Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 99: Tứ Trưởng lão
"Ngọc Hoa tỷ tỷ, hình như muội vừa thấy Tứ Trưởng lão". Trần Thanh Sam lúc này đang bị bịt mắt. Dựa vào khung cảnh cuối cùng thì cô bé nhận thấy có hai người xuất hiện đột ngột là một nữ nhân tóc vàng lạ mặt, người còn lại là Tứ Trưởng lão trong gia tộc.
Theo trí nhớ của Thanh Sam, vị Tứ Trưởng lão này rất hay lui tới cha nhóc để bàn chính sự, cũng hay cho kẹo ngon nên cô bé có chút thiện cảm với người này.
"Đúng vậy, ông ấy đến để giúp đỡ chúng ta". Giọng nói của nàng gia nhân vẫn điềm đạm như mọi ngày, khiến cho người khác cảm giác thoải mái. Nàng ta dùng tay còn lại để bịt tai của tiểu thư rồi ép mặt cô bé vào người mình.
"Mà sao tỷ lại che mắt muội vậy? Đã còn có rất nhiều tiếng hét nữa?". Dù bị bịt hai tai nhưng với thính lực của người tu luyện thì vẫn có thể nghe được âm thanh ở phạm vi gần. Xen lẫn với giọng nói của Ngọc Hoa, Thanh Sam còn nghe thấy những âm thanh khác như tiếng la chém và tiếng đâm chém một cách không rõ ràng.
"Có vài thứ rất đáng sợ đang diễn ra, người không nên nhìn đâu". Ngọc Hoa vẫn giữ nguyên giọng nói êm ả như vậy, nhưng đôi mắt của nàng lại đang ngưng trọng với khung cảnh trước mặt.
Chẳng biết vì lý do gì, tất cả kẻ địch như thể phát điên mà lao vào bọn họ như con thiêu thân, mục tiêu của chúng là Lệ Phi Vân, nhưng đây cũng chỉ là những sự dẫy dũa cuối cùng. Hàng loạt kiếm khí từ trên trời giáng xuống, như một cơn mưa nhưng đã nhắm vào các mục tiêu cụ thể. Hầu hết đều c·h·ế·t ngay đòn đầu tiên, những kẻ xui xẻo hơn thì vẫn còn sống được một lúc để mà la hét hoặc rên rỉ, nhưng sau đó chỉ là sự tĩnh lặng. Chỉ trong chốc lát mà toàn bộ gần một trăm kẻ địch đã bị tiêu diệt, đây là một cuộc thảm sát đẫm máu, là lý do Ngọc Hoa phải che mắt Thanh Sam lại.
Vị Tứ Trưởng lão từ giữa không trung dần hạ xuống như một chiếc lá rơi, liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ dọn dẹp mọi thứ, sau đó đến phía trước Ngọc Hoa hành lễ.
"Ta hộ giá chậm trễ, khiến tiểu thư hoảng sợ rồi".
Ngọc Hoa lúc này mới bỏ tay ra, để Thanh Sam tự do hành động. Đã có vị này ở đây thì coi như an toàn rồi.
"Tứ Trường lão, thúc đến đúng lúc lắm, hãy cho mấy tên xấu xa kia một bài... Ủa, đi đâu hết trơn rồi?". Trần Thanh Sam thấy người trước mặt liền mừng rỡ. Nàng không rõ vị này này mạnh như thế nào, chỉ biết cấp bậc trưởng lão thì chắc chắn rất mạnh, đủ để càng quét tứ phương. Nhưng khi nhìn ra phía cảng biển thì đã không còn kẻ địch nào cả nên hơi bất ngờ.
"Tiểu thử đừng lo, những kẻ đó đã bị xử lý".
"Wow, không hổ là trưởng lão của chúng ta, thúc mạnh thật đấy!". Thanh Sam không biết quá trình diễn ra như thế nào, nhưng kết quả vẫn đúng theo ý cô bé nên cũng không quan tâm quá trình lắm.
Ngô Trung sau khi phụ giúp mọi người dọn dẹp xong, liền đi vòng qua vị trưởng lão để đến chỗ Thanh Sam.
"Cái thứ vô dụng!".
Đột nhiên một câu nói vang vọng bên tai, là giọng nói của vị trưởng lão kia, không có bất cứ ai nghe thấy ngoài trừ cậu hộ vệ trẻ này. Đây là một lời trách mắng mà Ngô Trung chỉ biết cúi đầu và không thể cãi được. Vào thời điểm nữ nhân tóc vàng chỉ còn cách chủ tử một bước chân, hắn lại không có bất cứ nhận thức gì về mối nguy hiểm, nếu không có trưởng lão can thiệp thì số phận của Thanh Sam khó mà lường được.
Mặc dù điều này là quá chủ quan. Đừng nói là Ngô Trung, hai tên chấp sự cũng không khác là bao, thậm chí cấp bậc hộ pháp của gia tộc cũng chưa chắc sẽ nhận ra ngay. Nếu là người thường, có lẽ họ sẽ không để tâm vì đây nằm ngoài khả năng của họ, cùng lắm cúi đầu dạ vâng rồi chửi thầm lại. Ngô Trung thì thật sự suy ngẫm, hắn đang thất vọng tột đột với thực lực của bản thân.
"Thật sự còn quá yếu". Ngô Trung nắm chặt tay, thầm tự trách.
Tứ Trưởng lão đã đến thì mặc nhiên người chỉ đạo sẽ là ông ta. Dưới sự cầu khẩn của Lệ Phi Vân, vị này liền ra sức chữa trị cho Lệ Thừa Đoan.
'Tái tạo tế bào'
Một luồng Nguyên Khí cực lớn được truyền vào bên trong cơ thể, bao phủ lấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng cùng căn cốt. Với nguồn năng lượng được cung cấp, các vết thương đã liền lại, những bộ phận bị lệch khỏi vị trí đã quay trở lại ban đầu, những phần bị gãy vỡ hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Chẳng mấy chốc đã không còn vết thương nào nữa, nhưng chàng trai kia vẫn chưa thể tỉnh lại. Năng lực này cơ bản chỉ là đẩy nhanh hồi phục, chứ không thể chữa cái loại bệnh và độc, đến đây thì Lâm Chí Thiên ra tay.
Qua việc khám lâm sàng, Chí Thiên giật mình khi phát hiện ra tên này dính loại độc giống hệt trong vụ nhà họ Lữ. Nhờ kinh nghiệm từ trước, hắn không tốn quá nhiều thời gian để giúp Thừa Đoan tỉnh lại. Khi vị thế tử này chậm rãi mở ra đôi mắt, khung cảnh đầu tiên là một cô gái lao đến ôm chầm lấy hắn.
"Lệ ca ca, huynh có sao không?". Lệ Phi Vân hai mắt đẫm lệ, nhìn đối phương với ánh mắt đầy lo lắng.
Tên này chỉ vừa tỉnh lại nên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi lãnh trọn vụ nổ vượt quá sức chịu đựng thì hắn đã không còn ký ức nào sau đó. Chí Thiên ở bên cạnh bình tĩnh tường thuật lại, để một nữ nhân đang giãy giụa nước mắt này kể thì chẳng biết khi nào mới rõ được.
"Ra là vậy, đúng là không ai ngờ được mà". Lệ Thừa Đoan quan sát xung quanh, trong lòng đã an tâm phần nào. Sau đó hắn nhìn về phía Thanh Sam, cô gái bé nhỏ chỉ vô tình ngồi cùng bàn ăn cách đây vài tháng. Ai mà ngờ được chỉ một nhân duyên mơ hồ như vậy, lại là sợi dây cứu mạng trong phút chốc cơ chứ.
Lệ Thừa Đoan xem xét một chút thương thế, thấy không có gì trở ngại liền tiến về phía nhóm người Trần gia.
"Tại hạ Lệ Thừa Đoan, xin đa tạ sự giúp đỡ của chư vị". Người này rủ bỏ thân phận cao quý, cúi mình hành lễ với các gia nhân.
"Cậu hẳn là Tĩnh An thế tử?". Tứ Trưởng lão chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt, đột ngột lên tiếng khiến vị thế tứ thoáng giật mình.
"Ơn này của ngài, Tĩnh An phủ nhất định sẽ trả". Lệ Thừa Đoan chỉ cần liếc mắt đã nhận ra sức mạnh của người này, cường giả Phản Trọng Lực hàng thật giá thật. Qua lời kể của đồng bạn thì đây chính là nhân tố chính cho việc lật ngược tình thế vừa rồi.
"Phải nói rằng cậu rất may mắn, may mà gặp được tiểu thư nhà ta nên mới thoát được một kiếp nạn". Vị trưởng lão không quá để tâm, đồng thời nhắc nhẹ về Thanh Sam để lôi kéo quan hệ.
Sau khi chào hỏi nhau đôi lời thì Thừa Đoan muốn rời đi, lập tức hắn nghe thấy một câu hỏi kỳ lạ.
"Thế tử, xin lỗi nếu lão phu nhiều chuyện, nhưng nữ tử kia là ai?"
Hắn ngừng bước, đôi mắt trở nên sắc lạnh, khuôn mặt không còn hoà nhã như vừa rồi. Vị công tử này quay người lại, nhìn thẳng vào mắt của đối phương.
"Đó là biểu muội của ta, không biết ông hỏi vậy có ý gì?". Hắn lúc này không còn nể mặt đối phương nữa, thẳng thắn hỏi ngược.
"Hahaha. Thế tử không cần nhìn ta với ánh mắt như vậy. Chỉ là lão phu nghe nói Tĩnh An Vương chỉ có duy nhất một người con, chưa từng nghe có con gái nên ta hơi tò mò". Nhìn thái độ của đối phương, vị trưởng lão này không hỏi tới cùng mà lại phẩy tay cho qua, không muốn làm lớn chuyện.
Lệ Thừa Đoan nghe vậy cũng không nói gì thêm, liền quay lưng rời đi.
"Có thể là ai nhỉ?". Tứ trưởng lão dù nói vậy nhưng trong đầu vẫn tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này.
Qua trận chiến vừa rồi, ông ta biết được mục tiêu của nữ nhân tóc vàng là hai người trẻ tuổi này. Lệ Thừa Đoan là thanh niên hào kiệt, vang danh thiên hạ thì không nói làm gì. Còn cô gái đi cùng là ai? Đó vốn chỉ là một sự tò mò vô hại, nhưng cái thái độ đó càng khiến Tứ Trưởng lão phải ngẫm lại một hồi.
Biểu muội là từ để chỉ em họ thuộc bên ngoại, mà nếu thế thì không nên có họ Lệ mới phải. Từ đó cho thấy nữ nhân này đang dùng họ giả, nhưng tại sao phải dùng tên giả nếu bản thân không phải có gì để che dấu. Như vậy, cái tên Lệ Phi Vân cũng có thể là giả. Sau đó, ông ta dựa vào hiểu biết và trí nhớ của mình về vị Tĩnh An Vương, tìm kiếm các mối liên hệ để tìm ra xem có manh mối nào không. Sau một hồi đứng bần thần một mình thì ông ta như đã nhận ra gì đó.
"Ngọc Hoa!". Âm thanh được truyền đến tai nàng hầu, chỉ có nàng nghe được dù đang đứng bên cạnh người khác.
Nữ gia nhân lặng lẽ rời khỏi nhóm, đi về phía lời gọi.
"Có nô tỳ, không biết Tứ Trưởng lão có gì dặn dò". Nàng ấy hành lễ, hỏi dò tình hình.
"Ngươi hãy để tiểu thư gần gũi với nữ tử tên Lệ Phi Vân kia, nhớ làm cho tự nhiên một chút". Gã trung niên nói gọn trong một câu, đồng thời đưa mắt về phía Thanh Sam.
"Vì đó là người có quan hệ với Tĩnh An Vương?". Khi nghe yêu cầu thì Ngọc Hoa có chút nghi hoặc trong lòng nên bèn hỏi.
Dựa vào suy đoán thì đây là lý do duy nhất để làm một hành động mang tính chất chính trị như thế này.
"Nếu chỉ là họ hàng của một Vương thì không đáng để ta làm trò này, phải cao hơn nữa cơ. Hiện tại ngươi không cần biết nhiều, cứ theo lời ta là được". Ông ta không trả lời trực tiếp, chỉ đưa ra vài lời nói mập mờ liền rời đi.
Ngọc Hoa dù không rời mắt nhưng lại không thấy bất cứ dấu hiệu của đối phương, đành phải làm theo lệnh mà thôi. Nàng không biết rằng, ngay trên đỉnh đầu nàng cách khoảng một dặm thì đang có một người lơ lửng ở đó. Tứ trưởng lão quan sát, tầm nhìn gần như bao trùm toàn bộ khu dân cư quận Giang Trà. Từ các cuộc chiến nhỏ của Cai đội đến trận chiến tại nha môn của Cai cơ, không gì là thoát được tầm quan sát này.
Dù gọi là quan sát, nhưng nói cho đúng hơn thì là cảm nhận khí tức.
"Đây có thể gọi là trong hoạ có phúc. Nếu ta tận dụng tốt cơ hội, Trần gia sẽ bước một bậc thang lớn".
Tất cả đã dọn dẹp xong, chỉ còn chờ đợi người dẫn đầu đưa ra chỉ thị tiếp theo. Một lúc sau, Tứ Trưởng lão đã quay trở lại. Ông ta ngõ ý muốn cùng Thanh Sam tiếp tục công cuộc giải cứu, vừa đúng ý của nàng tiểu thư nhỏ nên rất vui sướng.
"Ba vị có muốn đi với chúng ta không?". Vị trưởng lão quay sang nhóm Thừa Đoan để hỏi ý.
"Dù sao mọi chuyện cũng từ ta mà ra, nên đành thêm chút sức mọn vậy". Thừa Đoan gãi vùng thái dương, ngượng ngùng đồng ý. Thế tử này đương nhiên nhận thức được hầu hết sự việc diễn ra đều là nhắm vào bọn hắn.
Như thế, đội hình cứu viện đã được thành lập với sự bổ sung là cường giả Lệ Thừa Đoan và Tứ Trưởng lão. Do đã nắm rõ vị trí của những nơi quan trọng, đội ngũ này đã nhanh chóng tham chiến ở nhiều mặt trận. Và hiển nhiên đều bị giải quyết một cách vô cùng dễ dàng khi kẻ thù của cấp bậc Cai đội chỉ khoảng Tam Thập Trùng Thiên. Cho đến nha môn, nơi cuộc chiến của người đứng đầu diễn ra thì đã đến hồi kết.
Cảnh Tuấn Điền, Cai cơ của quận Giang Trà, bị cắm ngọn giáo đâm xuyên người, cắm chặt vào bức tường. Từ phần ngực phải đến cánh tay đã biến mất, chỉ còn một cái lỗ lớn be bét máu. Chiến giáp đã bị đánh tan thành từng mảnh, chiếc thương đã chinh chiến nhiều năm giờ đã bị gãy làm nhiều khúc. Nơi vốn là nha môn cùng các công trình trong phạm vi vài dặm đã trở thành bình địa, không biết đã có bao nhiêu người vô tội phải c·h·ế·t vì dư chấn này.
Gã Cai cơ lúc này đã không còn cử động, dù chưa c·h·ế·t nhưng chỉ là kéo dài chút hơi tàn. Thạch Ngưu dù là kẻ thắng nhưng tình thế lại không khá hơn bao nhiêu. Toàn bộ cơ thể đều nhuốm màu, hàng loạt mảnh da đã cắt ra sau trận chiến, các cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g trong cơ thể thì đã nát bấy hết. Gã đã mất đi cánh tay phải, một bên mắt đã không còn thấy tròng mắt mà chỉ còn một hốc sâu.
Thạch Ngưu lê từng bước như một tên tật nguyền về phía kẻ thù. Hắn muốn xử lý y, tận tay g·i·ế·t c·h·ế·t y. Chính động lực ấy mới giúp gã luyện tập không ngừng, thậm chí vứt đi tâm tính của bản thân mà làm c·h·ó cho kẻ khác, mặc kệ mạng sống của vô số người, tất cả chỉ để báo thù cho em gái.
Thạch Ngưu giơ nắm đấm, dồn toàn bộ chút sức lực cuối cùng của mình, nhắm thẳng vào đầu của đối phương nhằm đánh nát nó. Nhưng đột nhiên cú đấm đó lại bị nắm lại, bởi một kẻ mà Thạch Ngưu không hề biết.
"Đến đây được rồi". Một người đàn ông trung niên chẳng biết từ đâu xuất hiện, đồng thời thả ra một chút khí tức để đẩy ngược Thạch Ngưu về sau vài thước.
"Cường giả Phản Trọng Lực?". Thạch Ngưu hiển nhiên nhận ra đối phương đã vượt qua Ngũ Thập Trùng Thiên, thực lực mạnh hơn mình rất nhiều lần.
Đến lúc này, gã nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm người đang đến gần.
"Tĩnh An Thế tử?". Thạch Ngưu lập tức nhận ra Thừa Đoan, đồng thời hiểu được tình thế của mình lúc này sẽ đi về đâu.
"Tại sao... ta đã làm đến mức này mà vẫn không thể đòi lại công bằng? Trong khi cái tên cẩu quan kia lại được cứu. Chỉ một bước nữa thôi, lại không thể với đến". Với với những kẻ này ở đây, Thạch Ngưu đã không còn cơ hội để trả thù, chỉ còn biết than thân trách phận.
Tác dụng phụ của dược liệu đã bắt đầu từ lâu, nhịp tim đập liên hồi như tiếng trống, phổi suy yếu dần, các n·ộ·i· ·t·ạ·n·g khác đã ngừng hoạt động. Hai mắt mờ dần theo từng nhịp thở, những cơn đau đầu liên hồi như búa bổ trực tiếp vào sọ, các thớ cơ của tứ chi đã không phản hồi ý chí của não bộ, máu bắt đầu chảy ra từ những nơi có thể chảy. Thời gian sống của hắn sẽ kết thúc trong giây lát.
"Ta hận thế nhân vô tình, ta hận trời cao không có mắt, ta hận bản thân mình yếu đuối. Nếu có kiếp sau, ta thề sẽ diệt hết đám s·ú·c sinh coi trời bằng vung này, để tẩy sạch ô uế của nhân gian". Hắn ngước lên trời, đặt tay lên lên ngực trái, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, nói ra những tâm tư còn đọng lại.
Có chút buồn bã, có chút tiếc hận, có chút không cam lòng.
Suy cho cùng, Thạch Ngưu vốn không phải kẻ tàn ác gì, cũng như bao nhiêu người khác tay lấm chân bùn và có một chút thực lực. Y rơi vào tình thế này vì là một trong số các nạn nhân của đám quan lại thối nát, cha mẹ mất sớm chỉ còn lại cô em gái bé bỏng mà hắn cũng không cứu được. Nếu hắn sai, thì chính là vì đã lập gieo kèo với kẻ khác mà trở thành quân cờ trong một kế hoạch khủng bố. Dân đen nhỏ bé nếu không có thực lực cùng địa vị thì khó mà chuyển mình.
Sau lời nói kia, hắn đã trút hơi thở cuối cùng, nhưng vẫn đứng đó sừng sững như một pho tượng. Dù có c·h·ế·t, hắn vẫn thống hận trời xanh vì mối thù vẫn chưa trả được. Dù có c·h·ế·t, hắn cũng không cho phép bản thân đổ gục xuống, không cho phép bản thân phải nằm dưới chân kẻ khác lần nào nữa.
Khung cảnh ấy thật sự chấn động đối với người khác, đặc biệt là những người còn trẻ như Lệ Thừa Đoan hay Ngô Trung. Không biết được mọi việc là gì, nhưng cái ý chí bất khuất ấy thật sự đáng ngưỡng mộ.
"Có uẩn khúc nào đó!". Dù đã chinh chiến nhiều năm, thế tử chưa bao giờ gặp cảnh này bao giờ, cho nên hắn đã đặt ra nghi vấn về tên Cai cơ ở đây.
Nhóm gia nhân chạy đến đỡ lấy Cảnh Tuấn Điền, sau đó Lâm Chí Thiên ra tay cứu chữa.
"Đây là...?". Cai cơ hé mắt nhìn khung cảnh xung quanh thì thấy có rất nhiều người lạ mặt, trong vô thức đặt ra đâu hỏi
"Chào đạo hữu, ta là trưởng lão của Trần gia từ Vô Thương Thành, Không biết ông đã nghe nói đến chưa? Chúng ta bàn bạc một chút việc được chứ hả?". Tứ trưởng lão lớn tiếng chào hỏi, vỗ mạnh vào vai của đối phương khiến y đau thấu xương.