Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 101: Bị chặn đường
Chỉ trong vòng một ngày, đoàn người Trần gia đã đi hết một phần tư lộ trình ban đầu. Bằng việc di chuyển trên không nên chỉ việc đi một đường thẳng, băng qua các con sông, làng mạc hay thị trấn. Những sinh vật hoang dã đã nhiều lần thử tiếp cận, nhưng khi cảm nhận được nguy hiểm của cường giả thì lập tức thoái lui. Họ chỉ dừng lại giữa chừng khi cần bổ sung nhu yếu phẩm và xử lý các vấn đề cá nhân, còn lại đều luôn ở trên trời cao. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, cứ theo lộ trình này thì chỉ trong ba ngày nữa là đã về Vô Thương Thành.
Cuối ngày hôm đó, đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tấm kim loại đã dừng lại giữa không trung, phía trước bọn họ là một người đang chặn đường bay bằng cách sử dụng Hư Không Di Vật. Hai nguồn sức mạnh cùng tác động vào vật thể, khiến nó bị rung lắc nhẹ nhưng không thể di chuyển được.
"Đạo hữu, sao lại chặn đường chúng ta?". Tứ trưởng lão lên tiếng hỏi.
Đối phương toả ra một cảm giác nguy hiểm khó tả, trước mắt gã cứ thăm dò ý muốn của đối phương rồi tuỳ tình hình mà ứng phó.
"Nộp lộ phí!". Đối phương chỉ lạnh nhạt nói một câu.
Kẻ này ở tư thế ngồi thiền, mái tóc bạc dài xoã ra bay trong gió. Khuôn mặt già nua cùng đôi mắt khép hờ lười biếng. Trang phục kẻ này thật sự rất qua loa, một cái áo vải đầy mảnh vá đã cũ kỹ, đồng thời không thể nhìn thấy bất cứ võ khí nào. Chỉ cần câu nói đó, một loại khí tức cường đại và tà ác được phát ra, Tứ Trưởng lão lập tức cảm nhận được thực lực của đối phương không hề yếu hơn mình.
"Con mẹ nó, thực lực của ngươi đã đạt đến Phản Trọng Lực, thừa sức làm bá chủ một vùng. Thế mà giờ lại tự mình đứng ra cướp đường, có hơi quá đáng không?".Mí mắt phải của Tứ Trưởng lão giật nhẹ và gã chửi thầm trong đầu.
Suy nghĩ một hồi, vị trưởng lão quyết định nhường một bước. Cái gì có thể luồn lách được thì luồn lách, không cần phải lấy cứng chọi cứng với đối phương làm gì. Chỉ với một ý niệm, chiếc xe chở hàng ở phía sau bỗng lơ lửng và bay về phía trước rồi dừng lại ở bên cạnh người đứng đầu, các rương ở trên đó chợt mở hết nắp và lộ ra châu báu bên trong. Đây đều là quà cảm ơn của Lữ gia cùng bên của gã Cai cơ, dù có mang ra tặng hết cũng không mất mát gì nhiều.
"Chừng này chắc đủ để bọn ta đi qua chứ hả?". Vị trưởng lão thăm dò.
"Thế kia thì được rồi, chỉ là cần thêm một điều kiện nữa!". Đối phương nhìn sơ qua cái xe hàng thì gật gù, sau đó vừa nói về chỉ về phía trước.
Một ánh mắt tham lam nhìn thẳng về phía chiếc xe ngựa duy nhất trong đoàn, trên đó gồm nhóm của Thanh Sam. Ngô Trung lúc này đang ngồi vị trí lái xe, một cảm giác c·h·ế·t chóc làn toả khắp cơ thể, linh tính mách bảo hắn rằng nếu không chạy thì sẽ c·h·ế·t.
"Muốn tiền thì có thể, nhưng muốn người thì mơ đi". Tứ Trưởng lão nhanh chóng nhận ra ý đồ của đối phương.
Trong khi tất cả đều đang phơi nắng phơi sương thì lại có người được ở trong xe ngựa, cho thấy thân phận của người đó vô cùng quan trọng. Đến kẻ ngốc cũng biết nếu bắt được thì có thể đạt được nhiều lợi ích hơn nữa.
Rắc
Ngay khi vừa dứt lời, tấm ván kim loại dưới chân mọi người chợt bị xé toạc ra thành nhiều mảnh.
"Khả năng Hư Không Di Vật của tên này giỏi hơn mình!". Tứ Trưởng lão kịp thời đứng trên không, kinh ngạc nhìn đối phương.
Gã muốn dùng sức mạnh để giúp mọi người, nhưng tức khắc bị kẻ lạ mặt tiếp cận và tấn công.
Mất đi chỗ đứng, mọi người bị trọng lực kéo xuống mặt đất. Khuôn mặt của các gia nhân đều biến sắc, trong khi hai chấp sự đã lấy lại được bình tĩnh trong một thoáng sau. Bên trong chiếc xe ngựa, một Thanh Sam nhỏ yếu cùng một Ngọc Hoa không có sức mạnh chỉ biết ôm lấy nhau và nhắm chặt mắt lại. Ngô Trung ôm chặt lấy hai người, đạp mạnh xe ngựa để lấy đà lao ra ngoài.
Lúc này, độ cao của hầu hết mọi người là khoảng bốn trượng, tương đương đã đến chiều cao các cây ở khu rừng phía dưới. Các võ giả lợi dụng các cành cây để giảm thiểu va chạm từ thế năng, Ngô Trung cũng không ngoại lệ. Thiếu niên này vận dụng Phong Tuyệt để liên tục nhảy từ cành này qua tầng khác, rồi cuối cùng tiếp đất và để lại một vết lõm lớn dưới đất.
Tình hình đột nhiên trở nên vượt tầm kiểm soát, một kẻ lạ mặt cấp bậc Phản Trọng Lực đột nhiên xuất hiện và cản đường. Hai cường giả đang giao chiến với nhau ở trên không và khó mà quan sát kỹ được nếu đứng từ dưới này. Các gia nhân và chấp sự lập thành đội hình vòng tròn với trung tâm là Thanh Sam nhằm tạo thành nhiều lớp bảo vệ. Tất cả đều vô thức bị cuộc chiến ở trên làm cho phân tâm, mà không biết rằng có những kẻ khác đang ẩn nấp xung quanh.
Đợi khi tất cả đều lộ ra sơ hở, hàng loạt những kẻ xuất hiện từ trong bóng tối, không nói không rằng mà đã giơ nanh múa vuốt như thể đòi mạng. Thực lực của những tên này dao động từ dưới Thập Trùng Thiên đến hơn Nhị Thập Trùng Thiên, nên mặt bằng chung sẽ yếu hơn đoàn người Trần gia một chút. Nhưng số lượng lại có thể bù đắp chất lượng nên thật sự rất phiền phức, một người phải đối đầu với năm đến mười người cùng lúc. Dù bị áp đảo về quân số, nhưng đội ngũ này không để bất cứ ai lọt vào bên trong để tiếp cận Thanh Sam.
"Thật kỳ lạ, tại sao chỉ có khoảng Nhị Thập Trùng Thiên". Ngô Trung đứng quan sát ở vị trí trung tâm và thắc mắc.
Từ lúc lão già kia chặn đường đến lúc những kẻ này tấn công thì chưa đến một khắc, cho thấy chúng là cùng một phe. Nhưng trong khi lão đạo là cường giả Phản Trọng Lực, còn những kẻ này thậm chí còn chưa được Tam Thập Trùng Thiên. Tại sao trong cùng một tổ chức lại có khoảng cách quá lớn như thế? Không lẽ trong thời gian dài như vậy lại không đào tạo nỗi một kẻ Tam Thập Trùng Thiên nào? Bỏ qua tình huống vẫn còn kẻ ẩn nấp, vì chỉ cần kẻ này ra mặt thôi thì đội ngũ này sẽ lập tức tan vỡ.
Về phần cuộc chiến ở trên không, cả hai vẫn còn đang ở thế giằng co. Hàng loạt kiếm chiêu được tung ra nhưng đều bị phá giải dễ dàng bằng tay không. Lão già kia giơ tay lên rồi vung xuống, tạo ra một áp lực cực lớn đè lên thân thể Tứ Trưởng lão, như thể đang cõng một ngọn núi trên lưng. Ngay lúc đó, kẻ này tiếp cận chỉ trong chớp mắt. Các ngón tay khép lại và duỗi thẳng, một lớp Nguyên Khí bao bọc tạo thành một lưỡi dao lớn. Tứ trưởng lão nặng nề đưa kiếm ra chống đỡ, dù đã chặn được những vị trí yếu hại những vẫn nhận thương tổn.
"Những chiêu thức của lão ta dù rất mạnh nhưng đều không phải sát chiêu". Người trung niên suy nghĩ trong đầu.
Gã có cảm giác rằng đối phương mạnh hơn bản thân rất nhiều, việc lấy mạng mình cũng không quá khó khăn. Nhưng cả hai vẫn chỉ ở thế giằng co không ai quá áp đảo, tại sao lạ như vậy?
Một lúc sau, hầu như đã nhìn ra được kết quả. Tứ trưởng lão đã bị thương khá nhiều, trong khi đối thủ không một vết xước. Dù vết thương này không đáng là bao nhưng lại tiêu tốn thể lực khá nhiều để hồi phục. Hơi thở cũng đã nặng nề hơn và ngắt quãng, nguồn Nguyên Khí bọc lấy võ khí đã khó mà duy trì.
"Thế này thì chắc được rồi!".
Câu nói vừa dứt, xung quanh hai người bỗng trở nên tối sầm lại. Tứ Trưởng lão ngước lên thì thấy có gì đó đang ở phía trên đầu, một ngọn núi rất lớn. Hoá ra từ nãy đến giờ, đối phương luôn dành ra một phần sức lực để giữ nguyên ngọn núi này ở trên cao, cao đến mức hắn không nhận ra. Với kích thước này, nếu va chạm với mặt đất sẽ là một tai hoạ.
Dù hoành tráng như thế nhưng quả núi này chẳng thể làm gì được Tứ trưởng lão, việc chém đôi thứ này cũng không tốn quá nhiều sức, nhưng vấn đề là những người ở dưới sẽ phải xử lý thế nào. Trong tình huống này là có hai phương án xử lý. Một là từ bỏ tất cả, mang tiểu thư chạy đi và mặc kệ mạng sống của những người còn lại. Hai là phải xử lý quả núi kia, giảm kích thước của nó đến mức tối thiểu nhất có thể.
Cách đầu tiên hiển nhiên là dễ dàng nhất, nhưng có vẻ đối phương sẽ không để hắn thực hiện. Rõ ràng mục đích của lão ta là để cầm chân và tiêu hao chứ không phải g·i·ế·t c·h·ế·t hắn. Qua lần giao chiến vừa rồi, gã đã cảm nhận rõ cách biệt sức mạnh của đôi bên, đối phương như thể đang chơi đùa chứ không có bất cứ sát ý nào. Cái thứ dương mưu này, dù đã nhận ra nhưng không thể không phản kháng vào. Cho nên chỉ còn cách thứ hai, liều mạng xử lý cái thứ lơ lửng kia. Bằng vào việc quan sát vận tốc đầu và độ cao ban đầu của quả núi, vị trưởng lão đã tính toán ra được thời gian trước khi va chạm mặt đất là trong hai mươi giây
Vị trưởng lão luân chuyển Nguyên Khí, triển khai chiêu thức mạnh nhất. Hàng loạt đường kiếm khí với uy lực rạch trời, chia ngọn núi kia ra thành chục mảnh.
"Chưa đủ!"
Thế này cũng chẳng khác nào là vài ngọn núi nhỏ hơn một chút, độ nguy hiểm vẫn không thay đổi. Ông ta tiếp tục ra chiêu hòng chia nhỏ thêm nữa.
Trăm mảnh
Ngàn mảnh
Vạn mảnh
...
Cứ liên tục như vậy trong mười giây, rất nhiều chiêu thức được tung ra và tấn công không ngừng nghỉ. Nhờ thế mà quả núi khổng lồ đã bị cắt thành nhiều khối đất đá, kích thước lớn nhất chỉ còn cỡ một căn phòng. Chỉ cần vài lần như thế nữa thì chỉ như một cơn mưa đá, mỗi khối chỉ to cỡ nắm tay, sẽ không quá nguy hiểm cho võ giả.
Lúc này, đống đất đá đã ở ngang cao độ với Tứ Trưởng lão. Ông ta dồn hết sức bình sinh vào chiêu thức, với khoảng cách gần như vậy thì cho một phần mười chỗ này thành cát bụi hoàn toàn khả thi. Trong khoảng khắc chuẩn bị tung chiêu, tầm nhìn bị che khuất bởi các vật thể và ông ấy đã lộ ra sơ hở. Tại góc c·h·ế·t của tầm nhìn, có một kẻ đang ẩn sau tảng đá lớn, lăm lăm đại đao trong tay. Kẻ này đã chờ đợi từ đầu, chờ khi vị trưởng lão đã mệt nhoài, không còn đủ Nguyên Khí để cường hoá cơ thể, thậm chí sự mẫn cảm với ngoại địch cũng suy yếu.
Nhân lúc này, kẻ bí ẩn tiếp cận và ra sát chiêu thẳng vào đỉnh đầu của trưởng lão. Nhanh như chớp, vị Tứ trưởng lão đã bị chẻ làm hai. Dù có vẻ đã đạt được mục đích nhưng sắc mặt của kẻ bí ẩn vẫn không vui lên được. Bởi vì, gã không có được cái cảm giác như chặt vào da thịt của võ giả.
Đúng như gã nghĩ, hai phần thân thể vừa bị chém làm đôi kia lập tức hoá thành hai tảng đá. Gã quay người lại và vung một chiêu nhằm càn quét vùng rộng thì âm thanh va chạm chợt vang lên. Tứ Trưởng lão chẳng biết đã ở phía sau từ lúc nào. Hai người đọ võ khí với nhau ở cự li gần, không ai lùi một bước.
"Thế này là sao hả Đôn Trưởng lão, ngươi dám phản bội gia tộc sao?". Tứ Trưởng lão cau mày, chất vấn đối phương.
"Phùng Trưởng lão, không ngờ ta làm đến mức này mà vẫn không thể làm gì được ngươi. Quả nhiên người đó vẫn đánh giá thấp ngươi rồi!". Kẻ này không trả lời câu hỏi mà cảm thán lại.
Cả hai người này đều là trưởng lão của Trần gia, Tứ trưởng lão họ Phùng còn vị họ Đôn kia là Ngũ Trưởng lão.
"Xem ra gia chủ đã tính đúng, gia tộc đang xảy ra một đợt sóng gió lớn trong nội bộ. Chúng đang nhắm đến tiểu thư và kẻ kia là người được nhờ đến hỗ trợ. Có vẻ lão ta chỉ có nhiệm vụ cầm chân mà thôi nên sẽ không can thiệp vào, trước mắt cứ xử lý tên này trước đã". Phùng trưởng lão suy nghĩ, không quen liếc nhìn lão già tóc bạc đang ở bên ngoài. Ngũ Trưởng lão đạp một chân vào người đối phương, khoảng cách của hai người lập tức được nới rộng.
"Lão Ngũ, ngươi chỉ đột phá Phản Trọng Lực trong thời gian gần đây, tích luỹ vốn chưa đủ thì đừng hòng thắng ta". Phùng Trưởng lão phát ra toàn bộ lực lượng, sẵn sàng quyết tử.
"Nếu ngươi ở lúc toàn thịnh thì đó là hiển nhiên, nhưng trong tình trạng như hiện tại thì chưa chắc". Đôn Trưởng lão cũng không thua kém về khí thế, ngay từ đầu đã muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Đao và kiếm liên tục va vào nhau, âm thanh vang cả một vùng trời.