy thẳng về phía thư phòng.
Đêm lạnh buông xuống cả tòa Thanh Sơn thành, dần về khuya đường càng ít người qua lại, ngẫu nhiên có một vị lão nhân già với mái tóc sương mai bạc trắng không râu, gương mặt điềm nhiên ngồi ở một quán trà mở xuyên đêm. Cũng không phải ai lạ lẫm chính là cái vị kiếm tiên lầu thứ mười một mới vừa rồi xuất kiếm cùng với A Lang. Hiện tại ngồi ở chỗ này thảnh thơi uống trà ngắm nhìn dòng người qua lại, quần áo trên người của ông từ đầu đến chân đều nguyên vẹn như cũ, chỉ có ở nơi bàn tay vẫn còn lưu lại một vết cắt nhưng cũng đã không còn nhìn thấy máu đỏ chảy ra nữa.
Lúc ấy lão nhân không ngồi một mình, ở đối diện với ông chính là cái người thiếu niên trên trán điểm nốt chu sa đỏ thẩm vừa lúc chiều còn hỏi mua một cây trâm gỗ của Lâm phu nhân. Hắn mặc theo một bộ y bào đạo gia vốn đã vô cùng sờn cũ không thể nhìn rõ màu sắc ban đầu là gì nữa, sau lưng còn đặt biệt thêu thêm một hình âm dương bát quái đồ. Thiếu niên anh tuấn ấy đội cao quan nở rộ như một đoá sen hồng lớn ở bên cạnh hắn đương nhiên là chiếc xe thồ đẩy hàng quen thuộc, phía trên xe là đủ thứ các biển hiệu đồ nghề của người thường hành tẩu bói toán.
Hai người ngồi ở quán trà mở xuyên đêm trước mặt đặt một bàn cờ lớn có hai nước đen trắng chia nhau, thiếu niên đầu đội cao quan cầm lấy cờ trắng lão nhân già không râu cầm phần cờ đen còn lại, hai người âm trầm nhìn nhau giống như không hẹn mà gặp ở trong đáy mắt biểu lộ từng chút một những suy tính của bản thân. Cách mấy hơi thở mới tuần tự hạ xuống một quân cờ ở trên tay mình ấn định thế cục đầu tiên của bản thân cũng là mở ra bàn cờ lớn nhất của phương thiên địa này vốn đã được bố cục bởi vô số thánh nhân của tam giáo tứ phương.
Lão nhân sau khi hạ cờ, cười hào sảng một hơi liền mạch bàn tay vớ lấy cái bình rượu treo lủng lẳng ở bên hông của mình trút thẳng vào trong miệng nghênh ngang bước chân rời đi. Thiếu niên đưa mắt tới nhìn thế cờ lớn đã được bày bố trong lòng có gió động ngửa đầu ngắm trời đêm mùa xuân với những hạt tinh không lấp lánh sáng tỏ, trong tiếng thở dài dường như còn có loại âm hưởng phiêu bồng không ai hiểu được. Thiếu niên bùi ngùi với chuyện xưa lẩm nhẩm đọc lại một vài câu thơ đã cũ.
Ngộ sự bất quyết
Tự vấn xuân phong,
Xuân phong bất khả
Vậy tự bản tâm.
Thiếu niên chậm rãi đứng lên thu cờ vào bàn đặt hết chúng lên chiếc xe thồ hàng nhỏ của mình, hắn quay đi trả phần tiền nước cho cả hai người rồi mới tiếp bàn chân trên con phố đã về khuya nhưng vẫn đông người.
Đại sư huynh ngọn gió lúc nào cũng tự do ngao du trên những vùng trời như thế, vậy giữa chúng liệu có phân cao thấp hay không, đệ lần trước hỏi sư phụ rồi nhưng mà ông ấy không chịu giải thích…còn bảo đệ phải học thêm nhiều không được chểnh mảng, huynh nói xem có phải sư phụ không biết nên mới kiếm cớ như thế hay không ?
Ầy…tam sư đệ…đệ còn nhỏ không được nói những lời bất kính với sư phụ như thế, lỡ như tiểu sư đệ nghe được không phải là học hư sao. Hơn nữa lão nhân gia người đã là bậc đắc đạo…đối với câu hỏi này của đệ nhất định là ông ấy đã có đáp án. Để ta nghĩ thử xem nào, gió thổi đến chân trời âu cũng sẽ quy về nguồn cội, vạn vật đều như thế vốn lẽ không nên có phân chia cao thấp…thế nhưng phàm là người cũng có kẻ mệnh đế vương kẻ số ăn mày…gió chắc cũng sẽ có phân ra khác biệt…ừm…đệ cảm thấy mùa nào trong năm là gió mát mẻ nhất ?
Đại sư huynh sao lại hỏi về cái này.
Đệ cứ trả lời đi.
Để xem nào…mùa đông thì gió lạnh lắm, mỗi lần muốn xuống núi là phải mặc biết bao nhiêu là thứ đồ…không thích chút nào, mùa thu thì thôi đừng nhắc đến nữa, còn mùa hè thì nóng ơi là nóng, ở trên núi càng gần với mặt trời…mấy lần làm việc ở bên ngoài đệ xém nữa đã bị nướng chín luôn rồi. Không thích, không thích chút nào. Chỉ có mùa xuân thôi…đệ rất thích mùa xuân đó, vừa mát mẻ lại còn là mùa đi chơi nữa, dưới núi có rất nhiều người đều ăn mặt rất là đẹp. Chưa kể nha… còn có…rất nhiều vị tỷ tỷ xinh đẹp nữa đó.
Đệ nha cái này mà sư phụ nghe thấy…chà chà…nhất định b·ị đ·ánh đòn một trận đau a.
Sư huynh…còn nói đệ, lần trước đi chung với đệ và nhị sư huynh, không phải huynh vì chăm chú nhìn mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp kia mà ngã luôn xuống sông sao. Đệ còn thấy a…mấy vị tỷ tỷ đó nhìn nhị sư huynh bằng đôi mắt đắm đuối luôn…còn lúc nhìn đại sư huynh thì…
Được rồi dừng ở đây được rồi, chuyện mất mặt ấy không đáng để khoe khoang. Hãy nói tiếp chủ đề của chúng ta đi, sư phụ từng nói với ta mùa xuân có thể xem như một mùa của sự khởi sinh hoặc là sự sống mới, đây cũng là thời điểm mà thiên nhiên sống dậy bắt đầu một vòng tuần hoàn mới sau một mùa đông lạnh giá. Sự nảy mầm của cây cối và hoa lá cũng thể hiện sự khởi đầu mới một vòng tuần tự mới hòa hợp cùng tự nhiên, đây cũng có thể xem là tương đối phù hợp với triết lí đạo gia của chúng ta.
Vậy ý của sư huynh là…vạn cơn gió trong thiên hạ xuân phong là đắc ý nhất.
Cái này đệ phải tự mình ngẫm ra…sư huynh không giúp được.
Đường đêm muộn dần dần thưa thớt bóng người qua lại, có đôi tiểu cô nương cùng với lão nhân thân hình cao lớn bước đi trên đường. Tiểu cô nương đi mãi một hồi mới dừng lại, ngẩng đầu ngắm nhìn trời sao lấp lánh, chỉ là cô bé liền có chút thất vọng với cái quang cảnh này, thật sự là vô cùng tầm thường nếu như đem nó so với những cảnh sắc mà cô có thể nhìn thấy khi đứng ở trên ngọn núi Ngọc Dương tại quê nhà của mình mà nói, kém hơn đôi chút đã là cách nói giảm nói tránh đi rất nhiều, thất vọng quay về phía lão nhân khôi ngô lên tiếng.
- Gia gia đêm nay chúng ta ngủ ở đâu ?
- Chậc…tiểu thư cái này…
Tiểu cô nương nghe thấy âm giọng bất khả kháng khi bị hỏi của hầu gia gia nàng, lần thứ hai phồng đôi gò má trắng hồng của mình lên giống như trong miệng đang nhai một mớ thức ăn vậy đáng yêu vô cùng. Cuối cùng nàng bất lực chỉ đành thở phì phò ra một hơi, lắc lắc cái túi vải thêu hoa chứa mặt nạ hầu tử bằng sứ tinh xảo treo ở bên hông của mình, khiến nó vang lên những tiếng lộp cộp rất khẽ.
Tiểu cô nương có đôi tai nhạy bén lập tức đã phát giác ra có cái gì đó không đúng cho lắm, trí tò mò của trẻ con nổi lên nàng lập tức tháo cái túi vải ra khỏi bên hông mở ra xem xét thử. Phát hiện ở bên trong túi còn để lại mấy nén bạc nhỏ ước chừng cũng phải bảy tám lượng bạc là ít. Tiểu cô nương vui vẻ cười đến híp mắt, đôi gò má trắng hồng của cô bé mới năm sáu tuổi vậy mà càng hồng hào đáng yêu hơn muôn phần, nàng nhìn về phía hầu gia gia hờn dỗi ném ra một câu khiến cho lão nhân khôi ngô muốn ôm đầu choáng váng
- Vẫn là thư sinh ca ca chu đáo, thật là thích huynh ấy quá đi. Nếu như ngày mai gặp lại nhất định phải thuyết phục ca ca đến Ngọc Dương Sơn dạo một vòng.
- Tiểu thư, vậy chúng ta đi thôi.
- Được hầu gia gia, chúng ta đi thôi.
Trên con đường rộng thênh thang có tiếng bước chân lấp xa lấp xấp của tiểu cô nương có âm vang chậm rãi từ tốn của vị lão nhân dần khuất ở trong đêm tối. Còn có tiếng xướng tên phật hiệu chậm rãi nhỏ nhẹ mà cắt ngang gió xuân của màn đêm, có vị tăng nhân áo vàng đơn sơ đã nhuốm đầy bụi trần năm tháng trên đầu là búi tóc được cột cao dáng nguời bình thản, từng bước chân từ tốn lạ thường, ở trên tay còn cầm thêm một cái bình bát khất thực, giờ này vị tăng sĩ kia mới bước chân qua cổng thành.
- A di đà phật. Đại thế sắp đến, thiện tai thiện tai.
Trời ngày một về khuya trăng đã treo ở lưng chừng gần đỉnh, nơi con đường lớn phố Đào Hoa cơ hồ cũng đang dần thưa thớt người đi qua lại. Có gió xuân lạnh lẽo xuyên qua những tán lá xanh um hồng thắm của cây hoa đào lớn, bất chợt làm cho lớp lớp những tán lá đan xen nghiêng ngã từng hồi nhỏ nhẹ phát ra từng đợt âm thành lào xào như lời thì thầm của thiếu nữ tuổi mới tuổi trăng tròn với người thương của nàng. Chậm rãi bình yên mà cũng chất chứa thứ tình yêu kì lạ xuyên qua muôn vàn năm tháng.
Cơn gió lạnh thẩm qua lớp quần áo của hai trung nhiên nam tử làm nghề canh phu khiến họ run khẽ một nhịp. Một trung niên nam tử trên tay cầm chiếc đèn lồng lớn, dảo chậm rãi từng bước chân của mình trên con đường lát đá xanh nhẵn bóng, một người khác tay cầm một ống trúc dài lại có một cây trúc khác dùng để gõ, cái này gọi là hoạt động đánh canh hằng đêm. Miệng hít vào một hơi thật sâu tay cầm gậy trúc gõ mạnh rồi đồng thành cất lời, nhắc nhở thời gian một nhiệm vụ quan trọng hằng đêm.
- Nửa đêm canh ba, chú ý khoá cửa, để phòng trộm c·ướp.
Một tiếng gỗ rít dài trong đêm vắng lặng mang cái yên tĩnh đến kì lạ kia vứt lại ở một xó góc. Trong căn phòng rộng, trên chiếc giường với đệm chăn ấm áp có tiểu cô nương đang say giấc ngủ ở trong vòng tay của ca ca nàng. Tiểu cô nương bấu tay vào áo, một bàn tay nhỏ mền mại khác lại nắm chặt vào tay của ca ca nhất quyết cho dù thế nào cũng không chịu buông ra, giống như đã rất nhiều năm tháng tương phùng, nàng sợ rằng một lần buông tay mãi mãi không thể níu lại một hình bóng đã rơi vào vực thẳm ấy nữa. Cũng không biết là trong giấc mơ nhỏ kia nàng rốt cuộc là thấy điều gì mà gương mặt phấn hồng đào yêu kiều không ngừng có nụ cười mãn nguyện.
Có thiếu niên nằm ngủ đến quên trời đất nào biết được chuyện gì đang xảy ra. Một tay choàng qua ôm lấy cái chăn lớn đắp lên người giữ cho tiểu muội không lăn khỏi giường, một tay khác duỗi thẳng để tiểu cô nương nhỏ làm điểm tựa. Một giấc ngủ dài thanh thản giống như rất nhiều năm rồi thiếu đi một giấc ngủ như thế, giống như rất nhiều năm rồi không có khoảng khắc nào bình yên đến như thế. Nếu tất cả chỉ là một giấc huyễn hoặc không hơn không kém, vậy hãy để giấc huyễn hoặc này được kéo dài vĩnh viễn.
Trời mới tờ mờ sáng Tần An giật mình khỏi một giấc mộng dài tưởng chừng như vô tận chính là bị tiếng đánh canh thứ năm của hai vị canh phu ban khuya kia nhắc nhở thức giấc. Đã là canh giờ thứ năm cũng xem như khoảng thời gian tốt nhất để hấp thụ tinh hoa của đất trời, thiếu niên ngồi lên vươn vai một cái để thư giãn xương khớp.
Nếu là thiếu niên bình thường ngủ trong đệm ấm chăn êm mà nói giờ này mới là lúc mà giấc ngủ sâu nhất, ngon nhất nói là muốn ngồi dậy đi tiểu cũng cảm thấy rất lười biếng nếu không phải là tình huống bất khả kháng nhất định là nhịn luôn đến sáng. Nhưng Tần An lại không giống mấy thiếu niên như thế chậm rãi rời khỏi giường của mình cũng không quên chỉnh sửa chăn nệm cho tiểu muội được tiếp giấc an yên.
Chân đi nhẹ nhàng xuyên qua khu đình viện giờ này vẫn lặng yên bởi gió đêm, chỉ có một vài chiếc đèn lồng treo cao trên cột để soi đường thuỷ chung vẫn giữ cho mình chút ánh sáng đơn bạc lẻ loi, nhưng không vì sợ hãi thứ sức mạnh vô ngần của tự nhiên mà quên đi nhiệm vụ của bản thân mình. Thiếu niên đi đến nơi có lu nước lớn ngồi xuống rửa mặt một phen cho thật sạch sẽ. Tần An ngâm nga câu hát, một tay hất nước rửa mặt. Nước trong lu buổi sớm tinh mơ đã là những giọt lắng đọng tinh tuý nhất, bởi thế mà trong mát vô ngần chỉ vài gáo rửa mặt thôi đã cảm thấy cả tinh thần sảng khoái hăng hái, trong cơ thể mơ hồ còn có một luồng ý chí của thiếu niên b·ị đ·ánh thức, chuẩn bị cho thách thức của ngày hôm nay.