Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Vấn kiếm kiếm tiên

Chương 23: Vấn kiếm kiếm tiên


Đúng vào lúc này, trên cơ thể của Lý Thần Hy đột nhiên xuất hiện một cỗ thần thánh khí tức, đang không ngừng tuôn ra như suối trào, tạo thành một màn chắn bao quanh khắp thân thể, mật độ dày đặc đến mức, tựa như cương khí hộ thể của võ phu.

Cậu liền phất ống tay áo một cái, để lộ ra một chiếc vòng tay màu bạch kim, chiếc vòng này không phải là một món trang sức phàm tục bình thường mà là một kiện pháp khí chuyên dùng để chứa đồ của đám thần tiên tu sĩ trên núi, có tên gọi là “Phương Thốn Vật.”

Từ sâu bên trong chiếc vòng, bỗng có sáu cỗ quan tài lớn, bị khóa lại bằng những sợi xích, bỗng chốc bay ra, cắm thẳng đứng xuống mặt đất, nắp quan tài hướng về phía vị Bạch Y Kiếm Tiên.

Lý Thân Hy liền chấp hai ngón tay để trước ngực, lớn tiếng quát lên: “Lục Quan Táng Thần trận, giải.”

Theo tiếng nói của Lý Thần Hy vang lên, sợi xích trên những chiếc quan tài chợt lóe sáng lên một cái rồi tan biến, khiến cho nắp đậy của sáu cỗ quan tài đều bung ra, rơi thẳng xuống.

Làm lộ ra sáu cỗ con gối hình người đang nằm ở bên trong, mỗi con rối đều phát ra sát khí bàn bạc cùng một làn khí hắc ám, khiến trong không khí lúc này có một mùi máu tanh nồng nặc, quỷ dị đến cực điểm.

Nhìn vào những con rối hình người trong rất quen mặt này, vị lão nhân áo trắng khẽ nhíu mày lại: “Đây lẽ nào là … khôi lỗi.”

Lý Thần Hy nghe được liền cười nói: “không phải, khôi lỗi bình thường chỉ là vật c·hết, cần phải có người đi điều khiển, mà thứ này của ta là loại cao cấp hơn, có thể tự hoạt động theo ý thức, bởi vì bên trong có giam giữ linh hồn của người sống, ta đặt tên cho thứ này là nhân ngẫu.”

Không đợi Độc Cô Vân Vũ trả lời, Lý Thần Hy tiếp tục nói: “Từ lúc ta tới Ngọc Kinh thành cho đến bây giờ, mỗi năm đều có sát thủ tới á·m s·át ta. năm đó ta mười ba tuổi, có một tên sát thủ thành công lẻn vào trong phòng lúc ta đang ngủ, may là ta cẩn thận đề phòng việc này từ trước, lúc đi ngủ luôn để một thanh chủy thủ dưới gối, khi tên sát thủ đó tiến đến ta liền giả vờ ngủ, đợi khi hắn đến gần, lập tức một dao đăm c·hết hắn.”

“Cũng vì chuyện này mà có một khoảng thời gian rất dài đêm nào ta cũng nằm mơ thấy ác mộng, mãi đến sau này khi lớn lên ta mới hiểu được, năm đó là người thuê hắn cố tình để hắn bị ta g·iết, từ đó để ta lúc nào cũng sống trong sợ hãi, ám ảnh. Tiền bối biết tư vị của một đứa trẻ buộc phải g·iết người là như thế nào không?”

Nói ra lời này là lúc, Lý Thần Hy liền đi tới trước sáu cỗ quan tài:

“Trong đá·m s·át thủ á·m s·át ta những năm đó, đây là sáu tên có thực lực mạnh nhất. G·i·ế·t đi thì quá uổng phí nên ta liền đem kí ức bọn hắn xóa sạch rồi rút hồn phách của bọn chúng nhốt vào bên trong mấy con rối này luyện chế thành nhân ngẫu. Mỗi một tên ta điều giáo cho chúng một loại kiếm thuật khác nhau. Xin mời Độc Cô tiền bối đánh giá.”

Vừa dứt lời, Lý Thần Hy liền chấp hai ngón tay lại quát lớn: “Khôi Lỗi Sát Nhân Trận, lên.”

Theo hiệu lệnh của vị thiếu niên trẻ tuổi, bọn chúng đồng thời mở mắt ra, trong thoáng chốc liền xuất hiện bên cạnh Lý Thần Hy.

Cũng ngay tại thời điểm đó năm thanh trường kiếm: “Thiên Cang, Tất Sát, Tuyệt Sinh, Đường Lang và Hoàng Tước.” Đang để ở bên trong cỗ xe ngựa liền lao ra, bay đến trong tay năm tên nhân ngẫu.

Ngoại trừ một tên còn lại sau cùng đứng chắn trước mặt Lý Thần Hy thì năm tên khác, sau khi nắm lấy kiếm liền lao tới chỗ vị Bạch Y Kiếm Tiên chung một nhịp.

Tên nhân ngẫu thứ nhất sỡ hữu thân hình cao lớn, lực lưỡng như man nhân, cầm lấy Thiên Cang kiếm, giáng từ trên trời mà xuống.

Độc Cô Vân Vũ chỉ lấy ra một lóng tay liền dễ dàng chặn lại thế công mãnh liệt của thanh cự kiếm, nhưng vào khoảng khắc ngón tay v·a c·hạm với thanh kiếm, một cỗ kiếm ý tựa như một châu sơn hà, bất ngờ đổ ập xuống đỉnh đầu.

Khiến ba bước xung quanh chỗ vị lão giả đang đứng, bất ngờ xuất hiện môt vùng thiên địa có sức nặng đến ngàn cân, làm cho hai chân lún sâu xuống dưới, mặt đầu xung quanh đều vỡ nát, tan hoang.

Ở phía đằng sau, tên nhân ngẫu đứng chắn trước mặt Lý Thần Hy liền bắt đầu bày trận, diễn hóa ra một tòa trận pháp ở ngay bên dưới chân vị lão nhân.

Theo tòa trận pháp hiện ra, lập tức có vô số sợi xích màu vàng rực mọc ra từ bên trong, siết chặt lấy tứ chi của vị lão giả.

Cũng đúng vào thời điểm này, bốn tên nhân ngẫu khác cũng lập tức hiện thân. Một tên cầm lấy thanh kiếm “Tuyệt Sinh” xỏ xuyên qua lớp kiếm khí hộ thể, nhắm thẳng vào cổ họng vị lão nhân mà đâm tới.

Hai tên nhân ngẫu khác lần lượt nắm trong tay “Đường Lang” và “Hoàng Tước” t·ấn c·ông từ hai bên cánh tả, hữu. Còn lại cuối cùng một tên thì vòng ra phía đằng sau, nhấc lên thanh “Tất Sát” kiếm, không chút do dự, hướng mũi kiếm về phía lưng vị lão nhân.

Đối mặt với đòn hợp kích tất sát gần như hoàn hảo, không có kẽ hở này, phong thái của lão nhân vẫn rất nhàn nhã, chậm rãi phân tích đòn hợp kích của năm tên nhân ngẫu:

“Đầu tiên là kẻ cầm thanh trọng kiếm tên Thiên Cang, chủ động cường công thu hút sự chú ý của kẻ địch, tiếp đó tên nhân ngẫu đứng đằng xa kia sẽ thi triển trận pháp khống chế lại kẻ địch, phòng trường hợp mục tiêu còn có thủ đoạn bảo mệnh, tên sử dụng Tuyệt Sinh kiếm sẽ phá hủy đường lui này của đối phương, cuối cùng hai tên sử dụng Đường Lang và Hoàng Tước t·ấn c·ông từ hai phía để làm loạn phán đoán của mục tiêu, mục đích thực sự của hai tên này là để khiến kẻ địch không chú ý đến tên nhân ngẫu còn lại vòng ra sau, cho dù đối phương có cản được cả bốn đường kiếm, thì vẫn còn một hậu chiêu cuối cùng là kẻ cầm Tất Sát kiếm kia. “

“Nếu là cái bình thường kiếm khách gặp phải đòn hợp kích này lúc, liền phải c·hết không nghi ngờ. Đáng tiếc ta lại không phải là bình thường kiếm khách mà là Kiếm Tiên!”

Sau khi nhìn thấy rõ ràng, không sai biệt lắm, vị bạch y lão giả này liền nhíu mày lại một cái, một cỗ phô thiên cái địa kiếm khí từ trong đôi mắt ông bỗng chốc phát ra, đánh tan tòa trận pháp cùng năm tên nhân ngẫu thành từng khúc.

Không chỉ dừng lại ở đó, Độc Cô Vân Vũ còn phất ống tay áo một cái, lập tức một đám lá cây gần đó liền bị hút vào trong, sau đó ông lại ném chúng về phía của Lý Thần Hy.

Một đám lá cây bình thường tưởng chừng như vô hại nhưng nằm trong tay của vị Bạch Y Kiếm Tiên lại không khác gì một thanh có thể dời núi, lấp biển, không gì không làm được chi kiếm.

Đối mặt với chiêu thức của vị Bạch Y Kiếm Tiên, tên nhân ngẫu tinh thông trận pháp này lập tức tế ra một tòa phòng trự pháp trận.

Nhưng vẫn không thể cản lại được thế công của đám “diệp kiếm” kia, bản thân còn b·ị c·hém đứt thành hai nửa.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lý Thần Hy vẫn hết sức bình tĩnh, không chút nào lo lắng. Đám “diệp kiếm” đụng phải lớp hạo nhiên chính khí bao bọc bên ngoài, vẫn là một đường phá tan lao đến, nhưng khi đi đến trước người Lý Thần Hy chỉ còn cách khoảng một tấc liền bị một loại lực lượng vô hình nào đó chặn đứng lại, không thể tiến thêm một bước.

Lúc sau, Lý Thần Hy liền tái hiện lại y hệt động tác vừa rồi của Độc Cô Vân Vũ, cậu cũng thu chúng lại vào trong ống tay áo rồi phất tay ném chúng thẳng lên trời cao.

Tạo ra một t·iếng n·ổ: “ầm … ầm.” Vang vọng khắp hư không.

Cậu vươn tay phải ra, năm ngón tay hơi co lại, đám nhân ngẫu bị vị lão nhân này đánh tan, trong chớp mắt liền khôi phục lại hình dáng ban đầu, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Kế tiếp, Lý Thần Hy liền chấp tay hành lễ: “đa tạ tiền bối đã thụ kiếm, tâm ý của tiền bối, vãn bối đã hiểu rồi.” Nói xong liền phong ấn đám nhân ngẫu về lại trong quan tài, rồi thu chúng lại vào trong chiếc vòng tay.

Nghe được lời này, Độc Cô Vân Vũ vừa vuốt vâu vừa cười nói: “không cần khách sáo, có thể chỉ nhìn một cái liền học được đều là do bản lĩnh tự thân của tiểu hữu, không liên quan gì đến lão phu. Đúng rồi một chiêu vừa rồi có thể chặn lại được kiếm của lão phu là trận pháp phải không?”

“Tiền bối đoán không sai, đây là một trận pháp phòng ngự do vãn bối tự sáng tạo ra, tên là Vô Lượng Lưỡng Giới, tinh túy của trận pháp này nằm ở tám chữ gần ngay trước mặt, xa tận chân trời.”

Vị lão giả Bạch Y Kiếm Tiên khẽ gật đầu tán thưởng, sau đó liền chuyển dời ánh mắt của mình sang vị thiếu niên trẻ tuổi đeo tấm vải đen bịt mắt, đang đứng trên nốc cỗ xe ngựa kia.

Giọng đầy ôn hòa hỏi: “nhờ một kiếm khi đó của ngươi mà kiếm tâm của ta mới có thể trọng sinh, nếu ngươi muốn học môn thân kiếm đạo này của ta, ta sẵn sàng truyền thụ hết cho ngươi?”

Đối với kiếm đạo của vị kiếm tiên kia, Lục Si dường như không có hứng thú lắm nên liền yên lặng, chỉ lặng lẽ đi đến trước mặt hắn, rút thanh kiếm đeo đằng sau lưng ra, lạnh lùng nói: “ở tòa châu lục này có cơ hội gặp được kiếm tiên không nhiều, hôm nay nếu đã may mắn gặp được, không thể không vấn một kiếm.”

Vị lão nhân nghe vị thiếu niên đeo vải băng bịt mắt màu đen này nói vậy, không có một chút tức giận nào, ngược lại còn hưng phấn cười nói: “được, tính tình của ngươi rất hợp ý ta, trước giờ kiếm tu đều là nói chuyện thông qua kiếm.”

Vừa dứt lời, Độc Cô Vân Vũ liền dặm chân một cái, giang rộng cả hai ống tay áo ra, ngự không phi hành, ngạo nghễ đứng giữa không trung, một thân đại đạo lực lượng cùng vô lượng kiếm ý lúc này toàn bộ được phóng thích ra ngoài, khiến mặt đất rung chuyển kịch liệt, phảng phất giữa thiên địa đang nghênh đón một trận tận thế hạo kiếp.


Chương 23: Vấn kiếm kiếm tiên