Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Kiếm tu từ xưa đến nay đều là tiêu sái như thế
Nhưng chỉ có người từng tận mắt chứng kiến hay trực tiếp tham gia vào trận chiến năm đó mới biết. Kỳ thực năm đó vị này chỉ diện một thân bạch y, lưng đeo bạch ngọc trường kiếm, v·ũ k·hí duy nhất hắn sử dụng là hai ống tay áo, liền có thể một đường thẳng tiến từ cổng thành đến hoàng cung không người cản được.
Đầu kiếm ý này hóa thành một tấm màn che, bao phủ lấy vị thiếu niên đeo vải băng bịt mắt cùng vị lão giả, khiến cho người bên ngoài không nhìn ra được khung cảnh diễn ra bên trong.
Chứng kiến một màn này Mạc Kỳ Phong không khỏi cảm khái thốt lên: “xong việc liền phủi ống tay áo bay đi, quả nhiên nhìn khắp cả thiên hạ, kiếm tu chính là tiêu sái nhất thế gian.”
Khi nhìn thấy được mặt của Thượng Quan Vân Nguyệt, người này lập tức quỳ một chân xuống, chấp tay bẩm báo: “tham kiến công công, lúc nãy thuộc hạ theo lệnh tuần tra ở phía năm dặm ngoài thành thì bất ngờ phát hiện được một nhánh kỵ binh khoảng ngàn người đang có ý định tiến đến chỗ này.”
Thiên đạo vô thường ta chấp kiếm
…
Ở phía đằng sau, Lý Thần Hy đứng quan sát điệu kiếm vũ mà vị thiếu niên đeo miếng vải băng bịt mắt thi triển ra, không kiềm chế được cảm xúc, khẽ ngâm nga:
Khi đến trước thềm hoàng cung đại nội, dưới sự vây công của vô số cao thủ tu hành giả và quân lính trùng trùng điệp điệp, hắn chỉ nhẹ nhàng khống chế thanh trường kiếm treo đằng sau lưng, liền có thể lấy xuống thủ cấp của tiên đế Đại Lương, sau đó nghênh ngang rời đi, không một ngươi dám tiến lên truy đuổi.
Một lúc sau, liền có một giọng nói vọng lại trong không trung: “hy vọng vài năm về sau, ta sẽ còn cơ hội nghe được truyền kỳ về cái tên này trong nhân gian.”
Độc Cô Vân Vũ thấy vậy vừa vuốt râu vừa cười nói: “Lúc nãy đứng ở chỗ kia quan sát, lão phu liền may mắn thấy được chiêu kiếm kinh tài tuyệt diễm của ngươi, dùng để đánh bại Thiên Hạ Vô Song tứ kiếm. Không biết tiểu hữu có bằng lòng cho lão phu được tận mắt chứng kiến bộ kiếm pháp huyền diệu này không?”
Mà điểm kết thúc của dòng chảy này, vừa vặn chính là ngay mi tâm của vị thiếu niên mặc hắc y.
Tụ thế đã xong, Lục Si liền hướng mũi kiếm về phía vị Bạch Y Kiếm Tiên, lớn tiếng nói: “ta có một kiếm, kiếm tên Phượng Vũ Cửu Thiên. Xin mời kiếm tiên tiền bối đánh giá.”
Một lát sau liền có một tên binh lính thúc ngựa vội vã chạy đến báo tin. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có người lại nói khác, năm đó vị này chỉ hô một câu: “kiếm đến” liền có vô số thanh lợi kiếm từ khắp nơi trong tòa Long Uyên Thánh Châu này bay đến, giăng kín cả trời cao.
Có người từng nói trong trận “thay triều hoán đại” năm xưa, Độc Cô Vân Vũ từng một kiếm ngự trị trăm vạn biển mây, đưa ra nhất kiếm liền chém g·iết sạch sẽ mười ngàn Hộ Long quân. Khiến máu chảy thành sông, xác chất thành núi, nhuộm đỏ cả vân tiêu.
Nghe được tin tức chấn động này nhưng sắc mặt của vị công công từ nãy đến giờ vẫn không chút nào thay đổi, sau một hồi cân nhắc kĩ càng, Thượng Quan Vân Nguyệt liền ra lệnh: “các ngươi yên phận chờ ở đây, để ta một mình đi xem thử.”
Đối mặt với một kiếm có thể xưng là ‘tuyệt thế” của vị thiếu niên trẻ tuổi, Độc Cô Vân Vũ lại vung ống tay áo lên lần nữa, phóng ra vô số thanh kiếm vô hình, đan lại với nhau tạo thành chiếc lòng giam, cuốn lấy đầu hung cầm kia, sau đó liền thu nó lại vào trong ống tay áo.
Trong dòng chảy này dường như mang theo một ít hơi thở của tuế nguyệt. Tái hiện lại cuộc đời của một vị thiếu niên nào đó từ khi mới bắt đầu học kiếm cho đến khi trưởng thành, trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng thành công đăng đỉnh kiếm đạo.
Chương 24: Kiếm tu từ xưa đến nay đều là tiêu sái như thế (đọc tại Qidian-VP.com)
"Kiếm vũ Thượng Thương ý lăng vân
Cậu đứng đối diện với vị lão giả kiếm tiên, thân hình uyển chuyển, động tác dứt khoát, bắt đầu múa kiếm trên không trung, theo mỗi đường kiếm xuất ra, dần dần có một đám bươm bướm màu xanh lam lượn vòng xung quanh, cộng với hư ảnh dị tượng giống như dòng chảy của cửu thiên ngân hà rơi xuống, đang hiển hóa ra ở phía sau lưng.
Thượng thẳng cửu tiêu trảm thần tiên."
Đám người Lý Thần Hy đứng ở phía bên dưới, cảm nhận được rất rõ ràng, xung quanh phiến thiên địa nơi đây đã bị lấp đầy bởi vô số thanh vô hình vô ảnh chi kiếm, thậm chí trong không khí còn mang theo một cỗ kiếm khí sắc bén.
“Có lẽ chỉ có những thế lực tu hành đỉnh cấp trên núi ở tòa lục địa lấy kiếm đạo lập châu kia mới có người xứng đáng làm sư phụ của vị thiếu niên này thôi.“
Sau sự kiện này, Đại Lương liền có thêm một vị chí cường kiếm tu, một thân kiếm thuật có thể “túng kiếm g·iết người ngoài ngàn dặm” được người người tôn xưng vì “Bạch Y Kiếm Thánh.”
Khiến cho vóc dáng của vị thiếu niên tuy nhìn vào trông nhỏ bé nhưng giờ khắc này lại phảng phất như tiên nhân từ trên trời hạ xuống, múa kiếm giữa nhân gian.
Lúc sau đầu hung cầm này liền sải cánh bay lượn trong không trung rồi chuyển hướng lao về phía vị lão giả. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người đứng đầu của đám quân binh này là một vị thiếu niên trẻ tuổi còn chưa đến hai mươi, dựa vào khí chất cùng diện mạo bên ngoài, thuộc hạ mạo muội suy đoán người này rất có thể là vị tướng quân kỳ tài ngút trời, danh chấn một châu kia của Đại Lương.” Lúc nói ra lời này, trong giọng điệu của vị binh sĩ mặc giáp vẫn không che dấu được sự kính trọng và sợ hãi đối với vị tướng quân kia.
Ngay lúc này ở bên ngoài thành Ngọc Kinh, đoàn sứ giả đến từ Đại Chu vương triều, dẫn đầu bởi Thượng Quan Vân Nguyệt đã đứng chờ đợi sẵn trước cổng từ sớm.
Năm dặm, đối với kiếm tu có thể ngự kiếm phi hành mà nói chỉ là trong một cái thoáng chốc liền đến, không hề tốn chút sức lực.
Làm xong một bước này, Độc Cô Vân Vũ lại tiếp tục đưa ra thêm một kiếm nữa. Một kiếm này cắt đứt cả hư không, tạo thành một dòng chảy rộng lớn.
Trái ngược hoàn toàn với khí thế hùng hổ dọa người của đám binh lính, vị thiếu niên dẫn đầu phía trước đoàn quân, lại trông giống với một tên công tử thế gia dẫn theo một đám môn hạ dạo chơi giang hồ hơn là hình tượng uy vũ, bá khí mà một vị tướng quân nên có.
Không đợi đám người này đáp lại, vừa dứt lời, cô lập tức tung người nhảy lên thanh Mặc Ảnh kiếm, ngự kiếm bay thẳng tới chỗ đoàn quân kia.
…
Cửu Thiên kiếm lạc đoạn hồng trần
Nói ra lời này xong, vị bạch y lão giả lập tức huy kiếm, trảm ra một đầu rực rỡ như cầu vòng kiếm ý.
Sau khi dòng chảy này biến mất, ông liền bước đến trước mặt hỏi vị thiếu niên: “tiểu tử, ngươi tên gọi là gì? Ta muốn biết tên của ngươi.”
Có rất nhiều cố sự về vị “Bạch Y Kiếm Thánh” này được lưu truyền rộng rãi trong Ngọc Kinh Thành (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu là đám tu hành giả cảnh giới còn nhỏ yếu, không cẩn thận hít phải, liền có thể m·ất m·ạng như chơi.
“Bởi vì chỉ với riêng bộ kiếm pháp này, thành tựu sau này của vị thiếu niên chắc chắn vượt qua xa ông. Mặc dù cùng là Kiếm tiên nhưng cũng có phân ra mạnh yếu, có lúc chênh lệch giữa kiếm tiên với kiếm tiên còn lớn hơn vô số lần so với kiếm tu bình thường.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại kiếm thánh đã biến thành kiếm tiên, chỉ thay đổi một chữ nhưng lại như cá chép hóa rồng, thực lực càng là biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Độc Cô Vân Vũ sử dụng cánh tay b·ị đ·ánh nát tay áo kia, bấm ra một loại pháp quyết, thanh bạch ngọc trường kiếm liền bay đến trong tay. Ông vừa nhấc thanh kiếm lên vừa cười nói: “trong cả cuộc đời của ta chưa từng thấy một kiếm nào vừa thuần túy lại vừa tuyệt diễm như thế cả, một kiếm này của ngươi đủ cân lượng để khiến một vị kiếm tiên xuất kiếm.”
Trong khi đó, ở bên phía Độc Cô Vân Vũ, sau khi chứng kiến bộ kiếm pháp, cũng bắt đầu lắc đầu than thở: “nếu là lúc trước ông có cảm thấy hơi nuối tiếc vì kiếm đạo tạo nghệ của bản thân mình chưa đủ trình độ để làm sư phụ của vị thiếu niên này thì bây giờ ý nghĩ này đã triệt để c·hết tâm.”
Nghe xong, vị lão nhân không nói một lời nào cả, chỉ khẽ gật đầu cười cười rồi ngự kiếm phá vỡ tấm màn che, một đường hướng thẳng về phía nam mà bay đi.
Nhận thức được tình hình lúc này, Lục Si liền chủ động bước lên phía trước vài bước, theo mỗi bước chân của cậu một cỗ xanh lam kiếm khí bắt đầu tỏa ra, không ngừng giao chiến kịch liệt, đẩy lùi lại đám kiếm khí của vị lão giả, tạo thành một lớp màn chắn, lấy phạm vi của cỗ xe ngựa làm trung tâm, vị trí đứng của cậu làm ranh giới.
Lục Si trầm mặc không nói một lời cả, chỉ khẽ gật đầu, sau đó nắm chặt lấy chuôi kiếm, đằng không mà lên.
Đứng từ cách đó không xa nhìn xuống, Thượng Quan Vân Nguyệt đã trông thấy một đoàn quân mặc giáp màu bạc sáng loáng, người nào người nấy đều tỏa ra sát khí mạnh mẽ cùng một loại khí tức đặc điệt, chỉ có ở đám binh sĩ đã chân chính ra trận g·iết địch trên chiến trường, được rèn giũa từ vô số trận chiến lớn nhỏ, thiên truy bách luyện mà thành.
Vừa dứt lời, cậu Lập tức vung thanh thần binh “Phá Quân” đang nắm trên tay, chém ra một đầu lăng lệ, bá đạo kiếm ý.
Khoảng khắc thanh kiếm ấy được vung ra, một đầu hung cầm như tấm mình trong cửu thiên ngân hà bỗng chốc hiện ra giữa hư không, chỉ gầm lên một tiếng vang dội đã có thể phá tan được vùng không gian kiếm khí, đem cả phiến thiên địa trả về trạng thái bình thường vốn có.
Mỗi một vị thuyết thư tiên sinh thuật lại, lại là một câu truyện khác nhau.
Lục Si nghe vậy, liền chấp tay cung kính trả lời, không chút giấu giếm: “vãn bối tên là Lục Si, lục địa - Lục, kiếm si - Si.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.