Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Bên ngoài thành là một cái thiếu niên, bên trong thành là cái lão thái giám
Có thể kiếm một chỗ bình thường để cắm dùi đã là khó được, nếu không nhờ hoàng đế đời đầu của Trường Anh quốc nhìn xa trông rộng, chủ động đề nghị trở thành nước phiên thuộc, có được sự bảo hộ từ Đại Lương, thì quốc gia này, sớm đã bị đám thần tiên kia cắn xé, chia năm xẻ bảy.
Khi biết được tin tức này, quốc quân của Trường Anh quốc ngay lập tức phái người đến đó xem thử.
Lúc này, Lữ Trung Quan liền hướng ánh mắt của mình nhìn về phía đám người Mạc Kỳ Phong, giọng nói trầm khàn nhưng lại ẩn chứa một cỗ uy nghiêm khó tả: “từ đầu phố thứ nhất cho đến bây giờ, các ngươi dường như đều biết hết bên bọn ta sẽ sắp xếp ai ra tay, nên đều chuẩn bị đối sách sẵn cả, điều đó chứng tỏ là có người đã đem tin tức về chúng ta truyền ra, nói cho các ngươi biết.”
Còn trong tu hành giới, người ta chỉ gọi ông bằng một cái tên duy nhất, Bạch Cốt Ma Quân - Lữ Trung Quan.
Là chỗ thích hợp cho các thế lực tu hành trên núi chọn làm nơi khai chi tán diệp, xưng tổ lập giáo, cát cứ lâu dài.
Dân chúng sống ở trong thành gọi người này bằng rất nhiều cái danh hiệu.
Khi thấy được khuôn mặt xinh đẹp cùng bộ y phục thái giám cẩm bào của vị nữ tử ngự kiếm phi hành lạ mặt này liền hứng thú cười nói:
Lực đạo lớn đến nỗi, làm vỡ nát vô số ngọn núi nhỏ ở xung quanh, đến khi va phải một ngọn núi lớn, cách chỗ này vài dặm mới chịu dừng lại, không rõ sống c·hết.
Dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời ban trưa, một vị thiếu niên với khuôn mặt tuấn lãng mang theo nét phiêu dật và ma mị, không hề mặc lấy áo giáp chỉ diện một thân áo lông trường bào đen tuyền, đang cưỡi trên lưng một con hắc mã phẩm chất thượng thừa, không ngừng giục ngựa, lao nhanh về phía trước.
“Có thể cho ta biết rốt cuộc là ai mà có bản lĩnh lớn đến như vậy không?” Nói ra lời này là lúc, giọng điệu của vị lão thái giám đột nhiên nhấn mạnh lên.
Những việc này Đại Lương mặt ngoài làm như không biết, nhưng bên trong thì cho người ghi chép lại tỉ mỉ vào công văn, sổ sách.
Đúng vào lúc này, vị thiếu niên tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Lương đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí, ngay khi hắn vừa ngoảnh đầu qua nhìn lại đã thấy Thượng Quan Vân Nguyệt cầm kiếm kề lên trên cỗ của hắn.
Hai mươi năm trước, phía tây Đại Lương có một tiểu quốc phiên thuộc tên là Trường Anh, quốc thổ không lớn, chỉ là quốc gia thế tục bình thường, chưa tới vạn người. Thế nhưng quốc thế lại được thiên địa ưu ái, khiến cho thổ nhưỡng, sơn thủy khí vận cùng thiên địa linh khí tỏa ra ở nơi này không tầm thường chút nào.
Trải qua vô số lần kiểm tra và thử nghiệm, cuối cùng cũng phát hiện ra được một số tác dụng bất phàm của loại đá này.
…
“Bức tường thành này“ tuy chỉ cao chưa tới năm thước, còn mặc một bộ cẩm bào dành cho thái giám, để hai ống tay áo lồng lại vào nhau. Nhưng khí thế tỏa ra từ người này còn lớn mạnh hơn gấp trăm lần độ cao của bức tường thành Ngọc Kinh kia cộng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong hắn liền tung người, lao đi với một tốc độ xé gió, bay thẳng đến chỗ tòa thành kia.
Đầu phố cuối cùng này có tên là “Quan Bích.”
Vào khoảng khắc bị bàn tay của vị thiếu niên chạm trúng, vị nữ thái giám này dường như đã trúng phải một loại thủ đoạn đặc biệt nào đó khiến cả người trở nên đứng yên bất động, dù cho có cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Giống như để tưởng niệm lại chiến tích của vị cường giả thần bí, chỉ dùng có một đêm thời gian mà đã biến tòa thành hơn ba ngàn người sống này thành một tòa bạch cốt thành trì.
Trải qua muôn vàn khó khăn, thử thách, cuối cùng đám người của Lý Thần Hy cũng đi đến được đầu phố cuối cùng.
Mặc dù đến cuối cùng quốc thổ vẫn bị Đại Lương đem ra làm miếng mồi để kết minh với các thế lực tu hành trên núi, mỗi năm còn phải giao nộp lại đầy đủ cống phẩm, nhưng về lâu về dài lại có được lợi ích không thể cân đo đông đếm được.
Vừa dứt lời, liền có một có một gió xuân ấm áp thổi qua làm bay lên tấm rèm xe ngựa.
Hành động xuất phát từ lòng tham riêng của vị hoàng đế đã vượt quá giới hạn cho phép, khiến cho Đại Lương không thể mắt nhắm, mắt mở làm ngơ như trước được nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồng có nghịch lân, người có vẩy ngược.
Thượng Quan Vân Nguyệt nghe thấy vậy liền giật mình quay đầu lại, lập tức có một bàn tay với khí lực vô cùng lớn, bốp mạnh lấy khuôn mặt của cô.
Vào một đêm khuya, trăng tròn, thanh vắng có một vị thái giám đã âm thầm dạ hành, rời khỏi hoàng cung Đại Lương.
Số lần mà vị lão thái giám này xuất thủ không nhiều, nhưng mỗi một lần mà ông ra tay đều là chuyện đại sự trong thiên hạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt của vị thiếu niên sáng lập ra kỳ tích trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Đại Lương từ trước cho đến nay, bất chợt nhìn về phía Thượng Quan Vân Nguyệt.
Tòa thành này chính là kinh đô của Trường Anh quốc năm xưa, còn bây giờ nó được lê dân trong thiên hạ gọi bằng một cái tên khác - Bạch Cô thành.
Một lát sau, liền có một giọng nói hùng hồn vọng lại: “yên tâm, ta và vị mà cô đến đón cũng tính là quen biết cũ, ta lấy tính mạng của mình ra đảm bảo hôm nay cho dù có ai đến đi chăng nữa, ta cũng hộ được hắn chu toàn, đi ra khỏi cổng thành.”
…
Chính vì thế, vị quân vương của Trường Anh quốc đã dốc không ít thiên tài địa bảo trong quốc khố, chỉ để che đậy lại thiên cơ chỗ này, không để cho Đại Lương biết được.
Sau đó hắn liền lôi cô xuống từ trên cao, đóng mạnh thẳng xuống mặt đất, rồi nhấc cô lên thêm một lần nữa, dùng lực quăng mạnh cả người cô về phía trước.
Quốc quân của Trường Anh quốc đời này có dã tâm rất lớn, cũng rất biết cách ẩn nhẩn, chỉ tiếc vì chút lòng tham nhất thời mà làm hỏng cả cơ nghiệp tích góp gần trăm năm nay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi chi tiết nhỏ trên người kẻ này, đều toát lên khí chất vương giả, bá đạo nhưng điểm thu hút nhất chính là ấn ký đỏ thẫm hình ngọn lửa nằm ngay chính giữa mi tâm, như muốn t·hiêu r·ụi tất cả những kẻ dám cả gan nhìn thẳng vào mình.
Người này có mái tóc dài đến quá lưng, đằng trước hai bên thái dương điểm xuyến bằng một đám tóc mai đỏ rực như huyết, phảng phất như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ bên bờ hoàng tuyền, vừa đẹp đẽ, ma mị, vừa ẩn chứa nguy hiểm c·hết người.
Bởi vì từ phía chỗ này nhìn ra xa đã có thể nhìn thấy được hư ảnh của bức tường thành vững chắc, đã tồn tại sừng sững không ngã suốt mấy trăm năm kia.
Sáng sớm ngày hôm sau, phía tây của Đại Lương không còn nước phiên thuộc nào tên là Trường Anh nữa, chỉ còn một tòa toàn là hài cốt chi thành.
Trong thời đại tu hành thịnh thế như ngày hôm nay, quần hùng cùng nổi lên, trăm nhà thi nhau đua tiếng, các thế lực tiên gia tu hành trên núi càng là như cá diếc sang sông.
…
Lữ Trung Quan nhìn sâu vào bên trong nhưng đã không thấy được bóng dáng của Lý Thần Hy ở đâu cả.
Lời của Thượng Quan Vân Nguyệt vừa dứt, bỗng nhiên giọng nói của vị thiếu niên tướng quân lại bất ngờ vang lên từ phía đằng sau lưng:
Có một lần ở phía nam Trường Anh quốc có người vô tình phát hiện được một quặng mỏ đá kỳ lạ.
Chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng đỏ khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị. Thông qua nụ cười này, người ta như có thể nhìn thấu được bản chất dã tâm và tham vọng ngập tràn, sâu bên trong hắn.
Vị nữ tử thái giám dẫn đầu đoàn sứ giả nghe được lời này, đôi lông mày hơi nhíu lại, lạnh giọng hừ nói: “không có hứng thú.”
“Không những là đại mỹ nhân khó được mà cảnh giới cũng rất không đơn giản. Làm thái giám thì thật đáng tiếc quá, vừa vặn lần này bổn tướng quân đang định trở lại thành Ngọc Kinh, hô mưa gọi gió, ngươi có muốn tới phủ của ta làm tỳ nữ không? Bảo đảm tiền đồ của ngươi sau này bất khả hạn lượng.”
Sau lưng Đại Lương, vị hoàng đế này không những lén lút chiêu mộ, bồi dưỡng một đám tu hành giả mà còn âm thầm thâu tóm, mật đàm với một số quốc gia và thế lực tu hành khác ở xung quanh.
Nhìn thấy một màn này nhưng khuôn mặt của vị thiếu niên vẫn hết sức bình tĩnh, cười nói: “thực lực không chỉ mạnh mà đầu óc cũng không đến nỗi ngốc, chỉ dùng thế thân đến để thăm dò ta, điều này càng khiến ta thấy thêm thuận mắt muốn biến cô thành tỳ nữ hầu cận bên cạnh mình.”
Tựa như một con mãnh thú ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi thời cơ để vươn nanh múa vuốt, khuất phục tất cả những gì mình muốn.
Ngay lúc này, dường như cảm nhận được thứ gì đó, vị thiếu niên liền hướng mắt về phía thành Ngọc Kinh nhìn lại, rồi nói với vẻ thần thần bí bí: “Ồ! cuối cùng cũng tìm thấy một kẻ có thể đánh.”
Nhưng lúc này tầm mắt của mỗi người không có ai có tâm tình để nhìn ra phía xa cả, bởi vì đứng chắn ở ngay phía trước mặt của bọn họ là “một bức tường thành khác.”
Bởi vì người xưa thường hay nói “địa linh” thường đi đôi với “nhân kiệt.”
Chương 25: Bên ngoài thành là một cái thiếu niên, bên trong thành là cái lão thái giám (đọc tại Qidian-VP.com)
Đáng tiếc thay, suy cho cùng vương triều thế tục vẫn là trong thế tục, khi đã có cơ hội tiếp xúc với sự đặc sắc của tu hành giới mấy ai lại nguyện ý tiếp tục làm một vương triều thế tục bình thường.
Lý Thần Hy ngồi ở bên trong cỗ xe ngựa nghe vị lão thái giám nói vậy liền đáp lại: “Được thôi, nhưng mà trước khi nói, nhận lấy một chỉ này của ta cái đã.”
Nào là thái giám hầu cận của hoàng đế, hoàng cung đại nội thập đại cao thủ, đại giám đứng đầu Ti Lễ Giám, Cung Phụng Thái Giám của Đại Lương vương triều,…
Thượng Quan Vân Nguyệt ở Đại Chu vương triều cũng có nghe nói một số chiến công hiển hách của vị thiếu niên này, hôm nay được thấy mặt là lúc, dường như có hơi khác một chút so với tưởng tượng của cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.