Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 247: Lẽ nào Cố huynh là tán tu?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 247: Lẽ nào Cố huynh là tán tu?


Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đè lại suy nghĩ của mình, tiếp tục nghiên cứu trận pháp.

Hiện tại, Cố Thanh có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ngang bằng với tu vi Dược đạo vừa mới tấn thăng của bản tôn.

Đối chiếu điều này cùng với tư liệu đã tìm hiểu trước đó thì mỗi nơi trên đất tám châu Nam Bộ thuộc về Thánh Cung đều có loại tế lễ này. Điểm chung nằm ở chỗ thời gian cử hành luôn là vào ban đêm, chọn ngày mà bầu trời không có sao (tịch tinh) để cử hành, chỉ là tùy theo từng vùng mà nghi thức cử hành sẽ thay đổi khác nhau.

Chương 247: Lẽ nào Cố huynh là tán tu?

Không giống như Cố Thanh đạp kiếm phi hành, Văn Đài An Khang dùng một con hạc gỗ để di chuyển. Thứ này lúc trước chỉ nằm ở cấp bậc linh khí, gần đây mới vừa được nâng lên thành pháp khí. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Thanh nghĩ lên nghĩ xuống rồi lại lấy ra một cái lệnh bài thân phận ném tới chỗ hạc giấy.

Lễ này được gọi là Tịch Tinh Tế Lễ. Khoảng chừng mười năm một lần, đế vương sẽ thỉnh cầu tiên sư từ trời cao hạ phàm làm lễ, ban cho phàm nhân một cơn mưa chúc phúc, giúp cho mùa màng bội thu.

"Là hàng thật giá thật dư nghiệt Luyện Hồn Môn bị Thánh Cung truy nã."

Trong đó còn có một bộ phận nói rằng Thánh Cung làm vậy chỉ là vì muốn đưa Luyện Hồn Môn ra làm dê thế tội. Cho là sự thật ngay từ đầu Thánh Cung mở rộng thế lực đến Tây Vực đều là vì những việc thế này.

"Bất quá, đạo hữu không cần quá lo lắng. Ta hiện tại đã phế bỏ tu vi cũ, cải tu công pháp mới. Dù cho là đệ tử của Thánh Cung ở trước mặt cũng không thể phát hiện ra ta từng là người của Luyện Hồn Môn."

Người này là chủ của kinh đô nơi đây, cũng là chúa tể của chư hầu bách triều. Nhưng khi đối diện với Văn Đài An Cát thì lại không khác gì phàm nhân, mặc cho mưa to trút ướt người vẫn không dám dùng ô lộng. Hắn khom lưng, cung kính trả lời:

Thần thi Cố Thanh tiếp tục hành trình, trên dọc đường gặp được một tên tu sĩ cũng hướng về Văn Đài gia, sau một phen thăm hỏi cả hai đã quyết định kết bạn đồng hành.

"Hiện tại không phải phải là lúc để tò mò. Về sau lại nói."

Thần thi suy đoán tên này có thể đạt đến tu vi Trúc Cơ kỳ là do Văn Đài gia gần đây muốn gia tăng lực lượng. Nếu như ở vào giai đoạn bình thường, kẻ này e là vẫn còn đang lẹt đẹt ở luyện khí cảnh.

-"Được thôi, An Khang huynh."

Thần thi Cố Thanh mỉm cười không nói.

Nghe được câu hỏi này, lông mày của Văn Đài An Cát lập tức cau chặt, dọa cho người bên dưới sợ hãi một phen rồi lẳng lặng đạp kiếm rời đi. Hắn không trả lời vì bản thân hắn cũng không rõ đáp án.

"Có lẽ nào Thánh ám chỉ cho ốc sên yêu mà ta từng gặp ở Quang Âm Đình?" Nguyễn Long Duy đang tập trung nghiên cứu trận pháp lại bỗng nhận được tin tức từ thần thi. Hắn thuận theo đó nảy ra cái suy đoán.

Văn Đài An Khang bắt lại lệnh bài, khi đọc được hai chữ "Luyện Hồn" trên đó thì sắc mặt biến thành kinh ngạc, sau đó trở thành sợ hãi. Hắn cẩn thận nhìn Cố Thanh, cố giấu sự hoảng loạn trong lời nói:

Trong một khoảng thời gian dài sau đó, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, dọc đường không còn có lời trò chuyện nào nữa.

Việc này đã lan truyền khắp Nam Bộ trong thời gian gần đây, trở thành đề tài bàn luận sôi nổi. Không ít ý kiến ca ngợi Thánh Cung làm việc công tư phân minh, không để cho sâu mọt làm ô uế thanh danh.

"Được rồi. Tế lễ lần này đã xong. Ngươi thay ta chuyển lời cho bách triều, nói với họ rằng thời gian tới Văn Đài gia sẽ tạm rời khỏi thế tục. Nếu như có sự tình khẩn cấp, có thể liên hệ đến các thế lực kia nhờ giúp đỡ. Nói như vậy, ngươi hẳn là đã hiểu." Văn Đài An Cát nhìn xuống một người trung niên mặc áo gấm, đầu đội long miện, dùng giọng điệu không vui không buồn nói ra.

-"Thật không dám giấu Văn Đài huynh. Tại hạ đến vì tâm pháp của Tĩnh Lưu linh hỏa, cũng là vì Phù Sa Lệnh."

"Cố huynh, ngươi là... là...?"

"Đạo hữu từ xa tới, Văn Đài gia vinh dự đón tiếp."

Mãi cho đến khi hai người bay đến gần một dãy sơn mạch trùng điệp mới lại có tiếng nói phá vỡ tịch mịch:

"Thánh cung, Thánh linh, kèm thêm Thánh tộc trong truyền thuyết của Yêu giới. Những thứ này đều có chữ Thánh trong tên, liệu có phải là cùng một ý nghĩa?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Biết được Văn Đài An Khang đang hoảng như lửa đốt, Cố Thanh vội vàng trấn an:

-"Tuy là ta không phải tán tu nhưng ngươi có thể xem ta như là tán tu. Về phần thân phận thật sự thì..."

Một hồi lâu sau khi Văn Đài An Cát đã rời đi thì Cố Thanh mới hạ xuống từ trên cao, âm thầm nhảy vào trong thành. Dựa theo tin tức thu thập được từ người dân nơi đây thì hắn đại khái hiểu rõ.

Lệnh bài thân phận mà Cố Thanh lấy ra đến từ một trong số những tên áo đen đ·ã c·hết dưới tay bản tôn khi trước. Trong người hắn hiện tại còn có không dưới mười cái.

Thần thức của hắn là do Hạo Nhiên chính khí mô phỏng ra, thay vì nói là quan sát thì phải gọi là cảm giác. Nhờ vào nó, thần thi có thể cảm giác được mưa to như trút nước đổ xuống, mang theo đủ loại khoáng chất, dinh dưỡng nhưng lại không thể phát hiện những sợi linh hồn đang bơi ngược hướng lên mây đen âm u. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Thanh gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)

Đọc xong văn tế, Văn Đài An Cát cẩn thận cuộn lại quyển trục, đồng thời quyển trục cũng đang dùng một phương thức khó có thể lí giải để thu thập số lượng linh hồn bên trong mảnh trời tăm tối.

"An Khang huynh bình tĩnh. Ta tới đây thật sự không mang ý đồ xấu. Mà lại, nơi này nằm trong phạm vi thế lực của Văn Đài gia, nếu ta muốn ra tay với ngươi cũng sẽ rất khó rời đi. Đến lúc đó, e là người chịu thiệt mới là kẻ dư nghiệt ta đây."

Người này tên là Văn Đài An Khang, là đường huynh (anh họ) của Văn Đài An Cát. Tuy rằng lớn tuổi hơn nhưng tu vi của hắn lại chỉ mới là Trúc Cơ sơ kỳ, khí tức lại còn chưa ổn định hoàn toàn, có lẽ là mới vừa Trúc Cơ không lâu.

"Ồ, nghe lời nói này của đạo huynh, lẽ nào ngươi là tán tu?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vâng thưa tiên trưởng. Hạ nhân sẽ phân phó cho thuộc hạ đi làm ngay. Chỉ là, xin hỏi tiên gia dự định sẽ rời đi bao lâu?"

"Còn nữa, không cần gọi ta là Văn Đài, cứ gọi ta một tiếng An Khang là được. Về sau trong gia tộc đều là cái họ Văn Đài này, ngươi cũng không thể gặp ai cũng kêu Văn Đài đúng chứ?"

Văn Đài An Khang nghe thấy lời này có lí, đã lấy lại được một chút bình tĩnh. Hắn gượng cười với Cố Thanh, nói:

Văn Đài An Khang bay trước Cố Thanh chưa đến khoảng cách một găng tay để tỏ ý dẫn đường, vừa hỏi: "Cố đạo huynh, tuy là câu hỏi này có chút đường đột, bởi vì ta tạm thời còn chưa biết được gia chủ có chấp nhận ngươi hay không. Lần này ngươi đến bản gia, trong lòng có dự định ở lại bao lâu?"

Cựu môn chủ của Luyện Hồn Môn, Đoạt Hồn Ma Quân từng dẫn đầu môn hạ đệ tử đến thảo phạt Thiên Kiếm Sơn Trang, huyết tế trăm cái quốc gia phàm tục để luyện ma bảo, về sau đã bị trưởng lão của Thánh Cung đích thân diệt trừ. Theo đó, toàn bộ tu sĩ phàm là từng thuộc về Luyện Hồn Môn đều bị truy nã gắt gao, trở thành tế phẩm đền tội của Thánh Cung dành cho Thiên Kiếm Sơn Trang.

"Được thôi, Cố đạo hữu. Vậy thì ta dẫn ngươi đi gặp gia chủ. Đến lúc đó sẽ để cho gia chủ quyết định."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 247: Lẽ nào Cố huynh là tán tu?