Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 13: Mãn Nguyệt Hoa Đăng
Ngô Trung không biết lễ hội này xuất phát từ khi nào và ý nghĩa ban đầu là như gì, nhưng đến thời đại của hắn thì Mãn Nguyệt Hoa Đăng là lễ hội cầu an và thể hiện lòng thành kiến với cha mẹ tổ tiên. Đến ngày này, trong Vô Thương Thành sẽ bắt đầu buôn bán các vật phẩm đặc trưng của lễ hội như lồng đèn, bánh kẹo, quần áo,... nhưng quan trọng nhất vẫn là hoa đăng. Hoa đăng là ngọn đèn với hình dạng của những đoá hoa sen được thiết kế khá tỉ mỉ, soi sáng bởi một ngọn nến ở trung tâm.
Hoa Đăng sẽ được thiết kế khác nhau tuỳ theo nơi sản xuất, nhưng cơ bản sẽ luôn có 8 cánh hoa ở lớp trong cùng của đoá sen, một cánh hoa sẽ được người dùng ghi vào đó một lời cầu an và 8 cánh tương đương 8 lời cầu an cho bản thân và thân nhân. Thông thường một gia đình sẽ không có quá 8 người nên hầu hết là đủ dùng, những người cảm thấy 8 lời cầu an vẫn chưa đủ thì có thể mua nhiều Hoa Đăng hơn. Hắn cũng đã thấy vài người thả một lần 3 Hoa Đăng tương đương 24 lời cầu an, hắn lúc đó chẳng biết người đó cầu gì mà nhiều thế.
"Sao qua mỗi năm thì những Hoa Đăng này đều đắt hơn năm ngoái thế". Ngô Trung cằn nhằn.
Hắn lúc này đang ở một quầy bán Hoa đăng, cũng dự định mua một cái nhưng khi nghe giá thì chất vấn chủ quán.
"Tiểu huynh đệ, chúng ta cũng cần sinh sống mà, và hơn nữa giá tiền chỉ cao hơn vài bạc tệ mà ngươi cũng để ý là sao". Chủ quầy Hoa Đăng cười khổ giải thích.
Mặc dù số bạc tệ kia không thấm vào đâu so với 1000 kim tệ nhưng với tính cách sống tiết kiệm của mình hắn có phàn nàn một chút, tuy rằng phàn nàn thì phàn nàn nhưng hắn vẫn mua một chiếc Hoa Đăng. Hắn không tin vào tâm linh, không tin vào thần thánh nhưng nếu có một khả năng nhỏ nào đó những thực thể kia thật sự tồn tại thì hắn cũng không ngại thành tâm cầu nguyện. Các quầy bán Hoa Đăng cũng chuẩn bị dụng cụ để khách hàng viết những lời cầu phúc, Ngô Trung mua xong cũng ra một góc của quầy hàng sử dụng một thứ mỏng như kim chỉ nhưng viết ra mực để viết ra những điều hắn mong muốn. Với 8 cánh hoa, hắn trước tiên sẽ dùng một cánh để cầu an cho bản thân.
"Cầu cho bản thân không bị dính vào những rắc rối".
Hắn chỉ muốn cuộc sống mình trôi qua thật êm đềm, không nên có bất cứ sóng gió nào xảy ra, chỉ cần ngày này qua ngày khác ở bên cạnh chủ tử là được rồi. Sau khi viết cho bản thân xong, hắn quyết định dùng những cánh hoa còn lại cho người khác.
Hắn từ khi nhận thức thế giới này thì đã không có cha mẹ bên cạnh nên hắn sẽ không có cha mẹ để cầu an cho họ. Hắn không có thân nhân, tuy có nhiều người gia nhân trong Trần gia từng giúp đỡ hắn khi hắn còn nhỏ yếu, nhưng đối với hắn thì họ đều là người có ơn với mình chứ không thể coi là người thân được.
Hắn có bạn bè, thân thiết nhất là Diệp Phong và Liễu Cầm nhưng chỉ coi ở mức là bằng hữu chứ chưa thể coi là sinh tử chi giao, xếp ngang hàng với thân nhân nên hắn không có lời cầu an nào cho họ. Dù sao với thân phận tộc nhân của hai người kia thì thêm hắn không nhiều mà thiếu hắn không ít, họ cũng có gia đình ở bên vào lúc này. Có thể trừ bản thân hắn ra thì người duy nhất hắn quan tâm trên thế giới này là Trần Thanh Sam.
"Cầu cho tiểu thư Trần Thanh Sam tai qua nạn khỏi".
"Cầu cho tiểu thư Trần Thanh Sam luôn khoẻ mạnh".
"Cầu cho tiểu thư Trần Thanh Sam thực lực tăng tiến thần tốc".
"Cầu cho tiểu thư Trần Thanh Sam trưởng thành trong hạnh phúc".
"Cầu cho tiểu thư Trần Thanh Sam gia đình luôn êm ấm".
"Cầu cho tiểu thư Trần Thanh Sam luôn giữ được trái tim lương thiện".
"Cầu cho tiểu thư Trần Thanh Sam luôn ở bên Ngô Trung ta".
Trừ lời cuối cùng giống như cầu cho bản thân hắn thì còn lại đều dành cho Thanh Sam. Có kẻ sẽ coi hắn là kẻ tệ bạc khi không cầu an cho những người bằng hữu hay người từng giúp đỡ hắn dù còn nhiều cánh sen. Có người sẽ coi hắn là một tên dại gái khi tất cả đều cầu cho một nữ tử khác, đó là vì họ chưa đủ hiểu hắn. Họ sao hiểu được tình cảnh của Ngô Trung lúc đó, họ sao hiểu được hắn đã khổ sở thế nào trước khi được Trần Thanh Sam đưa về Trần gia, họ không hiểu được những gì mà hai người đã trải qua. Đó có phải là tình yêu không thì đến hắn cũng không biết nữa, đầu óc non trẻ ấy vẫn chưa thể xác định được những thứ phức tạp như vậy. Hắn chỉ biết một điều rằng hắn là hộ vệ của Trần Thanh Sam và bảo vệ nàng là trách nhiệm của hắn dù có phải hi sinh mạng sống.
Theo truyền thống, lễ hội sẽ chính thức diễn ra vào ban đêm khi mà ánh trăng sáng nhất, nếu thời tiết lúc ấy không được thuận lợi như mưa to gió lớn hay thậm chí bão táp thì đích thân Thành Chủ và các gia chủ các đại gia tộc ra tay kiểm soát thời tiết ấy. Nhân loại vốn không thể hô mưa gọi gió hay thay đổi mùa màng, nhưng võ giả dưới sự nổ lực mà trở nên đủ mạnh để can thiệp vào thiên nhiên, để tạo ra thời tiết phù hợp nhất vào thời điểm đó. Nếu trời mưa ta đuổi mây đi nơi khác, nơi có cuồng phong thì võ giả đánh tan cơn lốc, nếu gió quá lớn thì luân chuyển Nguyên Khí thay đổi chiều gió và cường độ...
Mặc dù không phải ai cũng thích lễ hội này vì họ thấy nó vô nghĩa, khi mà võ giả chỉ nên tin nào bản thân, không nên cầu bất cứ ai khác. Nhưng những người đó vẫn tôn trọng thứ gọi là phong tục truyền thống. Một lễ hội không ai bị tổn thương, không bắt ép ai phải tham gia, đồng thời mang lại cho mọi người sự yên bình trong thâm tâm thì chẳng ai lại phá đám hay muốn huỷ bỏ cả. Ngoài ra, đây cũng là những dịp sức mua tăng mạnh, giúp đẩy mạnh buôn bán và du lịch, có cơ hội tốt thế này thì những người đứng đầu dại gì mà không tổ chức. Dù vậy sẽ luôn có những kẻ tâm tính vặn vẹo coi nổi buồn của người khác làm niềm vui, hay những kẻ thích phá phách, đám trẻ mới lớn thích chơi nổi thì nên vẫn cần cẩn thận.
Ngô Trung rời khỏi quầy hàng, hắn mang theo Hoa Đăng nên không tiện vào rừng Tinh Lâm luyện tập. Hắn cũng không muốn về lại Trần Gia vì kiểu gì cũng phải ra lại đây, cho nên hắn đi dạo vài vong trong thành xem cảnh sinh hoạt của Vô Thương Thành ngày lễ hội. Trong những ngày Mãn Nguyệt Đăng Hoa trước đây, Thanh Sam sẽ cùng bằng hữu đi cùng nhau và hắn sẽ luôn theo sau cô bé, năm nay Trần tiểu thư bị cấm túc nên hắn sẽ đành phải đi một mình. Hắn đến một con phố thì thấy một đám đông tấp nập bàn tán gì đó, có chút tò mò nên đến đó xem thử.
"Tiếng đàn?". Khi đến gần đám đông hắn nghe được tiếng đàn rất êm tai, hắn nhìn về nơi phát ra âm thanh kia thì thấy bảng hiệu 'Thiên Hương Lầu'
Lúc này hắn nhớ ra đây là tửu lầu nổi tiếng của Vô Thương Thành, trừ bán rượu và món ăn ra còn có một sân khấu cho các nữ tử biểu diễn khả năng ca múa để khách quan thưởng thức. Nói rõ hơn, những người trên sân khấu biểu diễn với tư khách nghệ sĩ. Thỉnh thoảng họ có thể rót rượu và trò chuyện cùng vài khách quan có thân phận nhưng mọi việc chỉ dừng lại ở đó, bởi vì đây là tửu lầu chứ không phải thanh lâu nên sẽ không có chuyện b·án t·hân ở đây. Ngô Trung tiếp tục tới gần xem tại sao lại có đám đông đứng trước Thiên Hương Lầu như vậy thì thấy một tờ thông báo.
'Nhân dịp Mãn Nguyệt Hoa Đăng, Thiên Hương Lầu chúng tôi sẽ mở cửa cho những người khách bên ngoài, để có thể chiêm ngưỡng các tiết mục của nghệ sĩ tửu quán chúng tôi'.
"Ra là đến coi ké". Ngô Trung cuối cùng cũng đã hiểu ra nguyên nhân.
Thiên Hương Lầu là tửu lầu sang trọng bậc nhất ở đây, hầu như chỉ có những người có tiền có quyền mới đủ tài lực để đến đây. Điều đó có nghĩa là những người làm công ăn lương như bình thường chỉ có mơ mới được thưởng thức màn trình diễn những nữ nghệ sĩ ấy. Có những kẻ ở chức vụ đặc thù như ít nhất phải cỡ Ngô Trung thì mới đủ tiền để chi, nhưng hắn không điên mà bỏ cả đống tiền ra chỉ để ăn một bữa ăn và ngắm mỹ nhân ca hát đàn múa. Hắn không phải hạng mù quán vì nữ sắc mà bán cả tiền tài .
Bình thường tửu quán sẽ đóng cửa và cách âm để chỉ những khách quan mới được quyền thưởng thức. Nhưng hiện tại thì Thiên Hương Lầu quyết định mở cửa, chỉ cần đứng trước quán là có thể xem rồi. Hắn cũng tò mò xem những mỹ nữ kia như thế nào lại có thể khiến nhiều người điêu đứng đến như vậy, do vẫn chưa trưởng thành hết mức nên không thể chen với những kẻ phía trước, hắn trèo lên một cái cây và nhìn ra xem.
Hắn thấy ở trong tửu quán chật kín người, mọi bàn đều đã gọi thức ăn nhưng không ai đụng đũa, chỉ nhìn về phía trước. Ở đó có một sân khấu lớn được dựng lên, được lót một tấm thảm màu nhung, mà một người nào đó đang ở trên này gãy đàn.
"Thật xinh đẹp!". Ngô Trung thốt ra từ này khi vừa thấy mặt nữ tử trên sân khấu.
Thoạt nhìn giống như tuổi của nàng chỉ mười tám đôi mươi, dáng người của nàng thướt tha tuyệt đẹp, bộ ngực vểnh cong, đôi chân trắng nõn như tuyết, mái tóc đen nhánh dài đến ngang hông. Hai con ngươi lấp lánh như một vì tinh tú, toàn thân nàng toát ra một loại phong tình giống như mùi thơm của hoa cỏ làm cho nam nhân phải khát khao yêu thích không thể ngăn cản được. Đôi môi nàng đỏ mọng như một thứ trái cây, tô điểm lên làm da trắng, nhẹ nhàng nở ra nụ cười khiến bao gã ngây ngắt, và Ngô Trung không phải ngoại lệ.
Ánh mắt hắn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, hai tay nàng gảy đàn tranh một cách nhẹ nhàng. Tiếng đàn trong trẻo vang mỗi lên nàng ta khẻ chạm, những âm thanh trong trẻo v·út bay lên giữa yên lặng của căn phòng, cùng thần thái của nữ tử kia khiến hắn trong một thoáng như đắm chìm vào khung cảnh tuyệt sắc. Trong khung cảnh đó, hắn cùng Thanh Sam đi dạo bên một bờ hồ, có chim muôn tung cánh, gió thoảng hương thơm, một cảm giác bình yên đến lạ thường.
Hắn lúc này ngây người, không rời mắt khỏi cô nàng nhạc công ấy. Có vẻ không chỉ có hắn mà các khách quan cũng đều như vậy, họ đều ngừng uống rượu và nói chuyện phiếm mà say đắm vào âm luật ấy. Ngô Trung vì quá mãi mê nên không để ý rằng bản thân đang hơi nghiêng người về phía trước, cho đến khi một chân của hắn trượt khỏi ngọn cây. Hắn giật mình, hai tay bám chặt vào thân cây để khỏi ngã.
"Giờ ta hiểu sao Thiên Hương Lầu này lại nổi tiếng nhất Vô Thương Thành rồi". Ngô Trung sau khi hoàn hồn lại thì thầm than. Nếu không phải nhờ cú trượt chân vừa rồi thì hắn vẫn còn say đắm vào tiết mục.
Một tửu quán có món ăn ngon cùng rượu thượng hạng thì sẽ kinh doanh tốt, nhưng để có thể vang danh khắp thành và danh tiếng lan đến những nơi khác thì cần thêm chất lượng các dịch vụ khác nữa. Dịch vụ ấy có thể là thái độ của nhân viên, các chính sách ưu đãi, và đối với Thiên Hương Lầu thì chính là những tiết mục văn nghệ. Những nữ tử với nhan sắc ấy, với tài năng ấy đều có thể khiến mọi người say mê như vậy, mới có thể giữ khách hàng cùng mời gọi thêm khách mới. Hành vi mở cửa công khai thế này chính là để cho các nam nhân trong thành biết về những mỹ nữ kia mà chấp nhận bỏ tiền ra tham gia tửu lầu này.