Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhàn Du Vấn Đạo
Unknown
Chương 246: Lễ cầu mưa
Thần thi hoạt động dựa trên việc sử dụng Hạo Nhiên chính khí thay thế cho thần hồn nhưng vẫn có thể sinh ra ý thức cho thần thi.
Chỉ Nguyễn Long Duy còn giữ được cái tâm Hạo Nhiên ngày nào thì liên kết của hắn cùng thần thi vẫn còn tồn tại đến ngày đó.
Sau một tuần kể từ hôm đó, hắn tiến hành những bước cuối cùng để kiểm tra thần thi Cố Thanh, tránh việc thần thi phát sinh sai sót.
Khi cảm thấy thần thi đã ổn định, hắn bắt đầu để cho thần thi tu luyện. Công pháp này là biến pháp thứ ba do hắn sáng tạo từ khuôn mẫu của Diệp Cửu Biến, hiện tại còn chưa có đặt tên.
Bởi vì thần thi có bản thể là Thanh Linh Kiếm, vốn là đệ nhị biến được sáng tạo từ Diệp Cửu Biến cho nên việc tu luyện công pháp chưa đặt tên này đối với thần thi vô cùng thuận lợi nước chảy mây trôi, thậm chí tốc độ chuyển hóa linh khí thành linh lực còn muốn ngang ngửa so với khi Nguyễn Long Duy tự mình tu luyện các công pháp Mộc thuộc tính khác.
Phải nhớ, bản thân Nguyễn Long Duy chính là Thiên linh căn!
"Bởi vì chúng nó xuất cùng một gốc cho nên mới xảy ra hiệu ứng cộng hưởng giống như vậy ư?"
"Vậy thì có thể tiến hành bước kế tiếp."
Ngày hôm nay, Nguyễn Long Duy nhận một nhiệm vụ sửa chữa trận pháp gần ngoại ô thành Bắc Kiếm, ở giữa đường khi không ai để ý, hắn trót lọt vứt thần thi ra khỏi đan điền, để cho nó bắt đầu hoạt động tự do.
Thần thi Cố Thanh rời khỏi cơ thể, chờ đợi một hồi lâu sau mới bắt đầu hóa lớn, trở về kích cỡ bình thường. Trên người mặc một bộ quần áo Sở quốc, khí chất thư sinh nho nhã.
Cố Thanh điều động pháp lực trong cơ thể, tạo ra một thanh kiếm dây leo để đạp dưới chân. Mũi kiếm hướng về phía Đông, thong thả khởi hành.
Nam Bộ, châu Bắc Giang, địa phận Ngoan gia, tại một vùng đầm lầy hoang vu không tên, mặt đất nứt nẻ không dấu chân người.
Bên trong đầm lầy vốn luôn tĩnh lặng bỗng nhiên xuất hiện từng cơn sóng gợn.
Ầm ầm, ầm ầm.
Tiếp đến, mặt đất xung quanh cũng bắt đầu rung động kịch liệt.
Âm thanh càng ngày càng lớn, tựa như một con thú dữ bị nhốt lại lâu ngày đang chuẩn bị thoát khốn.
Theo từng tiếng ầm ầm phát ra, sóng gợn trên mặt hồ càng lúc càng lớn. Khu vực trung tâm hình thành vòng xoáy, từng làn khí lạnh ở bên dưới ào ạt bốc lên. Khí lạnh tản vào mây trời, sau đó lại giống như là một dạng đồ vật sống đung đưa qua lại như là một ngọn lửa đang cháy. Lúc này, phía dưới đầm lầy bỗng có vật gì đó phun trào cuồn cuộn.
Sau khi ra khỏi mặt hồ, vật này để lộ hình dạng, là một ngọn lửa khổng lồ đang cháy hừng hực. mang theo khí tức vô cùng lạnh lẽo, âm u, như thủy triều dậy sóng sừng sững giữa đầm lầy. Ở sâu bên trong ngọn lửa tưởng chừng như địa ngục này vậy mà lại có một bóng người đang đứng.
Kẻ này mang khí phách trùng thiên, mạnh mẽ vung tay lên trời cao. Hỏa triều theo đó biến đổi hình dáng thành cánh tay hắn, vươn lên bóp chặt mây trời. Hành động này không phải là chạm vào hư vô, mà là nhắm vào một vật đặc biệt.
Đồ vật này chính là khí vận!
Bên trong hỏa triều truyền ra âm thanh hùng hổ dọa người, mượn dùng khí vận để khuếch tán ra toàn bộ phạm vi mà nó ảnh hưởng.
Lúc này, chỉ cần là người ở trong địa phận của Ngoan gia đều có thể nghe thấy lời này, thậm chí các vùng biên giới xung quanh cũng là như vậy.
"Đạo hữu đường xa ghé thăm Ngoan gia ta. Lão phu vậy mà nhất thời bận rộn không thể đón tiếp."
Nói xong, hỏa triều càng cháy mạnh mẽ, nuốt trọn toàn bộ đầm lầy.
Đối mặt với áp lực như vậy, đầm lầy nhanh chóng đã bị vắt khô, chỉ còn là một cái hố lớn.
Rầm, rầm, rầm.
Trên trời đột nhiên có sấm sét, mây đen ùn ụt lan ra khắp địa phận Ngoan gia. Sấm sét liên tiếp chớp động giữa màn đêm.
Vào ban đêm, phàm nhân đều vốn đang chìm trong giấc mộng lại bị bừng tỉnh bởi tiếng gầm khủng kh·iếp.
Giờ phút này ở trên trăm cái quốc gia phàm tục có hơn trăm triệu kẻ phàm nhân ngẩng đầu nhìn trời, đôi chân đều không tự chủ quỳ xuống vái lạy Thiên Lôi.
"Nếu như đạo hữu có dịp lại đến, Ngoan Vũ Tùng ta tuyệt đối dùng đại lễ."
"Hừ."
Khi mà lời nói cuối cùng buông xuống, trên thân mỗi một tên phàm nhân đều đột nhiên mất đi một phần của linh hồn. Phần mất đi này không lớn, không gây nguy hại đến tính mạng nhưng vẫn khiến cho phần lớn phàm nhân gục ngã b·ất t·ỉnh.
Lân cận Ngoan Gia. Ở một ngôi đình viện của nội môn Hồ Xuyên Tông.
"Sứ giả, ngài thấy thế nào?"
-"Không sai, tiến triển rất tốt."
Lân cận Ngoan gia. An gia.
"Hừ, phô trương thanh thế. Thủ phạm đã sớm trốn đi từ lâu rồi thì làm vậy còn có tác dụng gì?"
Lân cận Ngoan gia. Văn Đài gia.
"Gia chủ, Ngoan Vũ Tùng làm như vậy là muốn bắt đầu tuyên chiến rồi sao?"
-"Đừng hoảng, hắn chỉ g·iết gà dọa khỉ, phóng thích bực tức mà thôi. Hiện tại vùng biên ải Ngoan gia còn đang trùng tu, vẫn cần một đoạn thời gian nữa mới bắt đầu rảnh tay."
"Gia chủ, như vậy Văn Đài gia chúng ta..."
-"Haiz. Thuận theo thiên mệnh thôi."
Thành Bắc Kiếm, một tòa động phủ ở ngoại thành.
Một tên tu sĩ béo bụng đang cầm một cuốn ngọc giản trên tay, dùng nó gãi gãi bụng bự của mình. Trên đầu hắn đội một chiếc nón cối lá dừa, trên cuốn ngọc giản có khắc dòng chữ [Ngũ Hành Dung Linh]. Hắn nhìn lên bầu trời hướng đông, chép chép miệng để lộ hai cái răng cửa:
"Yếu như vậy thì có đại lễ cỡ nào? Còn có thể bằng được Hạo Khánh?"
Cảm thán xong một câu, hắn lại tiếp tục say sưa dán mắt vào ngọc giản.
Thần thi Cố Thanh đã khởi hành gần hai tháng, đã vào đến phạm vi thế lực của Văn Đài gia. Tu vi của hắn hiện tại lại cũng chỉ là Trúc Cơ cảnh nên không có phát giác được bất thường từ phía Ngoan gia trước đó.
Dọc đường, hắn đi qua không ít vương triều phàm tục, nhạy bén phát hiện được có không ít tu tiên giả đang lẫn vào bên trong. Đêm nay, hắn còn phát hiện được một gương mặt quen thuộc.
Thần thi Cố Thanh dừng phi độn, đứng ở xa trên bầu trời, ẩn vào màn đêm quan sát phía dưới. Đêm nay không có trăng, trời lại đầy mây nên rất ít ánh sao. Bên dưới lại đốt lửa sáng rực, cực kỳ dễ thu hút sự chú ý.
Nơi này là kinh đô của một vương triều phàm tục, ở quảng trường lớn có một tên tu sĩ đang ngự kiếm lơ lửng giữa không trung, cầm trên tay một quyển trục bằng vàng ròng, bắt đầu đọc:
"Kính lạy Thánh linh, thượng thiên chi linh,
Tự cổ chí kim, vạn sự tường minh."
"Ta thay thánh mệnh, khẩn cầu mây đen đến che khuất trời sao.
Trời đất nhận lệnh, nổi gió, phủ mây, mưa giông cuồn cuộn.
Linh khí như biển, hồn lực vô biên.
Dựng trời, dệt mây, kéo mưa.
Sấm chớp vang vọng, vạn vật hoảng sợ.
Kẻ ác run rẩy, thiện nhân được phúc.
Đệ tử mạo muội, cầu xin Thánh linh, giáng trần mây đen, cứu nạn muôn dân."
Ầm ầm ầm. Văn tế được đọc xong thì màn đêm liền tối sầm lại, mây đen đồng loạt giăng kín bầu trời, trút xuống nước mưa như sóng lũ. Đây không chỉ diễn ra riêng ở một vùng này mà là trên toàn bộ phạm vi thế lực của Văn Đài gia, hơn trăm vương triều đều có mưa lớn đổ xuống.
Phàm nhân theo đó bắt đầu cúi xuống quỳ lạy, trên miệng đầy lời tạ ơn thượng thiên.
Đồng thời, trên thân thể từng người đều có một lượng nhỏ linh hồn bị rút khỏi. Số lượng này rất nhỏ, không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì với phàm nhân, chỉ có một vài người bẩm sinh cực kỳ yếu ớt mới có thể cảm thấy hoa mắt chóng mặt mà thôi.
Thần thi Cố Thanh lộ ra b·iểu t·ình khó hiểu, tự hỏi:
"Văn Đài An Cát trở thành thầy cúng rồi?"