Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: cả thế gian đều tỉnh duy có mình ngươi say
…
“Quả nhiên là trúng phải huyễn trận.” vị lão hoạn quan khẽ nhếch miệng cười nói.
Sau khi đưa tẩu thuốc lên, làm một ngụm, vị nữ tử lạ mặt này lập tức đã xuất hiện ngay chỗ lúc nãy Lý Thần Hy đang đứng.
Sự tình bình thường ra khác thường, tất có điều mờ ám.
Phải biết, một quyền nhìn như tùy tiện này của hắn lại có ẩn dấu sát chiêu, trong tình huống đối đầu trực diện, nếu đối phương không có pháp khí phòng thân và thủ đoạn bảo mệnh thì có thể dễ dàng đấm c·hết một tên luyện khí sĩ cảnh giới thứ bảy tại chỗ.
Ông nắm chặt hai bàn tay lại tạo thành nắm đắm rồi đan chéo hai cánh tay vào nhau, khí tức trong nháy mắt tăng vọt đến đỉnh điểm, một thân khí huyết bá đạo cùng quyền ý bắt đầu tỏa ra, trải rộng khắp toàn thân.
Mỗi một nơi sau khi bị đầu thủy long này lướt qua, liền có một cỗ đại đạo lực lượng dần dần thức tỉnh.
“ Tu hành là một quá trình cầu phú quý trong nguy hiểm, hành tẩu giữa thế gian, nếu chỉ đánh với người mà mình có thể thắng được qua người, ngày đó tại sao lại quyết định làm người trên núi, cầu cái gì tiên a.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tùy tiện chọn đại một tên rác rưởi võ phu, luyện khí sĩ ở cảnh giới thư nhất đều có thể đem mười tên nho gia tu sĩ đánh thành đầu heo, không có sức hoàn trả.
Hai chân của vị lão hoạn quan hơi khụy xuống, hai nấm tay vung mạnh sang hai bên, tựa như hai đầu vạn cân chi chùy, giáng mạnh vào trong hư không, khiến cho không khí xung quanh chỗ này từ từ nứt ra, phảng phất cứ như một tấm gương bị người ta dùng nắm đấm chấn cho vỡ nát.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một thân ảnh mặc một bộ trường bào màu trắng, hiện thân ở ngay trước mặt vị lão hoạn quan. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lữ Trung Quan giờ phút này cuối cùng cũng hiểu ra hết tất cả mọi chuyện, chính vì thế vị lão thái giám liền chủ động lùi lại phía sau, hoàn toàn không thèm để ý đến tên Lý Thần Hy kia nữa.
Bỗng nhiên ngay tại thời khắc này, trong đầu của Lữ Trung Quan lại chợt nhớ đến chuyện gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Làn Khói này không hề tan đi, mà tụ lại trên mặt cô hóa thành một tấm mặt nạ quỷ cùng màu với bộ y phục.
Chứng kiến một màn này, Lữ Trung Quan liền nhíu mày lại nói: “ngươi là vị đông gia thần bí kia của Đế Lâm Lầu, giấu cũng sâu thật đấy, không ngờ còn là một vị nữ võ phu.”
Lữ Trung Quan thấy vậy, lại tiếp tục lên tiếng: “chuyện năm đó đã làm sai, vậy thì lúc này liền sửa lại là được. Lựa chọn đi, ngoan ngoãn thúc thủ chịu chói hay là muốn phản khán rồi bị ta một tay bóp c·hết t·ại c·hỗ.”
Thời khắc tấm mặt nạ này được đeo lên, một thân đại đạo lực lượng lập tức được phóng thích ra.
Nghe thấy có giọng nói lạ phát ra, Lữ Trung Quan liền quay đầu nhìn lại, thì thấy ở cái cây cách chỗ này không xa, có một vị nữ tử trung niên với vóc người nhỏ nhắn, vòng eo thon gọn, mặc trên người một bộ hồng y, đang ngồi cầm lấy một cái tẩu thuốc nhìn về phía chỗ này, từ giọng nói có thể xác định tuổi của vị này đã ngoài bốn mươi, nhưng khuôn mặt vẫn còn trẻ trung y hệt như thiếu nữ.
Đối mặt với đòn công kích bất ngờ của Lý Thần Hy, Lữ Trung Quan cũng tùy tiện đưa ra một quyền, một quyền này không hề có thiên địa linh khí dao động, chỉ là thuần túy thể phách một quyền.
Một chưởng này đã có ba phần nội tình của một vị võ phu cảnh giới thứ chín đỉnh cao, thế nhưng kết quả lại vẫn không chút nào thay đổi.
Mới vừa rồi, vào thời khắc có một cơn gió thổi tung lên tấm rèm xe ngựa, khung cảnh đầu tiên mà vị lão thái giám này nhìn thấy, dường như không phải là hình ảnh Lý Thần Hy biến mất mà là một tòa trận pháp với trận đồ tương đối phức tạp nào đó, được cất giữ sâu bên trong đôi mắt của Lý Thần Hy, sau khi nhìn thấy một màn này, thân ảnh của Lý Thần Hy lập tức biến mất khỏi cỗ xe ngựa rồi bất ngờ xuất hiện ở ngay phía trước mặt ông.
Nghe được lời này của vị lão hoạn quan, Lý Thần Hy vẫn là thần thái ung dung không đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy mà bây giờ lại bị một tên thư sinh, tuổi đời đã hơn hai mươi mà vẫn còn kẹt lại ở cảnh giới Dưỡng Khí chặn lại.
Ngay sau khi lời của lão vừa dứt, lập tức có một giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn chứa đầy sự hùng hồn và uy lực vang lên: “đường đường là Bạch Cốt Ma Quân vậy mà tầm mắt lại kém như vậy, đúng là làm cho ta quá thất vọng.”
Lữ Trung Quan cũng biến quyền thành chưởng, một thân khí tức tăng vọt lên trong chớp mắt, hiển lộ ra bên ngoài một luồng thôn thiên hám địa hắc ám chi khí vây quanh.
Lần này đến phiên Lý Thần Hy trừng mắt nhìn về phía Lữ Trung Quan, giọng đầy vẻ khiêu khích nói:
Chương 26: cả thế gian đều tỉnh duy có mình ngươi say
“Nhưng sau đó ý nghĩ này liền bị ta dập tắt, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ con thôi, có thể gây ra được sóng gió gì chứ.“
Khoảng khắc quyền, chỉ v·a c·hạm vào nhau. Mặc kệ, vị lão hoạn quan dùng thêm bao nhiêu sức lực vẫn không thể nào đẩy lùi lại được vị thiếu niên nho gia tu sĩ chỉ có nhất cảnh kia.
Hắn duỗi ra một chỉ, để lộ ra ngón tay thon dài như mỹ ngọc điêu khắc mà thành. Cộng với một thân bạch bào theo gió bay lên phần phật và phong thái phi phàm, xuất trần càng khiến cho một chỉ này càng thêm phần bá đạo.
Vừa dứt lời, cậu liền đưa ra một chỉ, mang theo thần thánh quang mang khí tức, nhắm thẳng vào vị lão hoạn quan mà đến.
“Có thể xâm nhập vào Đại Lương vương triều mà không bị phát hiện, xem ra là Đại Chu đã bỏ ra không ít công sức nhỉ, bây giờ chỉ vì một tên con tin cỏn con mà chủ động bại lộ như vậy, vị hoàng đế kia của các ngươi không thấy tiếc chút nào sao?”
Còn loại nhất cảnh mạnh đến nỗi không có đạo lý, kinh hãi thế tục này, căn bản là xưa nay chưa từng có.
Ánh mắt của vị lão hoạn quan nhìn vào Lý Thần Hy bây giờ, không còn vẻ hờ hững như ban đầu nữa, mà đã trở nên tràn ngập sát ý ngút trời.
Chuyện này dù cho có truyền ra ngoài thì căn bản là cũng không có ai nguyện ý tin tưởng nhưng ngạo khí của một võ phu lại không chấp nhận được việc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lữ Trung Quan nghe hiểu được lời coi thường Đại Lương của vị nữ tử võ phu kia nên giọng điệu có chút không vui nói: “xem ra người đã đem tin tức của chúng ta truyền cho đám nhóc kia chính là ngươi, có thể được Đại Chu phái đến đây làm người nằm vùng, tư lịch cùng bản lĩnh ắt hẳn là cũng không thấp, đến đây, để ta xem thân phận thật sự của ngươi rốt cuộc là ai nào?”
Kéo theo sự sụp đổ của vùng không gian xung quanh nơi này là hình ảnh của Lý Thần Hy đang nở một nụ cười quái dị cùng cỗ xe ngựa ở phía đằng sau cũng theo đó mà tan biến.
Lữ Trung Quan nhìn chằm chằm vào Lý Thần Hy, khẽ nhếch miệng cười nói: “tiểu tử, ngươi nghĩ bằng chút đạo hạnh này của ngươi mà cũng đòi giao đấu với ta sao? Là ai cho ngươi cái lá gan đó?”
“Khi đối mặt với hoàn cảnh tuyệt vọng là lúc, thế nhân thường hay cầu người khác chỉ ra cho mình một con đường sáng. Nhưng ta cảm thấy thay vì trông chờ vào người khác vẫn nên tự dựa vào bản thân mình thì hơn. Lựa chọn của ta trước giờ chỉ có một, người hướng đến nơi nào, chỉ mở đường đến đó, một chỉ này của ta tên là Thánh Nhân Chỉ Đường.”
Hắn bước một chân lên phía trước, linh khí trong thiên địa bắt đầu chảy vào trong thân thể, mạnh mẽ khơi thông các tòa kinh mạch, khiếu huyệt tựa như một đầu thủy long đang du tẩu trong nước.
“Được thôi, mở to mắt của ngươi ra nhìn kĩ vào.” Nói xong một lời này vị nữ tử võ phu đến từ Đại Chu kia liền nâng lên điếu thuốc, hút một ngụm rồi thở ra một làn khói trắng xóa như tuyết.
Nếu đứng trước mặt hắn là một vị quân tử cảnh giới thứ mười của một tòa học cung, thư viện nổi danh nào đó, hắn còn có thể hiểu được. Còn đằng này đối phương chỉ là một tên thiếu niên có nhất cảnh mà thôi.
Nói ra lời này xong, đầu ngón tay của Lý Thần Hy khẽ điểm nhẹ lên nắm tay của vị lão hoạn quan, trực tiếp đem đầu thủy long kia hóa thành hư hữu, không chỉ đánh tan luồng khí cơ kia quay trở về trong thiên địa mà còn bức lui được vị lão hoạn quan, lùi lại về sau vài bước.
Từ nhất cảnh tăng lên đến nhị cảnh,… cứ thế tiếp tục tăng dần cho đến khi leo lên đến tận cùng của võ đạo, mới chịu dừng lại.
Ở phía đối diện, Lý Thần Hy cảm nhận được rất rõ ràng, uy áp cùng khí tức của vị lão thái giám này đang có dấu hiệu không ngừng tăng lên nhưng khuôn mặt vẫn bày ra vẻ bình tĩnh như cũ.
Trải nghiệm qua một màn này, Lữ Trung Quan liền cau mày, lạnh giọng nói: “năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy mặt ngươi, ta đã nổi lên sát tâm, bởi vì khi đó ta cảm thấy nếu để ngươi tiếp tục trưởng thành, sau này nhất định sẽ trở thành mối họa khôn lường đối với Đại Lương.”
Điều này, khiến cho vị lão thái giám, trong lòng thấy chấn động không thôi.
“trong trăm người, vô dụng nhất là thư sinh” câu nói mắng chửi đám người đọc sách của bọn phàm phu tục tử dưới núi này, vốn là được lưu truyền từ miệng của đám thần tiên, võ phu trên núi, chuyên dùng để sỉ nhục đám người tu sĩ nho gia mà ra. Bởi vì ở giai đoạn tích lũy tri thức, học vấn ban đầu của bọn họ không hề lợi hại hơn người bình thường là mấy.
Nghe vị lão hoạn quan này nói vậy Hàn Tam Nương khẽ cười nói: “vấn đề này chủ sự của bọn ta cũng đã từng hỏi thăm qua bệ hạ, người nói dã tâm của người rất nhỏ, đời này chỉ cầu mong có thể chấp chưởng một châu chi địa sự tình mà thôi, còn chuyện của Đại Lương các ngươi, người hoàn toàn không có hứng thú muốn biết, cho nên khi cần lộ diện cứ trực tiếp lộ diện, muốn về lúc nào thì về.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.