Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 248: Văn Đài Định Thanh

Chương 248: Văn Đài Định Thanh


Trên đỉnh ngọn núi gần nhất có ba bóng người đã trực sẵn từ lâu, đều đang dùng pháp khí của riêng mình ngự không, chậm tiến.

Trong số đó có một vị tu sĩ trung niên bay ở trước hết, thoạt nhìn có vẻ là người dẫn đầu đội ngũ. Quả nhiên đúng như dự đoán của thần thi, vị tu sĩ trung niên ôm quyền chào hỏi, cất tiếng nói, lời này y hệt với giọng nói vừa từ trong núi truyền ra ít lâu:

"Tại hạ Văn Đài Lưu Hiếu, gia chủ đương nhiệm Văn Đài gia hiện tại, ra mắt đạo hữu. Hoan nghênh đạo hữu đã đến."

Sau đó, hai người ở sau đồng thời báo tên theo:

"... Văn Đài Lưu Vân..."

"... Văn Đài Châu Bát..."

Thần thi Cố Thanh phát giác được ba vị này chờ sẵn ở đây đợi mình, âm thầm hiểu rõ Văn Đài An Khang đã lén truyền tin trước về cho gia tộc. Đối với ba vị mới đến này, hắn đều không thể cảm giác được tu vi của đối phương, khả năng cao là tu luyện một loại thuật pháp ẩn giấu khí tức, về phần tu vi thật sự e là còn cao hơn hắn một bậc.

Cố Thanh biểu lộ thụ sủng nhược kinh, sốt sắng hoàn lễ:

"Tại hạ Cố Thanh, tán tu."

Thần thức của Văn Đài Lưu Hiếu khẽ đảo nhanh quanh thân Cố Thanh không phát hiện khí tức cần tìm nên hỏi câu lấp lửng:

"Lời trước đó đạo hữu nói với An Khang, ngươi thật sự từng là..."

Cố Thanh trả lời với vẻ thất vọng, hai ngón trên tay phải nhẹ nhàng cọ xát cùng nhau, xung quanh theo đó hiện lên từng vệt kiếm ảnh như có như không:

"Tại hạ chỉ là tán tu, tới đây vì muốn học hỏi linh hỏa của quý gia, cũng như tìm kiếm Phù Sa Lệnh. Nghe danh quý gia hiện đang chiêu hiền đãi sĩ, không ngờ trong đó còn có quy tắc hạn chế?"

Nhóm ba người Văn Đài cảm nhận được kiếm khí tản ra, trong lòng đều có cùng một loại suy nghĩ: "Kiếm khí thật là mạnh mẽ."

Kinh ngạc thoáng chốc rồi lại trở về bình tĩnh, Văn Đài Lưu Hiếu tiếp tục hỏi, trong lời nói đã thêm mấy phần thận trọng:

"Cố đạo hữu giờ đã là kiếm tu? Không biết tu vi đạo hữu sắp tới thế nào?"

Câu hỏi này có hai hàm ý. Ở vế đầu tiên có thể nắm bắt dễ dàng. Riêng vế thứ hai thì lại có ngụ ý muốn hỏi tu vi ngày trước của Cố Thanh là gì, khả năng tu luyện kiếm đạo đã đến mức nào, có kịp khôi phục được như thời đỉnh phong ngày xưa hay không,

Song phương đều ngầm hiểu ba chữ "Luyện Hồn Môn" hiện tại đã là một từ cấm, không thể tùy tiện nhắc đến dù cho nơi này đã gần với trụ sở Văn Đài gia.

Trong nhà thỉnh thoảng còn có chuột ă·n t·rộm gạo. Đạo lý là như thế, không thể không đề phòng.

Cố Thanh không nhịn được, phì cười:

"Hà... Kiếm tu ư? Chẳng qua trước đó tiện tay nhặt được trong một cái xác c·hết nên bây giờ mới dùng tạm mà thôi. Đạo của ta, còn xa mới nhìn thấy."

"Cơ mà... Văn Đài đạo hữu cứ yên tâm. Tuy là ta chỉ mới có tu vi trung kỳ nhưng tầm mắt đã sớm vượt qua Trúc Cơ tầm thường. Dù cho là Giả Đan xuất hiện ở trước mặt thì vẫn phải là ta cao hắn thấp."

Phía trên hai ngón tay phải bất ngờ xuất hiện pháp lực ngưng tụ. Cố Thanh vung tay về phía bên hông, ném một vậy về con suối ở nơi xa.

Đồ vật này chính là một thanh tiểu kiếm.

Tiểu kiếm lao nhanh trong chớp mắt. Cũng trong chớp mắt này, tiểu kiếm đột ngột biến mất. Khi mà nó xuất hiện lại thì đã ở gần khe suối, gia tăng vận tốc bay trước đó lên gấp nhiều lần, xẹt thẳng qua một con gấu xám, cắt phăng một cọng lông chỏm trên đỉnh đầu nó rồi biến mất.

Văn Đài An Khang ở gần vị trí của Cố Thanh nhất nhưng lại không phát hiện được điểm mấu chốt trong đó. Hắn nói:

"Cố đạo hữu thật là lợi hại, từ xa như vậy mà có thể ngắm trúng lông chỏm trên đầu con gấu."

Ba vị còn lại thì ngược lại với hắn, có thể cảm giác được sự lợi hại của chiêu kiếm. Vừa rồi, tiểu kiếm thoáng biến mất rồi lại xuất hiện. Khi mà nó hiện ra, uy lực trên thân kiếm phát ra đã gia tăng đến mức độ có thể uy h·iếp được tính mạng ba người bọn họ.

Cũng bởi vì như vậy, bọn họ càng ý thức rõ hơn được thực lực của vị khách mới đến.

Văn Đài Lưu Hiếu đưa tay làm tư thế mời, hai vị còn lại lần lượt tách sang hai bên để trống lối bay.

"Đạo hữu, thỉnh."

Cố Thanh không có khách sáo, tự nhiên phi hành hướng về dãy núi.

Trước đó, khi nhận được truyền tin từ Văn Đài An Khang thì ở bên trong gia tộc đã ước lượng trước thực lực của Cố Thanh, vì thế nên mới tự mình nghênh đón.

Luyện Hồn Môn trước đây là một phân đà tại Tây Vực dưới trướng Thánh Cung. Công pháp mà đệ tử của nơi này tu luyện cũng chính là truyền thừa từ Thánh Cung. Dù cho không phải là bản hoàn thiện đi nữa thì cấp bậc của tàn pháp đến từ thế lực đỉnh cấp vẫn hơn công pháp của một gia tộc Ngưng Đan nằm ở vùng biên cương nhiều lắm.

Dù cho tu sĩ tu luyện tàn pháp này có phế bỏ tu vi đổi sang công pháp mới thì trong cơ thể vẫn còn đó những phẩm chất cũ từng được rèn luyện. Chỉ với chênh lệch đó, Văn Đài gia đã không thể so bì.

Dù cho sau này việc Cố Thanh là dư nghiệt của Luyện Hồn Môn bị lộ ra đi chăng nữa thì cái này cũng chẳng liên quan đến Văn Đài gia. Bọn họ căn bản vô tội, cũng là n·ạn n·hân bị Cố Thanh lừa gạt. Cố Thanh lộ ra thiên phú kiếm đạo kinh người, bọn họ nào biết được Cố Thanh là dư nghiệt đâu chứ?

Mà nếu như Cố Thanh không phải là dư nghiệt đi chăng nữa, Văn Đài gia bọn họ cũng căn bản không có quan tâm vấn đề này.

Chỉ cần đạo hữu nguyện giúp bản gia vượt qua kiếp nạn, ngươi muốn là cái gì thì chúng ta gọi ngươi là cái đó.

Cũng nhờ vậy, ngọn lửa hi vọng trong bọn họ đã lại nhen nhóm.

Là nhen nhóm, không phải bùng nổ.

Trải qua vài vòng giới thiệu sơ bộ, thần thi Cố Thanh đã hiểu đại khái tình hình Văn Đài gia hiện tại.

Tuy rằng nơi này nằm trong thập đại Ngưng Đan gia tộc nhưng tu vi cao nhất trong gia tộc chỉ là Giả Đan. Kế sau là bốn vị Trúc Cơ viên mãn, mười ba vị Trúc Cơ trung kỳ, hai mươi lăm vị Trúc Cơ sơ kỳ. Tổng cộng là bốn mươi hai vị Trúc Cơ kỳ và một Giả Đan.

Cố Thanh cố gắng nghe ngóng thêm thông tin về những đồng chí "đánh thuê" giống như hắn, tiếc là Văn Đài gia giữ kín chuyện này như bưng, không có dự định để lộ ra nửa lời phong phanh. Ngay cả vị Giả Đan duy nhất kia hắn cũng chưa được gặp mặt qua.

Cũng bởi vì tính bảo mật, Văn Đài Lưu Hiếu liên tục nhắc nhở hắn phải giữ bí mật thân phận, tạm thời áp chế tu vi xuống Luyện Khí kỳ, giả vờ bản thân là huyết mạch thất của Văn Đài gia ở phàm tục, vừa qua mới được nhận tổ quy tông, từ đó tạm thời đổi tên thành Văn Đài Định Thanh.

Bên trong Văn Đài gia thời gian gần đây cử hành rất nhiều lần "nhận tổ quy tông" giống như vậy nên việc Cố Thanh xuất hiện không thu hút bất kỳ lực chú ý nào. Ngay cả Văn Đài An Cát vừa trở về trong tộc cũng không biết được việc cơ mật này.

Tên lót chữ Định là của thế hệ nhỏ nhất ở Văn Đài gia hiện tại, đồng nghĩa Cố Thanh hiện tại thấp hơn Văn Đài An Khang và Văn Đài An Cát hai bậc bối phận.

Việc này khiến cho Cố Thanh cảm thấy không phục. Hắn vốn đang xưng huynh gọi đệ cùng Văn Đài An Cát trước đó, bây giờ khi gặp lại phải đổi từ huynh thành đường tổ.

An Cát đường tổ? Nghĩ thôi đã khó chịu!

Chương 248: Văn Đài Định Thanh