Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 100: Bỏ lại sau lưng

Chương 100: Bỏ lại sau lưng


Đã ba ngày trôi qua từ bến cảng bị phá huỷ, cuộc sống của người dân vẫn chưa thể trở lại bình thường. Sự tàn khốc của một cuộc chiến không lường trước này mang lại nỗi ám ảnh cho bất cứ ai. Lực lượng vốn được huy động để tiêu diệt sơn tặc đã trở về, mang về tin tức không được khả quan cho lắm. Những kẻ cầm đầu đều là người có thực lực, sánh ngang với những Cai đội mạnh nhất và tiệm cận cấp bậc Cai cơ. Nếu không bị gọi về để hỗ trợ cho hậu phương thì họ cũng phải rút lui để hồi phục sau trận thua ê chề

Để xoa dịu nỗi đau, hàng loạt tờ báo được xuất bản với tiêu đề trang đầu về Tĩnh An thế tử.

[

Đây có thể coi là kiếp nạn lớn nhất của quận Giang Trà từ khi được xây dựng. Hệ thống chính quyền hoàn toàn t·ê l·iệt, lực lượng quân sự tổn thất nặng nề, cơ sở vật chất hầu như đã bị phá huỷ hơn một nửa. Sau ba ngày liền tìm kiếm cứu trợ, số lượng người b·ị t·hương lên đến hàng vạn, s·ố n·gười t·ử v·ong không chỉ dừng lại ở con số vài trăm. Hai người có quyền lực cao nhất của quận là thái thú và Cai cơ thì một c·hết một bị trọng thương, có thể nói là mất đi sự lãnh đạo vốn có.

May mắn thay, trong lúc khó khăn nhất thì một vị anh hùng hào kiệt đã đứng lên, Tĩnh An thế tử Lệ Thừa Đoan. Trong một lần du ngoạn đã đến quận Giang Trà, chẳng ngờ đâu lại vướng vào rắc rối này. Vốn chỉ muốn chờ đợi cho kiếp nạn qua khỏi, nhưng thiếu niên ấy không tài nào chịu được khi chứng kiến những cảnh chướng tai gai mắt, quyết chí anh hùng nhằm dẹp loạn k·ẻ g·ian.

Với trí tuệ hơn người cùng thực lực siêu cường, Lệ Thừa Đoan chỉ cần dùng một tay chấn áp tứ phương. Mười kẻ đại ác của t·hế g·iới n·gầm Giang Trà đã bị diệt trừ, chủ mưu phá huỷ bến tàu không còn toàn thây, kẻ h·ành h·ạ Cai cơ cũng chỉ có thể c·hết không nhắm mắt.

Nhìn khắp Vũ Lan Quốc, sợ rằng không ai có thể làm được, chỉ có thể là đệ nhất thiên tài Lệ Thừa Đoan.

]

Hiển nhiên không phải ai cũng biết rõ ngọn ngành sự việc, có nhiều người còn không biết thế tử Tĩnh An Vương là ai, cái họ quan tâm là có người dám đảm đương khó khăn. Một đồn mười, mười đồn trăm, cứ thế theo cấp số nhân mà danh tiếng của Lệ Thừa Đoan. Người dân như tìm thấy hi vọng khi mà lá chắn cuối cùng là Cai cơ đã gục ngã. Lúc này không ai không biết đến y, từ trẻ nhỏ đến người già. Những chiến tích của Thừa Đoan trong quá khứ đã được đào bới lại, càng khiến người dân càng tin tưởng chàng trai này hơn. Ai cũng tin rằng y sẽ giúp họ vượt qua kiếp nạn này.

Trong một căn nhà nhỏ ở vùng ven biển, một trong số ít công trình vẫn còn nguyên vẹn sau dư chấn của v·ụ n·ổ bến tàu. Tại phòng khách, đang có một cặp nam thanh nữ tú ngồi trong phòng khách. Người nữ thì vừa ăn bánh ngọt và đọc tờ báo trên tay. Người nam đang tĩnh toạ trên nền đất, luân chuyển Nguyên Khí khắp cơ thể để điều hoà lại khí tức, làm dịu lại các kinh mạnh bị tổn thương, thiền định để tu luyện tâm trí.

"Lệ ca ca, người ta gọi huynh là đệ nhất thiên tài kìa!". Nữ tử được gọi là Lệ Phi Vân này vừa đọc vừa cười khoái chí, hàm ý muốn trêu chọc tên nam nhân đang ở gần đó. Nàng ta ngồi tại chỗ và đưa tờ báo về phía bên trước.

Lệ Thừa Đoan chậm rãi mở mắt, nhìn về phía nàng ta rồi chuyển hướng về mặt báo. Khoảng cách của hai người là hơn mười bước chân, nhưng chỉ cần tập trung thị lực một chút là có thể nhìn rõ. Trong chốc lát, gã đã nắm được đại khái nội dung của bản tin, sắc mặt cũng trầm đi một chút.

"Đứa nào viết cái bản tin này vậy? Ta còn không dám đọc hết. Tâng bốc một cách lố lăng thế này, mục đích chắc không tốt lành gì đâu!". Nói xong gã quay trở lại tư thế thiền định như cũ.

Sắc thái của những câu chữ hiện ra rõ rằng Lệ Thừa Đoan như một vị cứu tinh. Cái sự nịnh hót này khiến hắn khó chịu một chút.

"Coi cái mặt kìa, dù nói vậy chứ huynh cũng sướng hết cả người đúng không!". Nữ nhân này hí hửng bồi thêm vài câu, nàng có thếy thấy được trong mắt của gã thế tử có một chút kiêu ngạo, một chút tự hào.

Như thể bị nói chúng tim đen, Lệ Thừa Đoan thoáng giật mình. Thứ khiến hắn khó chịu là việc bản thân bị mang ra làm kẻ đứng đầu sóng ngọn gió, nhưng việc danh tiếng của bản thân ngày càng lan rộng, đi kèm với đó là những chiến công ở đây sẽ lan đến tai của cha hắn. Tất cả những điều trên thật sự vô cùng hấp dẫn.

"Không biết đám người Trần gia đang làm gì nhỉ?". Để che dấu đi suy nghĩ trong lòng, Lệ Thừa Đoan đánh trống lảng qua việc khác.

"Có lẽ giờ này họ chuẩn bị rời khỏi đây rồi, thật sự muội rất mong chờ được gặp lại đứa trẻ Thanh Sam kia. Ê mà lần này đúng là vô cùng may mắn luôn, trước tiên là có Chí Thiên huynh, rồi đến nhóm Trần gia kịp thời xuất hiện mà chi viện chúng ta. Không thì khi huynh bị mụ kia kéo đi chỗ khác thì muội chỉ là cá trên thớt thôi". Chợt nữ nhân này nghĩ về khoảnh khắc đêm hôm đó, ôm lấy hai tay và rùng mình một chút.

Đêm đó, cả hai họ đều đang ở một căn nhà trọ khá khang trang thì bừng tỉnh sau khi nghe tiếng ồn ào. Lệ Thừa Đoan vốn mẫn cảm do tham gia chiến trường thời gian dài nên nhanh chóng nhận ra âm thanh v·a c·hạm của võ khí và mùi của máu. Cảm nhận được có gì đó không ổn, gã hối thúc đồng bạn khẩn trương lên đường. Với thực lực vượt qua Tứ Thập Trung Thiên, khả năng cảm nhận của tên thế tử này đã có thể bao trùm một phần ba diện tích quận Giang Trà. Hầu như tất cả mọi ngõ ngách đều có kẻ đang chiến đấu, và thực lực cũng không tệ chút nào.

Thừa Đoan hiển nhiên nhận ra đây là một cuộc b·ạo l·oạn lật đổ, tức khắc dẫn đồng bạn đến nơi khác lánh nạn để không vướng vào rắc rối. Sau đó, gã nhận thấy tại khu vực bến tàu này là không có bất cứ dao động chiến đấu nào nên lựa chọn làm điểm đến tiếp theo. Khi đến nơi, họ mới hiểu được lý do tại sao nơi này lại yên ắng như vậy. Bởi vì những người lính canh gác ở đây, những công nhân, thuỷ thủ,... đều đã không còn sống. Hàng chục xác c·hết nằm la liệt dưới đất, nếu nhìn kỹ thì thấy rằng trên mỗi t·hi t·hể chỉ có một v·ết t·hương duy nhất ngay cổ.

Nhưng khi nhận ra thì đã quá muộn, chẳng biết từ đâu xuất hiện một bóng đen lao cùng con dao găm trong tay. Tốc độ của người này rất nhanh, đến Lệ Thừa Đoan còn không phản ứng kịp cho đến khi đối phương đã ở gần. Đao chiêu liền xuất trong chớp mắt, đẩy lùi đối phương ra xa. Chỉ trong khoảnh khắc v·a c·hạm, bóng đen đó bằng quấn chặt gã thế tử bằng sợi vải trên thân mình. Ả lợi dụng gia tốc do đao chiêu cung cấp kết hợp sức mạnh của bản thân, chỉ hơn chứ không kém đối phương, mà kẻ này đã kéo được Lệ Thừa Đoan ra khỏi phạm vi của cô gái bên cạnh.

Chỉ chờ có thế, ngay khi lá chắn cuối cùng bị loại bỏ thì hàng loạt kẻ lạ mặt xuất hiện vào bao vây lấy cô nàng, kẻ yếu nhất cũng đã Thập Trùng Thiên. Nữ nhân này dù cũng là võ giả Trùng Thiên nhưng không thuộc dạng thiện chiến, thực lực của không quá cao để mà chống lại số đông. Chỉ trong chốc lát, cô ta đã bị áp chế hoàn toàn và không thể phản kháng. Lúc ấy, nàng ta cứ ngỡ bản thân đã rơi vào miệng cọp thì chẳng biết từ đâu có một quả bóng bằng da lăn đến mà không có ai để ý.

Thứ đó xì ra một làn khói màu tím, những kẻ vô tình hít phải đều đột nhiên lăn ra đất. Bọn chúng trở nên náo loạn do xảy ra tình huống ngoài dự kiến, đúng lúc này Lâm Chí Thiên đã lén lút trà trộn vào trong đám đông và mang cô nàng kia đi. Nhưng những kẻ này không phải đều là kẻ ngu, chúng nhanh chóng nhận ra có người ngoài tham dự và nhanh chóng bao vây lại. Từ đó xảy ra tình thế giằng co cho đến khi nhóm của Thanh Sam đến nơi.

"Về phần nhóm Trần gia thì đúng là do may mắn, nhưng Lâm Chí Thiên kia thì không hẳn đâu". Lệ Thừa Đoan nhắm mắt suy ngẫm lại một lúc về tình hình khi đó rồi nói ra một câu đầy ẩn ý.

"Ý huynh là sao?". Nàng ấy giật mình, tò mò hỏi rõ ý của người còn lại.

"Ta được biết thì do bọn họ đi theo t·iếng n·ổ nên mới đến chỗ của muội, nhưng Lâm Chí Thiên thì sao? Muội hãy nhớ lại, ngay khi chúng ta bị tách ra thì y đã xuất hiện ngay lập tức để giải vây, như thể đã quan sát từ lâu". Lệ Thừa Đoan đứng dậy, chậm rãi đi về phía đồng bạn và chỉ điểm.

Nên nhớ rằng thời điểm đó đang có đại loạn bên ngoài, âm thanh pha tạp, khói lửa triền miên thì khó mà có ai biết bọn họ ở đó mà ứng cứu. Hành động của kẻ thù cũng rất nhanh và lặng lẽ, không có bất cứ cơ hội nào để gửi ra lời cầu cứu. Âm thanh duy nhất có lẽ chỉ có lúc hai võ khí v·a c·hạm bởi thế tử và kẻ bí ẩn vào khoảnh khắc lần đầu chạm trán. Thậm chí nữ nhân kia khi bị khống chế hoàn toàn mà không kịp kêu lên một tiếng. Thử hỏi, làm thế nào mà Lâm Chí Thiên biết được để đến cứu giúp?

"Trong lúc chiến đấu, ta để ý rằng hắn mang theo rất nhiều dùng cụ cho việc chiến đấu, từ số lượng kim châm đến số lượng b·om t·ự c·hế. Dù là đồ đệ của thần y thì như vậy cũng là quá nhiều, đủ để cầm chân một đội quân hơn trăm võ giả, như thể y đã biết trước được sẽ phải kịch chiến một phen. Muội nghĩ thử xem, có nhiều sự trùng hợp đến vậy sao?". Thế tử này chậm rãi phân tích, chỉ là những điểm đáng chú ý trong vụ việc đêm đó.

Hai người họ đã quen biết Lâm Chí Thiên từ trước, qua vài lần giao lưu thì cũng hiểu sơ tính cách của nhân vật này. Gàn dỡ, kỳ quái, khác thường, tuỳ hứng,... nhưng chưa bao giờ là một kẻ cẩn thận tới mức chuẩn bị nhiều thủ đoạn như thế này để mà mỗi ngày đều mang theo.

"Nếu vậy việc y tiếp cận chúng ta là có chủ đích!". Nghĩ tới đây, nàng ta tái mặt đi.

Nếu những điều đó là đúng, vậy kẻ được xưng đệ tử thần y kia đã nhắm đến bọn họ ngay từ đầu, nhất cử nhất động của họ đều nằm dưới sự theo dõi của gã. Đáng sợ hơn nữa rằng kẻ đó có thể theo đuôi Lệ Thừa Đoan, cường giả vượt qua Tứ Thập Trùng Thiên, mà không để bị phát giác.

"Khả năng là vậy, ít nhất thì y không có ác ý với chúng ta. Nhưng vẫn nên đề phòng một chút vì ta vẫn chưa biết được âm mưu thật sự kẻ đứng sau là gì?". Dù chỉ ra những điểm bất thường nhưng thế tử Vĩnh An không tỏ ra lo lắng đối với kẻ đó.

Nhưng Thừa Đoan lại nảy ra một câu hỏi, làm thế nào y đã theo dõi họ từ bao giờ.

Cốc cốc cốc.

Chợt vang lên ba tiếng gõ cửa, làm gián đoạn cuộc nói chuyện.

"Ta vào nhé!". Bên ngoài vọng vào âm thanh của kẻ mà hai người này đang nói đến, Lâm Chí Thiên.

Không đợi tiếng trả lời, gã bước thẳng vào trong. Trước tiên, Chí Thiên hành lễ với cô gái rồi mới quay sang Lệ Thừa Đoan và đưa ra một tờ giấy.

"Giấy uỷ quyền của huynh đây, gã Cai cơ kia dùng dằng mãi mới chịu đóng dấu đấy". Gã nhớ lại cảnh mấy ngày nay phải ở trong doanh trại vô cùng ngột ngạt, còn phải khiến cho cái gã b·ị t·hương gần c·hết kia đủ tỉnh táo để làm công văn.

"Ha ha, tốt quá rồi. Đa tạ Lâm huynh đã hỗ trợ, coi như ta nợ huynh một ân tình". Như nghe được tin tốt, ánh mắt Lệ Thừa Đoan mừng rỡ, không quên cảm ơn một tiếng.

"Lệ ca ca, giấy uỷ quyền gì vậy?". Lệ Phi Vân ở bên không biết chuyện gì, liền tiến đến hỏi.

"Chúng ta không thể ở thế bị động mãi được, đã đến lúc phản kháng rồi". Gã thế tử không giải thích nhiều, đưa thẳng tờ văn bản cho nàng ta, rồi khẳng khái nói

...

Tại cầu Bá Lam, hay đúng là những gì còn sót lại của nó, nhóm người Trần gia đang xếp thành một hàng dài và chậm rãi bước lên một tấm kim loại, thứ to ngang cái sân vườn đang lơ lửng ở rìa bờ sông. Với những người có có chút thực lực như hai tên chấp sự thì có thể cảm nhận được một luồng Nguyên khí mờ nhạt đang bao bọc lấy tấm kim loại, dòng năng lượng này có nguồn gốc từ chỗ ngồi của vị Tứ Trưởng lão. Ngô Trung dù không thể cảm nhận được nhưng lập tức nhận ra hành động mà trưởng lão đang làm là gì.

"Hư không di vật".

Như tên gọi, võ giả điều khiển khí của mình để điều khiển vật chất từ xa. Đây có thể nói là tiểu xảo trên con đường võ đạo. Có thể nói bất cứ ai đã đột phá Trùng Thiên đều có thể làm được, cho dù chưa đến Thập Trùng Thiên cũng có thể. Về cơ bản đây là kỹ thuật yêu cầu khả năng kiểm soát cực tốt về điều khiển khí, điều mà khó có ai mới đột phá có thể làm được, nhưng không phải là không thể. Nếu phải lấy ví dụ ra cho dễ hiểu, thì giống như dùng một đôi đũa kim loại được nối với nhau bằng dây cao su, rồi phải để gắp hạt cơm trong chiếc bát đặt cách đó một dặm vậy. Sự khéo léo ấy phải được trui rèn một cách nghiêm khắc mới có thể làm từ khi còn nhỏ yếu. Hiển nhiên sức mạnh càng tăng thì việc này sẽ càng dễ dàng hơn, chẳng hạn đối với người có cấp bậc như trưởng lão thì chỉ như là đi bộ hoặc hít thở.

Với sự hiện diện của cao thủ cấp bậc này thì việc cô lập đã không còn ý nghĩa, vị trưởng lão này chỉ cần dùng chút sức lực là đã giải quyết được vấn đề. Ông ta tìm một thứ gì đó có diện tích đủ lớn cho cả đoàn đứng lên, còn về vấn đề khả năng chịu lực vốn có thì không cần để tâm. Chỉ cần một chút kỹ thuật cường hoá nhỏ là đã đủ khiến một tờ giấy cứng ngang tấm thép dày.

Sau khi nắm được rằng tập thể đã lên hết tấm ván kim loại này, trưởng lão điều khiển phương tiện và lên đường. Vị trí ngồi thì Tứ Trưởng lão ở đầu sau đó là nhóm ba người Thanh Sam, rồi đến hai vị chấp sự rồi đến các gia nhân còn lại.

"Ngọc Hoa tỷ, chúng ta đang Di Khí Ngự Kiếm đúng không?". Trần Thanh Sam ngắm nhìn bầu trời từ trên cao, chợt nghĩ ra gì đó liền quay sang hỏi.

Trong gia tộc, số người làm được kỹ thuật này đến đến vài chục người. Bản thân cô bé vẫn chưa làm được nhưng đã tự tưởng tượng cảnh bản thân điều khiển v·ũ k·hí bay trên trời, một cảm giác thật ngầu.

"Không hẳn, nhưng có thể coi là vậy". Ngọc Hoa mỉm cười trả lời, vì theo định nghĩa thì phải cưỡi kiếm thì mới gọi là Ngự Kiếm được, nhưng về cách vận hành không khác là bao.

"Thật ra muội có thể gọi là Dĩ Khí Lướt Ván cũng được". Ngô Trung bên cạnh chèn thêm lời, đồng thời giang hai tay ra, làm động tác như đang lướt sóng với vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Hihihi. Nhắc lướt ván mới nhớ, muội vẫn chưa được đi tắm biển, bắt ốc và ngắm đại dương. Theo sách thì có nhiều con màu sặc sỡ lắm, hình thù cũng rất ngộ nghĩnh nữa. Chán quá đi mà!". Cô bé hầu như bỏ qua những khó khăn mà mình vừa phải trải nghiệm, chỉ cảm thấy tiếc vì có nhiều thứ vui vẫn chưa được tham gia.

Cũng phải thôi, vốn tưởng đến đây để chơi mà toàn dính vào những rắc rối, đã thế toàn rắc rối lớn không b·ất t·ỉnh thì cũng b·ị t·hương.

"Thôi thì để lần sau cũng được mà. Muội chỉ cần ngoan ngoãn vâng lời và học tập tốt thì gia chủ sẽ đồng ý cho vui đi thêm lần nữa, có khi là cả gia đình sáu người dã ngoại cùng nhau luôn". Ngọc Hoa tìm lời để dỗ dành, lần này nàng ta lấy một viễn cảnh tương đẹp ra để khiến nàng tiểu thư nghe lời.

"Thật ạ? Vậy thì muội sẽ cần cố gắng hơn nữa mới được".Thanh Sam nghe vậy, liền nắm chặt hai tay thể hiện quyết tâm, nhất định học tập hơn nữa để nhận được phần thưởng.

Trong khi đó, Ngô Trung ngoái lại nhìn về phía quận Giang Trà, trong lòng hơi phức tạp.

"Cuối cùng cũng rời khỏi cái nơi xúi quẩy kia, còn lại cứ để gã thế tử đó lo". Sau cùng, hắn thở dài.

Tên nhóc này thật sự muốn chửi rủa kẻ đằng sau vụ b·ạo l·oạn, sớm muộn không làm cứ phải đợi bọn họ đến rồi làm loạn hết cả lên.

Và ba người cứ thế nói chuyện phiếm trong suốt chuyến đi.

Chương 100: Bỏ lại sau lưng