Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Hai cái đương thời đăng đỉnh võ đạo vấn quyền.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Hai cái đương thời đăng đỉnh võ đạo vấn quyền.


Võ Phu cảnh giới thứ tám gọi là “Thông Mạch” cảnh. Bên trong cơ thể của con người ngoài các tòa khiếu huyệt ra còn có các đường kinh mạch quán xuyên toàn bộ lục phũ ngũ tạng và toàn bộ thân thể.

Nhục thân cùng thể phách gần như đạt đến cực hạn, không thể tiến thêm được nữa. Nên ở cảnh giới này võ phu sẽ chuyên tâm vào rèn luyện thần hồn.

Vỏn vẹn chỉ là một quyền, một cước vô cùng đơn giản, nhưng quyền ý nội uẩn bên trong ra lại như kinh lôi khuấy động cả cửu thiên thập địa, đè ép thâm sơn cùng cốc, ngàn vạn hung thú không dám ngẩng đầu.

Thăm dò lực lượng của đối phương đã xong, hai bên đều lùi lại cùng lúc, mỗi người trong đầu đều âm thầm có tính toán riêng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong cơ thể con người có tất cả ba trăm sáu mưới lăm tòa khiếu huyệt, mỗi một cái khiếu huyệt được đả thông, thể phách cùng lực lượng, lại gia tăng thêm một phần. Nếu là có thể đem hết thảy ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt này đã thông là lúc, có thể lấy thân thể nghênh đón thuật pháp của luyện khí sĩ mà không b·ị t·hương chút mảy may.

Võ đạo đạt đến “Bất Quy” chính là chân chính vô địch trên lục địa, trong mắt của võ phu tễ thân trong cảnh giới này phía dưới chỉ toàn là sâu kiến, thứ có thể lọt vào tầm mắt của bọn họ lúc này, chỉ có bầu trời cao cao tại thượng, ngự trị ở phía trên phía đỉnh đầu kia thôi.

Bởi vì mỗi một lần thối luyện huyệt khiếu ra linh tính, trừ phi ngươi là thiên tài luyện võ, vạn người mới chọn được một, tu vi võ đạo cứ thế một đường tăng lên, không có bình cảnh. Thì còn lại bao võ phu khác chỉ để thối luyện ra một trăm linh tám tòa huyệt khiếu đã trở nên tán gia bại sản cùng sức cùng lực kiệt.

Ở trên trời cao, hai vệt hồng quang và hắc quang không ngừng tranh đấu kịch liệt, lúc thì hiện ra ở chỗ này đấm ra một quyền, thoắt một cái liền xuất hiện ở nơi khác đưa ra một cước.

Tất cả năm cảnh giới trước đó điều dùng để chuẩn bị cho một bước này, chính vì thế giai đoạn trước cơ sở đánh chắc bao nhiêu thì giai đoạn này lại thong dong bấy nhiêu.

Hàn Tam Nương nghe vậy cùng cười nói đáp lại: “ta cũng nghe nói Lữ Trung Quan ngươi luyện là Diệt Thiên Thần Công hai tay hắc quyền càng là đương thời quyền pháp nhất tuyệt. Hôm nay gặp mặt nếu không so thử vài quyền thì đúng thật là đáng tiếc.”

Đúng vào lúc này, vị công công kia đột nhiên mở miệng lên tiếng: “để ta cho cô biết một chuyện, kỳ thực ta không phải là người trấn giữ cuối cùng, ở phía bức tường thành Ngọc Kinh kia vẫn còn một người khác nữa.”

Hai cái đương thời đăng đỉnh võ đạo võ phu đối quyền, nhất thời khó mà phân ra được thắng bại, bởi vì bên trên cảnh giới thứ chín còn cò cảnh giới thứ mười, ai cũng muốn mượn ý chí võ đạo của đối phương ma luyện nhục nhân cùng hồn phách, tìm đường dòm ngó quang cảnh võ đạo phía trên.

Con đường tu luyện của võ phu một đường, năm cảnh giới đầu tiên đều nhằm vào rèn luyện khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, khai phá tiềm năng của nhục thân đến cực hạn.

Vị nữ tử võ phu kia nghe vậy, khuôn mặt vẫn không chút đổi sắc: “nhiệm vụ của ta là chặn ngươi lại ở đây, những chuyện còn lại khác đều không liên quan gì đến ta nữa.”

Ông khẽ tiến lên trước vài bước, nhìn chằm chằm vào vị nữ tử võ phu mà nói: “nghe nói ở Đại Chu vương triều các ngươi có một người chuyên sử dụng mặt nạ làm v·ũ k·hí, người ở dưới trướng hắn mỗi khi xuất hiện trước mặt thế nhân đều đeo một tôn mặt nạ quỷ với hoa văn kỳ quái, ngươi là Bách Diện Thần Quan người. Hơn nữa dựa vào màu sắc của tấm mặt nạ, địa vị trong thế lực của hắn còn không tính thấp.”

Tuy cùng là võ phu đứng trên đỉnh núi nhưng độ cao đỉnh núi của mỗi người lại không giống nhau, giống như Ngôn Thiên Tuế lại không thể làm đến một bước này, còn Thác Nguyệt Quân chỉ bằng một câu nói có thể khiến Ngôn Thiên Tuế thấy khó mà lui.

Mỗi một đầu khiếu huyệt lúc này đều sinh ra linh tính, có thể tự động hấp thu linh khí trong thiên địa bất kể ngày đêm. Bên trong càng như là một đầu cỡ nhỏ động thiên, có hư ảnh dị tượng nảy mầm, giống như được đại đạo quang mang chiếu rọi, kỳ diệu vô cùng.

P/s 2: chúc vị đạo hữu có ngày ngày lễ 30/4 vui vẻ bên gia đình.

Tuổi thọ của võ phu vốn dĩ đã ít hơn rất nhiều so với luyện khí sĩ. Nếu chỉ chăm chăm vào chuyện đánh chắc cảnh giới mà bị lầm lỡ thời gian tu luyện hoàng kim, thì cả đời này thành tựu cũng sẽ không cao.

Chính vì vậy, võ phu đạt đến cảnh giới này đã có thể ngự không, phi hành, lên trời cùng luyện khí sĩ chém g·iết.

Ngoài những đầu kinh mạch kia ra, bên trong thân thể của con người còn có một đầu “ẩn mạch” xỏ xuyên qua “thiên địa chi kiều” phía trên, nối liền giữa thể phách và thần hồn.

Một khi đem đầu ẩn mạch này đả thông liền chỉ bằng một cái liếc mắt liền có thể chấn nh·iếp lòng người, khiến cho tâm cảnh cầu đạo của người tu hành tựa như sóng biển nhấp nhô lên xuống, nếu không ép xuống được, kết cục tồi tệ nhất chính là tâm cảnh vỡ nát, thậm chí trực tiếp phá nát linh hải, cắt đứt con đường trường sinh của đối phương cũng không phải là không làm được.

Vừa dứt lời, cả hai người liền vận chuyển một thân tu vi đến cực hạn, cả người khí chất đột nhiên thay đổi, một thân võ đạo nội tình trong nháy mắt bạo phát mà ra, khiến phía sau lưng của mỗi người sản sinh ra hư ảnh dị tượng.

Trong mảnh thiên địa chỗ này, giống như bị hai luồng võ đạo ý chí, cưỡng ép phân ra thành hai nửa. Không ngừng giao phong tranh đấu với nhau để thôn phệ hoàn toàn đối phương, trở thành tồn tại bá phủ duy nhất của phiến thiên địa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khoảng khắc hai quyền này giao phong, trong hư không phiến khu vực này như bị hung hăng đè ép, từng khúc sụp đổ, sinh ra sắc bén chói tai, chấn hồn đoạt phách âm bạo, khiến thiên địa trở nên thất sắc.

Thay vì gọi là “thập nhị chính kinh” giống như y sư, võ phu thường gọi mười hai đường linh mạch này là “thiên địa chi kiều” bởi vì khi đem hết thảy cả mười hai đường linh mạch này đả thông, võ phu liền có thể đạt đến tình trạng “trong ngoài cùng thiên địa câu thông, nhất tĩnh nhất động giống như được vạn vật tăng phúc.”

Hai bên ánh mắt nhìn nhau chằm chằm, một thân võ đạo ý chỉ tỏa ra trên người càng thêm bá đạo, bễ nghễ bức nhân.

Một bên lấy Hàn Tam Nương làm chủ chốt, diễn hóa ra vô số đầu sương mù hư ảo chi thú, đầy đủ chủng loại, tiếng gầm vang lên, khuấy động cả thế gian, phảng phất như có “vạn thú tới bái” xu thế.

Trong lòng chứa một ngụm hạo khí, muốn hướng trời cao ở trên kia đưa ra nhất quyền, quyền ý bên trong tựa như có hơi thở của thần minh.

Nói ra lời này xong, cả người cô liền hóa thành một vệt hồng quang xông thẳng lên trời cao, vị cẩm bào lão thái giám thấy vậy, bản thân cũng bao bọc bởi một luồng hắc khí, đạp không mà lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở phía bên kia, Lữ Trung Quan cũng nhấc tay lên, oanh ra một quyền cực mạnh, vạch phá không khí, mang theo một luồng hắc ám quyền cương, tựa như thể muốn nuốt chửng hết thảy mọi thứ xung quanh.

Lúc sau, Hàn Tam Nương dùng một loại tốc độ, nhanh đến mức không nói đạo lý, hiện thân ở ngay phía trước mặt Lữ Trung Quan, chân phải triển lộ ra một cước đầy uy lực, nhắm thẳng vào cỗ của vị lão hoạn quan mà quét tới.

Mọi võ phu trên đời đều nói, tận cùng của võ đạo chính là cảnh giới “Bất Quy” câu nói này không hề sai, chỉ là đằng sau câu nói này còn có vế sau nữa, nhưng vế sau lại không được lưu truyền thành lời như một quy cũ bất thành văn nên khiến thế nhân đều ngu muội.

Hàn Tam Nương liền chủ động ra tay trước. Trong chớp mắt thân ảnh của cô, lại một lần nữa hiện thân ngay trước mặt Lữ Trung Quan, cô nâng tay phải lên, siết chặt tay lại tạo thành nắm đắm, đưa ra một quyền, tựa như một tôn cự thần đánh thiên trống.

Chương 27: Hai cái đương thời đăng đỉnh võ đạo vấn quyền.

Nhưng nếu là có người có thể kiên trì thành công đi đến cuối cùng thì vô địch trong cùng cảnh đã là vật trong túi.

Bên còn lại lấy Lữ Trung Quan đứng đầu, xuất hiện một đầu Hắc Ám Cốt Long mang theo thôn thiên hám địa cùng hủy diệt khí tức phá vỡ hư không mà ra, xung quanh vị trí mà vị lão hoạn quan này đang đứng bỗng chốc hóa thành một cỗ uế khí chi địa, bạch cốt vươn vãi ở khắp nơi, xương cốt chất đống thành núi.

Sau khi làn khói bụi gần tan hết, đã có thể mơ hồ nhìn thấy được thân ảnh của vị cẩm bào thái giám ung dung đứng đó, cứ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Võ phu đạt đến tầng thứ này, toàn bộ võ đạo nội tình đều cô đọng lại, ngưng tụ thành một tôn võ đạo ý chí.

… (đọc tại Qidian-VP.com)

Để đột phá lên cảnh giới tiếp theo “Thối Linh” cảnh, cần đem ba trăm sáu mươi lăm tòa khiếu huyệt này thối luyện ra linh tính, một bước này được gọi là “hóa khiếu thành linh” nhưng mà không phải ai cũng có đủ khả năng thối luyện hết tất cả các tòa khiếu huyệt, có rất nhiều võ phu khi thối luyện ra được một trăm linh tám khiếu huyệt đã lựa chọn đột phá lên cảnh giới tiếp theo.

Nhưng khi bước chân lên cảnh giới thứ sáu “Huyền Khiếu” cảnh hạn chế này liền sẽ biến mất, bởi vì khi đạt đến tầng thứ này, võ phu đã có thể đem thiên địa linh khí dẫn dắt vào trong cơ thể đả thông các tòa kinh mạch, khiếu huyệt.

Nhưng chỉ có những người đem hết ba trăm sáu mươi lăm tòa huyệt khiếu thối luyện ra linh tính, sau khi đột phá đến cảnh giới thứ chín, mới cảm nhận được đầu ẩn mạch này thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong năm cảnh giới luyện thể đầu tiên, kỳ kinh bát mạch đã được võ phu trong quá trình tu luyện khai thông triệt dể, còn lại mười hai đường linh mạch chỉ có võ phu sau khi hoàn thành “hóa khiếu thành linh” một bước mới dần dần lộ ra.

Mặc dù vị cẩm bào thái giám vẫn kịp thời phản ứng giơ cánh tay lên chặn lại, nhưng vì lực đạo quá lớn nên khiến cả người văng mạnh ra xa, đụng xuyên qua mấy chục ngôi nhà xung quanh mới chịu dừng lại, làm đất đá, khói bụi nỗi lên mịt mù khắp nơi.

Y sĩ, thầy thuốc gọi các đường kinh mạch kỳ diệu, phức tạp này là “thập nhị chính kinh “cùng “kỳ kinh bát mạch.”

Ở năm tầng cảnh giới đầu tiên, võ phu chỉ có thể sử dụng một thân khí tức mà bản thân tự thai nén ra, chính là cái mà đám người dưới núi gọi là “võ đạo chân khí”.

Cũng chính vào lúc này, thân ảnh của vị nữ tử đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất, chỉ để lại một vệt sáng màu hồng nhạt giữa không trung.

P/s 1: hôm nay mình đi chơi lễ nên đăng 1 chương thôi, ngày mai lên 2 chương nhé.

Thanh thế của một vị võ phu đăng đỉnh, được bày biện hết ra.


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Hai cái đương thời đăng đỉnh võ đạo vấn quyền.