Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Ta tên là Lục Si, lục địa - Lục, kiếm si - Si

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Ta tên là Lục Si, lục địa - Lục, kiếm si - Si


Hạ kiếm kiếm chủ nhìn vào thanh kiếm để ở sau lưng Lục Si, giọng điệu khiêu khích hỏi: “ngươi không định xuất kiếm sao? Đợi bốn người bọn ta cùng lên thì ngươi không còn cơ hội nữa đâu đấy.”

Lục Si không nói gì, hai ngón tay khẽ rung một cái, một cỗ bàn bạc kiếm khí từ trên người cậu phát ra, đẩy tên Hạ kiếm kia lui lại vài bước. Không chỉ dừng lại ở đó, cậu khẽ nâng cánh tay phải lên, biến chỉ thành kiếm, một cỗ xanh lam kiếm khí lập tức hội tụ vào trên hai đầu ngón tay, cậu thả người, xông thẳng tới chỗ đối phương.

...

Thiên kiếm nghe vậy liền gật đầu, lấy một tay đặt lên trên chuôi kiếm, dõng dạc nói: “kết trận!”

Hạ kiếm kiếm chủ, nghe vậy liền tức giận gầm lên: ”muốn c·hết”.

Hạ Kiếm, Phi Thiên.

Ngay lúc này, trên Hồng Hỷ phố.

Lục Si liền nhìn theo hướng thanh trường kiếm kia bay trở về thì thấy từ trên bên tầng cao nhất của tòa “Thiên Hạ Vô Song” các kia. Có bốn bóng người, cùng mặc một bộ hắc y, tuổi khoảng hơn ba mươi, từ trên cao hạ xuống. Bốn người khuôn mặt thường thường, hành động thì lại đồng bộ, như một khuôn đúc ra, chứng tỏ đã luyện tập cùng nhau từ rất lâu, phối hợp vô cùng ăn ý.

“Sau nhiều năm tìm cách bổ sung, vá lại nhưng vẫn không có tiến triển gì, đã khiến ta chấp nhận cả đời này chỉ có thể dừng bước tại đây, nhưng lúc nãy khi nhìn vào vị thiếu niên đó, linh giác của một kiếm tu nói cho ta biết, thời điểm thanh kiếm ấy được rút ra khỏi vỏ, cũng là lúc kiếm tâm của ta trọng sinh.” Một câu cuối cùng này, vị lão giả liền nhấn mạnh từng chữ, trong giọng điệu không che dấu được niềm vui, phấn khích. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vừa hay giống như các ngươi, ta cũng là một kẻ vô danh, từ nhỏ không cha, không mẹ, ăn cơm bốn bể mà lớn lên. Hoặc có lẽ, trước đây ta cũng đã từng có tên, chỉ là ta không nhớ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vị trung niên nhân đeo đao, ngồi đối diện lão giả nghe vậy liền cười nói: “Trong thành Ngọc Kinh này, kiếm tốt có rất nhiều, như sao trên trời, đếm mãi không hết. Nhưng rốt cuộc phải là một thanh kiếm như thế nào? mới xứng đáng được Kiếm Thánh tiên sinh nói ra hai chữ hảo kiếm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lúc vị lão giả tự rót cho mình một chén rượu, tính đưa lên miệng thưởng thức thì giống như cảm ứng được thứ gì đó nên bèn thả chén rượu xuống, đứng lên đi về cửa sổ, nhìn ra xa xa.


Một chỉ này của Lục Si dùng nhiều sức lực hơn trước nên khiến Hạ kiếm kiếm chủ b·ị đ·ánh bật về phía ba tên kiếm chủ còn lại đang “tọa quan sơn hổ đấu” kia.

Đối mặt với tốc độ kinh người của Hạ kiếm kiếm chủ, khuôn mặt Lục Si vẫn không đổi sắc, y chỉ nhẹ nhàng lấy hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, giữ ở phía trước mặt.

Ông đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm khàn, nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm khó tả: “là một thanh kiếm tốt.”

Nam Cung Vũ Văn là đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ của Nam Cung gia, nên từ nhỏ đã được gia chủ cùng các vị trưởng bối trong gia tộc âm thầm bồi dưỡng, đối với thế cuộc cũng như những thế lực ngầm ẩn giấu dưới thành Ngọc Kinh cũng biết một hai.

Lục Si duỗi ra một chỉ, điểm vào một chỗ trên màn chắn, cách vị trí trung tâm khoảng ba tấc, trực tiếp đem cái kia mênh mông kiếm khí trong nháy mắt hóa thành hư vô, không còn dấu vết. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thủ pháp tàng kiếm khí trong vỏ kiếm của tiểu tử đó rất có phong phạm của tiên sinh khi còn trẻ, xem ra là ngài quý tài, muốn thu nhận hắn làm đồ đệ rồi, nếu không với tích cách cố chấp đó của ngài sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định như thế.”

Ở phía đằng xa, có một tòa đài cao chót vót, vươn mình lên tận trời xanh, tên là “Phi Vân Đài” bên trên chỗ cao nhất của tòa đài cao này, có một vị trung niên nhân đeo đao và một vị lão giả đang ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn, phía ngoài rìa chiếc bàn này, gần chỗ vị lão nhân kia an tọa còn có một thanh mỹ kiếm, vỏ kiếm được chạm khắc tinh xảo, phẩm chất cực cao, không phải vật phàm trần.

Vị xa phu Mạc Kỳ Phong nhìn thấy một màn này, liền quay qua bên cạnh nói với Nam Cung Vũ Văn: “tên tiểu tử này ngoài kiếm ra thì không thích bất cứ thứ gì khác, kể cả nói chuyện, nhưng phàm là hắn mở miệng lúc, chỉ có 2 tình huống xảy ra, một là lời đại đạo chí lí, khiến người ta lau mắt mà nhìn, hai thì toàn là lời nói làm cho người ta tức c·hết, hận không băm c·hết hắn không thôi.”

Vị trung niên nhân đeo đao nghe vậy, liền rót một ly rượu cho vị lão giả, rồi nói: “xem ra sau hôm nay, nhân gian này sẽ lại có thêm một vị Kiếm Tiên.”

Thiên kiếm đứng đầu trong tứ kiếm chợt lên tiếng hỏi: “thế nào?”

Thiên kiếm, Quy Lộ.

Trên đời này, vạn vật đều tồn tại một điểm yếu chí mạng gọi là “Tâm” giống như những tòa lầu các, sơn trang nhìn như vô cùng kiên cố, không thể sập được xuống này, chỉ cần phá hủy đi cây cột trụ chống đỡ thì cả tòa đều sẽ sụp đổ theo, cây cột trụ này chính là “Tâm” của nó.

Phá tan lớp phòng hộ xong, Lục Si lại tiếp tục tiến lên, để tay trái chấp đằng sau lưng, tay phải nhất chỉ nhắm vào mi tâm của tên Hạ kiếm kiếm chủ.

“Uyên Hải cảnh đỉnh phong, nếu là hắn rút ra kiếm lúc, có thể trực thượng thẳng vào Phù Dao. Ngoài ra hắn còn một môn chỉ pháp rất tà môn, buộc phải dùng kiếm đi đón đỡ.” Hạ kiếm rút thanh kiếm từ dưới đất ra, khẽ nhíu mày nói.

Vị lão giả cầm lên ly rượu còn chưa kịp uống lúc nãy, uống một ngụm rồi thở dài lắc đầu.

Vô Kiếm, Chước Mặc.

Chính vì thế hắn liền vội vàng nắm lấy thanh trường kiếm, che chắn ở phía trước mặt để đỡ lấy chỉ pháp của vị thiếu niên kia.

Sau khi quan sát và đánh giá bốn tên hắc y nhân mới xuất hiện này, cậu liền lên tiếng nói: “Nếu như ta đoán không sai? Thì các hạ hẵn là Thiên Hạ Vô Song tứ kiếm trong lời đồn.”

Ngồi ở chỗ này, ngước nhìn ra bên ngoài, sẽ thấy được toàn bộ khung cảnh của cả tòa Ngọc Kinh thành như thu hết vào trong tầm mắt, làm cho người ta có cảm giác “thiên tử ngắm nhìn cả giang sơn” hương vị. Chính vì cỗ hương vị này mà ngày thường ở đây lúc nào cũng đông đúc, náo nhiệt nhưng hôm nay ngoài hai vị kia ra thì lại không thấy bóng dáng của một ai cả.

“Không, ngươi sai rồi, lúc đó ta đi ra ngoài cửa sổ nhìn thử xem vị thiếu niên đó, một cơn gió nhẹ mang theo kiếm ý của hắn thổi qua, làm ta cảm giác giống như thấy lại năm đó chúng ta tuổi trẻ khinh cuồng thời khắc.”

Lục Si liền hướng về phía tứ kiếm nhếch mép cười, tựa như thể muốn nói: “Muốn để cho ta xuất kiếm! các ngươi cảm thấy, mình xứng sao!”

Thiên Kiếm kiếm chủ nhìn về phía Lục Si, “tiểu tử, ngươi tên gì? còn trẻ mà đã có tu vi bậc này, ắt không phải kẻ vô danh .”

Mà môn Chỉ Pháp này bá đạo ở chỗ, miễn là đối phương cảnh giới ngang bằng ngươi hoặc không cao hơn ngươi quá hai cảnh thì mặc kệ đối phương dùng chiêu thức gì, cũng liền là một chỉ phá chi, nhưng tiền đề là ngươi phải tìm được “Tâm” của nó đã.

“Là một thanh thuần túy, không bị váy bẩn bởi hoàng quyền chi kiếm.” Nói xong lời này vị lão giả liền quay trở lại chỗ chiếc bàn, ngồi xuống, tiếp tục nói: “Đao Tiên tiểu tử, ta thay đổi ý định rồi, việc lúc nãy ngươi nói với ta, bây giờ ta cảm thấy có thể thực hiện được.”

Nói xong, hắn lập tức rút kiếm ra, cả người tỏa ra bừng bừng sát khí, dậm chân một cái, thân hình liền xuất hiện trước mặt Lục Si, tay phải nấm chặt thanh kiếm, nhấm thẳng vào cổ họng của cậu mà đâm tới.

Chương 17: Ta tên là Lục Si, lục địa - Lục, kiếm si - Si

Lục Si nghe Nam Cung Vũ Văn nói vậy liền lắc đầu, thất vọng nói: “kiếm là thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian. Kiếm nãi quân tử chi khí, một kiếm nơi tay, thiên hạ ta có, nếu là trên giang hồ lúc, kiếm càng nên là ba thước khí khái, càng nên là thuần túy, càng nên là kiếm tu phong lưu chi khí, có thể tung hoành ngang dọc, không ai dám cản trở.”

Từ chỉ đầu tiên hắn đã cảm nhận được, đây là một môn chuyên làm r·ối l·oạn linh khí chỉ pháp, bất kể là phật, đạo, binh, võ, kiếm, trận, phù,… cái nào lưu phái tu hành, đều phải sử dụng linh khí trong linh hải. Cho nên khi đối mặt với môn chỉ pháp này tuyệt đối không thể để đối phương đánh trúng trên người hay dùng tay không đón đỡ. Bằng không linh khí trong cơ thể ngươi sẽ chạy tán loạn, nếu như không áp xuống được, nhẹ thì phế một thân tu vi, nặng thì bạo thể mà c·hết.

Khoảng cách thanh kiếm đâm xuyên qua cổ họng của vị thiếu niên này cũng chỉ có hai tấc, nhưng hai tấc này lại như một rãnh trời, dù cho đối phương có không ngừng dùng sức hay tăng cường vận chuyển linh khí vào mũi kiếm cũng đều không thoát được hai ngón tay kia.

“Năm ấy vẫn còn là thời của triều đại trước, tiên đế bất tài vô độ, khiến dân chúng rơi vào cảnh tan cửa nát nhà, lầm than đói khổ . ta chỉ là một dã tu bình thường, ngươi vẫn chưa được người đời gọi là Đao Tiên, còn có ba tên môn chủ của Phù Long Môn bây giờ, cùng vị quốc sư sở hữu một thân tu vi thông thiên kia. Sáu người chúng ta cũng giống như đám thiếu niên này, chỉ khác biệt là chúng ta g·iết từ cổng thành đến hoàng cung, khiến máu chảy thành sông, xác chất thành núi, thành công trợ vị hoàng đế Đại Lương bây giờ lên ngôi, lập ra triều đại mới. Nhưng cũng vì một trận chiến này mà ta b·ị t·hương đến bản nguyên, khiến kiếm tâm bị hư tổn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Môn Chỉ Pháp này ta luyện không đạt tới trình độ như công tử, nhưng cũng được chân truyền vài phần. Cho dù bốn người các ngươi có cùng lên, kết quả cũng chỉ như thế, không thể nào lay chuyển được ta.”

“Nếu kiếm rơi vào quân vương, hoàng quyền trong tay, liền sẽ bị váy bẩn trở nên bẩn thỉu, giống như các ngươi chi danh.” Khi nói bốn chữ cuối cùng, Lục Si cố tình chỉ thẳng vào kẻ đứng hàng thứ hai trong tứ kiếm, khinh thường nói: “Hạ kiếm, hạ tiện.”

Song Kiếm, Ly Ca.

Mười năm trước, ở tòa lục địa Long Uyên Thánh Châu này đột ngột xuất hiện bốn gã kiếm tu vô danh giả, mỗi người đều cầm trong tay một thanh danh kiếm. Lấy Đại Lương Vương Triều làm trung tâm, bốn người bắt đầu từ Đông, Tây, Nam, Bắc tứ phía, đi vấn kiếm khắp nơi, đánh bại không ít trẻ tuổi thiên kiêu tuấn kiệt của các thế lực tiên gia, đại tông tu hành nổi danh trên núi. Mỗi người đều là cường giả uy chấn một phương, danh tiếng cực thịnh. Đương bốn kiếm hợp lại thành một lúc, liền có thể giống như tên “Thiên Hạ Vô Song”.

Tên Hạ kiếm kiếm chủ thấy vậy liền dùng ý niệm khống chế thanh trường kiếm, khiến nó xoay tròn liên tục giữa không trung, tạo thành một màn chắn kiếm khí.

“Quá khứ của ta đối với ta bây giờ cũng không trọng yếu nữa, công tử đặt cho ta một cái tên mới, muốn ta sống một cuộc đời mới, gọi là Lục Si, lục địa - Lục, kiếm si - Si.”

Trên không trung, hắn xoay lượn vài vòng rồi hạ xuống cắm thanh kiếm xuống đất để ổn định lại thân thể.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Ta tên là Lục Si, lục địa - Lục, kiếm si - Si