Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 12: Tặng Linh Quả
Chùm sáng bay thẳng lên trời, đạt đến một độ cao nhất định thì nổ thành một vùng sáng hình cầu màu vàng.
"Thế này thì dù đứng ở đâu cũng có thể thấy". Ngô Trung nhìn vào cột sáng rồi suy nghĩ.
Ánh sáng này rất sặc sỡ, kích thước khá to, âm thanh không quá to nhưng vẫn đủ nghe được. Hắn đã nhìn thấy những loại pháo hoa dùng để bắn vào các dịp lễ, nhưng không có cái nào như thứ này.
Sau khi sử dụng pháo sáng, cả bốn người ngồi xuống tán ngẫu, cô bé kia do sống trong rừng nên ít khi nào được gặp nhiều người ngoài như vậy. Đột nhiên một uy áp cực mạnh giáng xuống chỗ bọn họ, cả ba người bị uy áp đó đè nặng cơ thể khiến cho không thể cử động hay là nói chuyện.
"Cái gì đang xảy ra vậy?". Không có bất cứ ai trong nhóm ba người hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây là một loại uy áp của cường giả, với sự khác biệt sức mạnh này thì chỉ cần bộc lộ ra sức mạnh cũng đủ để bọn chúng bất động. Không lẽ có kẻ xấu tập kích?.
"Uyển Nhi, con sử dụng pháo sáng vậy có gặp nguy hiểm gì không". Lúc này có một tiếng nói già nua vang lên.
Đây là một lão bà cưỡi trên một con Yêu Thú dạng chim với thực lực siêu cường, chỉ cần nghe thôi thì ai cũng biết đó là bà của cô bé này. Bà ta khi đến đây đã thấy Mộng Uyển ở cùng ba thiếu niên kia cười nói, dù không chắc chắn nhưng vẫn phải ra đòn phủ đầu trước, khống chế tuyệt đối ba đối tượng lạ.
Ngô Trung không thể cử động nhưng vẫn có thể gắng gượng ngẩng đầu lên để quan sát. Đó là một lão bà áo trắng cùng khuôn mặc già nua, trán đầy nét nhắn cùng mái tóc không còn sợi đen nào, dù nhìn kiểu gì cũng là lão bà nhưng bờ lưng thẳng và phong phái không già chút nào. Bà ta điều khiển thú cưỡi đáp xuống đất, tiếng về phía nhóm bạn.
"Nãi nãi giải trừ uy áp đi, ca ca tỷ tỷ này không phải người xấu". Cô bé không bị ảnh hưởng do lão bà kia chỉ nhắm vào đám Ngô Trung.
Cô bé đứng lên chạy về phía bà của mình và giải thích lại tường tận mọi chi tiết, từ lúc ngã xuống đầm lầy rồi được ba người này giải cứu và đi tìm túi thơm. Bà lão nghe vậy thì gật đầu là giải trừ uy áp kia, nhóm bạn lúc này mới có thể cử động được.
"Chúng vãn bối xin ra mắt tiền bối". Gặp cường giả như vậy nên đám người Ngô Trung lập tức đứng lên ra chào hỏi.
Với lời kể của cô bé vừa rồi cộng thêm hành động thị uy, cả ba người đều xác nhận lão bà ấy là cường giả, thậm chí có thể là đã chạm đến tầng thứ mà họ chưa từng gặp. Họ cũng chưa biết tính cách của đối phương như thế nào. Liệu có phải một người tàn nhẫn sẵn sàng diệt khẩu bất cứ ai biết đến sự tồn tại của bà cháu họ hay không? Liệu sẽ dùng vũ lực để họ không tiết lộ ra ngoài? Nhưng dù bất cứ trường hợp nào thì cũng phải nhún nhường trước, lấy lễ đối người luôn là điều họ được dạy khi ở học viện.
"Ta đã nghe Uyển nhi kể lại, vừa rồi có chút nóng nảy nên đã khiến các ngươi bị uất ức như vậy. Lão bà lẩm cẩm như ta xin lỗi các ngươi". Dù thực lực cao hơn nhưng khi làm sai vẫn đứng ra nhận lỗi, giờ chúng ta hiểu sao cô bé lại lễ phép như vậy.
Trẻ nhỏ luôn bắt chước theo người lớn trong nhà, dù người lớn có nói lời hay ý đẹp cỡ nào mà hành động trái người thì đứa nhỏ sẽ vẫn làm theo hành động. Bọn họ thở phào nhẹ nhõm khi biết đối phương không phải hạng người hung ác gì.
"Tiền bối chỉ vì lo lắng nên mới làm vậy, vãn bối không dám trách". Cả ba lên tiếng, lời xin lỗi này họ không dám nhận.
"Ta vội vàng đến đây lên không mang gì có giá trị, nên các ngươi hãy nhận tạm những trái cây này coi như lời xin lỗi của ta và cảm ơn vì đã cứu tiểu điệt nhà ta". Lão bà đưa ra 6 trái Linh Quả chia đều cho 3 người.
Thứ quả này to bằng hai nắm tay, tròn như bi ve, vỏ màu vàng, nhấn vào thì cảm giác mềm.
"Vãn bối xin đa tạ!". Mặc dù không biết đây là trái gì nhưng được khi một người tiền bối đã tặng thì đều phải nhận cho người ta vui. Từ chối quà của bậc tiền bối chính là không nể mặt họ.
"Trái này ngon lắm, các ca ca tỷ tỷ nhớ ăn đó". Mộng Uyển đứng sau nhìn thấy những trái cây kia thì nhận ra, nhắc nhở ba người nhớ sử dụng.
Cô bé ở bên cạnh bà thì đương nhiên được ăn thứ này rất nhiều, hiểu rõ vị và tác dụng của nó.
"Uyển nhi, chúng ta về thôi". Lão bà quay qua nói với đứa cháu.
Bà ta nắm lấy tay của cô bé, hòng dắt lên lưng con chim ưng khổng lồ kia, với thân hình nhỏ bé của Mộng Uyển thì không thể tự mình leo lên được.
"Các ca ca tỷ tỷ, bé chưa biết tên mọi người". Khi cô bé định đi thì chợt nhớ ra, quay lại hỏi.
"Ca ca tên Diệp Phong".
"Tỷ tỷ tên Liễu Cầm".
"Ca ca gọi Ngô Trung".
Lần lượt từng người giới thiệu tên mình, mặc dù tán gẫu với cô bé khá nhiều nhưng họ đều quên mất phải giới thiệu tên. Nghe tên của tất cả xong Mộng Uyển lẩm nhẩm tên của ba người nhiều lần để không quên, sau đó nàng chào tạm biệt và theo bà của mình rời đi.
"Bọn ta ở Vô Thương Thành, nếu bé muốn thì hãy đến tìm nhé". Trước hai trò cháu kia rời đi thì Liễu Cầm hô to lên.
Nàng ta rất có cảm tình với Mộng Uyển, thật sự hi vọng sau này có thể gặp lại.
"Dạ!". Mộng Uyển nghe vậy trả lời và vẩy tay và bay đi.
Con chim ưng kia chỉ trong chốc lát đã đạt được tốc độ cực lớn, bay về hướng trung tâm của rừng Tinh Lâm. Khi không còn nhìn thấy hình bóng của hai người họ nữa thì cả ba thở nhẹ ra.
"Quá đáng sợ!". Diệp Phong thầm than.
Trải nghiệm cái uy áp vừa rồi đã khiến hắn sợ hãi tột độ, cảm giác cứ như mạng sống của mình đang nằm trong tay người khác, vô lực chống trả, chỉ có thể chờ c·hết.
"Lần đầu gặp cường giả cấp độ này". Ngô Trung chắc chắn người kia mạnh hơn cả gia chủ Trần Gia hay là các giáo sư của Hạ Nam Học Viện mà hắn từng học.
"Nhưng tiền bối đó có vẻ dễ gần". Liễu Cầm không sợ hãi như hai người kia nên chỉ thấy kính nể thì đúng hơn.
Việc gặp một cường giả là nữ như thế này thật sự ít khi xảy ra, số giáo sư nữ của học viện ít hơn nam giáo sư khá nhiều. Đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp nữ nhân hùng mạnh như vậy nên rất nể phục.
"Thế những Linh Quả này là sao đây? Ta chưa thấy bao giờ". Diệp Phong nhìn xuống quà mà lão bà kia để lại, hắn từng ăn nhiều loại Linh Quả nhưng chưa thấy cái này bao giờ.
Như đã nói, Nguyên Khí là dành cho tất cả các sinh vật sống và thực vật không ngoại lệ. Thực vật tốn nhiều thời gian để hấp thụ Nguyên Khí hơn Yêu Thú hay võ giả vì chúng không có nhận thức và việc hấp thụ diễn ra một cách bị động. Khi những loài cây đơm hoa kết trái cho ra những loại quả có chứa Nguyên Khí trong đó thì được gọi là Linh Quả. Những trái cây xuất hiện đại trà trên thị trường thường sẽ chứa hàm lượng Nguyên Khí rất ít, trừ việc mùi vị rất ngon ra thì cũng không có gì đặt biệt. Những Linh quả chứa hàm lượng Nguyên Khí hơi cao một chút thì chỉ có những đại gia tộc mới đủ tài lực để sở hữu.
Những loại trái này không những ngon mà còn tăng tiến thực lực võ giả một chút, đừng thấy chỉ tăng thực lực một chút mà coi thường vì chỉ cần ăn đủ số lượng thì sẽ tăng thêm vài bậc sức mạnh. Nhưng cùng một loại quả không thể dùng nhiều lần vì như vậy tác dụng sẽ suy giảm hoặc thậm chí là vô dụng, lúc đó chỉ còn mùi vị mà thôi.
"Dù sao cũng là quà của tiền bối kia nên chắc sẽ không có gây hại gì. Cô bé cũng nói chúng ta ăn đi mà". Ngô Trung nói ra suy nghĩ, nếu muốn diệt trừ bọn họ thì chỉ cần lén ra tay là được rồi, đâu cần phiền phức vậy.
Cả bọn thấy Ngô Trung nói đúng nên cũng ăn thử một quả trước.
"Ngon thật!".
"Rất mọng nước".
"Trái này rất ngọt, hợp khẩu vị của ta"
Đây đều là cảm nhận của ba người họ khi cắn miếng đầu tiên, họ cứ tiếp tục ăn hết. Sau khi ăn xong họ không cảm thấy gì lạ nhưng một lúc sau thì phát hiện gì đó.
"Các ngươi có cảm nhận được không?". Liễu Cầm quay sang hỏi đồng bạn, nàng cảm thấy trong cơ thể đang xảy ra gì đó và hỏi xem mọi người có như vậy không
"Nguyên Khí trong người đang luân chuyển, cơ thể cũng tăng tốc độ hấp thụ". Diệp Phong diễn tả lại nội lực trong cơ thể để xác nhận.
"Chính là cảm giác này". Ngô Trung nhớ lại lúc ở Kính Hồ hấp thụ Nguyệt Minh Quả, mặc dù Linh Quả này không bằng.
Chính lúc đó, cả ba người bạn trẻ đều đột phá một bậc sức mạnh.
"Chúng ta đều đột phá, thứ Linh Quả này không đơn giản". Diệp Phong kinh sợ, hắn cũng từng ăn qua vài loại Linh Quả giúp tăng tiến sức mạnh nhưng không có loại nào chỉ cần ăn một quả là thăng cấp như thế này cả.
"Ta đề nghị chúng ta hãy về gia tộc để luyện hoá dược lực còn lại, ở đây không an toàn". Liễu Cầm lên tiếng đề nghị, dù đã đột phá một bậc sức mạnh nhưng nàng vẫn cảm giác mình vẫn có thể mạnh lên nữa.
Cả ba cùng đồng ý và họ chia tay nhau rồi ai về nhà nấy, Ngô Trung về phòng của mình và luyện hoá. Một canh giờ trôi qua, hắn cuối cùng đã luyện hoá xong và thực lực đang ở Thất Trùng Thiên, hắn cảm nhận được không lâu nữa thôi sẽ đạt Bát Trùng Thiên. Ngoài sức mạnh tăng cao ra thì trong lúc luyện hoá hắn cảm nhận được cơ thể có chút biến đổi nhẹ và các tạp chất bị đẩy ra khỏi cơ thể khiến quần áo hắn đều bị bẩn, có vẻ Linh Quả này cũng có tác dụng thoát thai hoán cốt như Nguyệt Minh Quả.
Vị tiền bối kia tặng bọn hắn 6 quả nên mỗi người đều có 2 quả, sau khi sử dụng để tăng sức mạnh thì vẫn còn 1 quả. Ngô Trung trầm tư, nếu bây giờ hắn tiếp tục sử dụng Linh Quả còn lại thì hắn sẽ đột phá Bát Trùng Thiên, nhưng do dùng lần hai sẽ không có tác dụng như lần đầu nên cảm giác hơi phí. Cuối cùng hắn giữ lại Linh Quả còn lại, hắn sẽ đợi sau này Trần Thanh Sam đột phá Trùng Thiên thì đưa nàng, nếu nàng không cần thì hắn sẽ sử dụng sau hoặc mang đi đấu giá.
Nghĩ về Nguyệt Minh Quả thì Ngô Trung lại nhớ về vị sư phụ Bạch Thiên Nam, mặc dù chỉ gặp chưa đến một ngày nhưng người đó đã thay đổi con đường võ đạo của hắn. Trước khi hiến tế bản thân, sư phụ hắn trừ thứ dùng để bảo quản Nguyệt Minh Hoa ra thì còn để lại hai chiếc hộp gỗ trong đó một cái để chuyển về Bạch Gia và một cái là quà của sư phụ tặng cho đệ tử, chiếc hộp tặng cho hắn thì được phong ấn bằng Nguyên Khí và chỉ có thể mở khi nào Ngô Trung đủ cường đại. Hai chiếc hộp này đều không quá lớn, nếu phải so sánh thì có thể đựng vừa thanh đoản kiếm của hắn
"Sư phụ chỉ nói khi nào đệ tử đủ cường đại là mở được, nhưng đạt đến bao nhiêu Trùng Thiên mới được tính là cường đại thì sư phụ không nói". Ngô Trung cười khổ, đối với hắn bây giờ Tam Thập hay Tứ Thập Trùng Thiên là đủ cường đại rồi nhưng với tiêu chuẩn của sư phụ thì phải ở tầm nào mới được.
Nên bây giờ trừ bộ công pháp Lục Tuyệt Chi Pháp ra hắn chẳng còn sự hỗ trợ nào từ sư phụ cả. Hắn không nghĩ nhiều nữa và rời khỏi phòng tiếp tục vào rừng Tinh Lâm để luyện tập. Nếu là tộc nhân của Trần Gia thì hắn đã có thể sử dụng võ đường của gia tộc rồi, nhưng một gia nhân như hắn thì đành chịu, chỉ biết vác cái thân vào lại trong rừng. Hắn tản bước trong gia viên Trần Gia và rời khỏi để đến các con phố.
Bầu trời lúc này đã về đêm, nhìn lên có thể thấy rõ trăng tròn cùng những ngôi sao lấp lánh.
Hắn dạo bước trong thành, hắn thấy lũ trẻ đuổi bắt nhau và thấy các cửa hàng cửa hàng bắt đầu trang trí. Ban đầu hắn cũng thắc mắc chuẩn bị có dịp gì thì hắn chợt nhớ ra là hiện tại là tháng 8, nay chính là ngày tổ chức lễ Mãn Nguyệt Hoa Đăng, đêm trăng tròn và sáng nhất năm.