Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 14: Thả Hoa Đăng
Dù sao Ngô Trung cũng đang rảnh nên tiếp tục ở lại trên cành cây kia mà theo dõi các tiết mục trên sân khấu để g·iết thời gian, sau màn trình diễn đàn tranh của vị nhạc công xinh đẹp kia thì tiếp theo mà tiết mục của các vũ công và nhiều tiết mục khác. Trừ các mỹ nữ trên sân khấu ra thì hắn còn để ý đến một người khác, sau khi mỗi tiết mục kết thúc và các vị tỷ tỷ kia rời sân khấu thì đều có một nữ tử ở hậu trường chạy ra dọn dẹp sân khấu cùng mang các đạo cụ vào. Nàng ta mặc một bộ phục trang màu nâu, tóc thắc hai bím, hành động lại vô cùng linh hoạt.
Nàng chắc hẳn phải là người của đoàn nghệ sĩ này chứ không phải nhân viên của tửu quán, những đạo cụ biểu diễn đều vô cùng quan trọng cho các tiết mục nên nhạc công thường sẽ không yên tâm để người xa lạ chạm vào. Hắn chú ý đến nàng không phải vì nhan sắc của nàng, nữ tử đó mặc dù cũng tạm thuộc diện xinh đẹp nhưng nếu so với những mỹ nhân trên sân khấu kia thì chỉ như đom đóm so với ánh trăng, không đáng để nhắc đến. Hắn quan sát nàng ta là vì đoán được thân phận của nàng, cũng là phận người làm phục vụ cho người khác, với do thân phận bản thân hắn là gia nhân nên hắn có thói quen chú ý những người cùng giai cấp với mình.
Khi nhìn vào sắc mặt và hành động của những người khác thì hắn có thể nhìn ra được thái độ của những người đó đối với công việc của mình. Có người làm việc vì gánh nặng đồng tiền, có kẻ thì vì mưu lợi giàu sang, nhưng với nữ tử đó hắn thấy được niềm đam mê và điều đó rất mới lạ đối với hắn. Hắn thật sự chưa thấy ai làm việc vì đam mê bao giờ. Ngô Trung nhìn thấy được ánh mắt ngưỡng mộ của nàng khi nhìn những mỹ nữ ấy trên sân khấu nên đoán được một chút. Kết thúc những tiết mục kia thì đã đến giữa đêm, Thiên Hương Lầu kính mời các quan khách ra về và bắt đầu đóng cửa dọn dẹp. Bây giờ là thời điểm mà mọi người thả Hoa Đăng và các nhân viên cùng nghệ sĩ đều muốn tham gia hoạt động này.
Ngô Trung theo dòng người rời đi, mọi người lần lượt rời khỏi Vô Thương Thành. Khoảng đất xung quanh Vô Thương Thành bán kính vài chục dặm được các vệ quân của thành sẽ kiểm soát, nhằm để đề phòng trường hợp có kẻ làm loạn vì đây là truyền thống của Vũ Lan Quốc nên không ai muốn có trục trặc nào xảy ra. Thật ra không ai quy định phải ra khỏi thành mới được thả Hoa Đăng, chỉ là nếu thả trong thành thì có nguy cơ có kẻ p·há h·oại hoặc Hoa Đăng vướng vào các công trình rồi lời cầu an không được thành công. Cũng không có quy định phải thả Hoa Đăng tại một thời điểm nhất định nào, nhưng để thuận tiện thì Vô Thương Thành đã thống nhất rằng thời gian của hoạt động này sẽ kéo dài hai canh giờ. Bất cứ ai thả xong thì đều có thể trở về nhà hoặc ở lại ngắm cảnh, khi người dân trong thành đã vào thành gần hết thì sẽ đến phiên các vệ quân rảnh tay để thả Hoa Đăng.
Số người đứng ngoài thành khá là đông, nhưng đây không phải toàn bộ nhân khẩu của Vô Thương Thành. Nếu tất cả đều rời đi thì chẳng phải sẽ có k·ẻ g·ian lợi dụng cơ hội đó mà t·rộm c·ắp vơ vét nhà dân trong thành sao, do đó mỗi gia đình chỉ để một vài thành viên đi là được rồi. Ngô Trung nhìn vào Hoa Đăng trên tay và nhớ lại những lời của tiểu thư Thanh Sam các năm trước đã nói. Hắn chạm tay vào phần đầu của ngọn nến, dùng Hoả Tuyệt thắp sáng lên ngọn lửa và nhẹ nhàng thả nó lên trời. Hắn không biết làm cách nào mà Hoa Đăng có thể bay lên khi ngọn nến được thắp lửa, đây là kỹ thuật của các nghệ nhân nên hắn cũng không quan tâm lắm.
Trần tiểu thư từng nói với hắn rằng những Hoa Đăng đó bay lên một độ cao nhất định thì sẽ dừng lại và lơ lửng ở đó. Khi ngọn nến cháy hết thì lửa sẽ lan đến các cánh hoa, cho đến khi nào ngọn lửa t·hiêu r·ụi Hoa Đăng thì lúc đó lời cầu an của người thả sẽ được linh nghiệm. Nếu vì lý do nào đó mà ngọn lửa bị dập tắt và Hoa Đăng rơi xuống thì những lời cầu an sẽ phản tác dụng. Do đó mà những người thả sẽ luôn ở lại quan sát và đảm bảo Hoa Đăng của mình sẽ cháy hết mới an tâm rời đi. Hắn đang nhìn Hoa Đăng của mình bay lên thì có gì đó đụng vào hắn ở phía sau.
"Ây da". Âm thanh lên của nữ tử phát ra.
Một người nào đó đã va vào lưng hắn, lực v·a c·hạm không mạnh nên có lẽ là vô tình. Ngô Trung quay người lại nhìn thì thấy được gương mặt của nữ tử kia và giật mình, đó là nữ tử ở hậu trường lúc nãy hắn thấy ở Thiên Hương Lầu. Trang phục của nàng có chút giản dị so với lúc hắn thấy, lớp trang điểm cũng đã nhạt bớt, trên tay nàng cầm một chiếc Hoa Đăng với đủ lời cầu an trên 8 cánh sen. Hắn cũng không nhìn xem những lời đó là gì vì như thế khá bất lịch sự.
"Xin lỗi công tử, là do ta sơ ý". Nàng quay lại cúi đầu xin lỗi hắn.
"Không sao, tiểu thư đừng bận tâm". Ngô Trung vẩy tay với hành động ám chỉ 'mọi việc đều ổn' và tiếp tục nhìn về phía Hoa Đăng của mình.
Hắn mặc dù hiếu kỳ với nữ tử này nhưng cũng chỉ đến đó thôi, hắn không có thói quen và nhu cầu kết bạn làm quen với người khác chỉ vì hứng thú nhất thời. Nàng thấy Ngô Trung tỏ thái độ như vậy cũng rời đi không làm phiền nữa, bắt đầu thắp nến trên Hoa Đăng của nàng và thả lên trời. Khi đoá sen kia bay lên nàng chấp tay, nhắm mắt nói thầm.
"Cha mẹ trên trời cao xin hãy phù hộ cho con trên con đường sự nghiệp".
Ngô Trung ở gần đó nên đã nghe được những lời cầu nguyện của nữ tử kia, không phải là hắn cố ý nghe lén mà do thực lực tăng mạnh khiến các giác quan trở nên tinh tường, và đồng thời nàng ta đứng khá gần hắn.
"Nàng cũng là cô nhi sao?". Ngô Trung nghe vậy đột nhiên liên tưởng đến bản thân.
Hắn cũng là cô nhi nên hiểu được cuộc sống của những người đó cực khổ thế nào. Có lẽ hắn và nàng đều là những kẻ may mắn vì đều đã tìm được nơi nương tựa, hắn có Trần gia còn nàng có đoàn nghệ sĩ ở Thiên Hương Lâu kia. Khác biệt có lẽ là nàng biết đấng sinh thành của mình là ai để mà cầu nguyện, còn hắn từ khi sinh ra đã không có người thân bên cạnh. Nếu nói nàng may mắn hơn hắn vì có thân nhân thì cũng không hẳn vì nàng phải trải qua nổi đau mất đi gia đình, Ngô Trung mặc dù cơ cực từ nhỏ nhưng vẫn chưa từng trải qua cảm giác ấy. Ngô Trung quay qua nhìn nữ tử kia với ánh mắt phức tạp, hắn chưa từng gặp bất cứ cô nhi nào nên sự đồng cảm với người cùng cảnh ngộ dâng lên trong lòng hắn.
Sự đồng cảm là cảm xúc kỳ lạ, nó giúp những con người xa lạ trở nên gần gũi, khi gặp một người cùng hoàn cảnh với bản thân sẽ khiến ta mong muốn chia sẽ và thấu hiểu, khiến một kẻ như Ngô Trung cũng muốn mở lời hỏi thăm người khác. Nhưng cuối cùng Ngô Trung cũng lắc đầu, hắn không muốn dính vào rắc rối. Việc mở rộng mối quan hệ với những người xinh đẹp như vậy chính là đưa bản thân vào các tình thế khó xử, hồng nhan hoạ thuỷ chưa bao giờ là sai cả. Đúng như hắn suy nghĩ, ngay sau đó có hai kẻ tiếp cận nữ nhân kia.
"Cô nương không biết có thời gian rảnh không, công tử nhà ta muốn gặp". Một kẻ lên tiếng
"Thật xin lỗi, tiểu nữ có việc cần phải làm với các tỷ muội nên không thể đi cùng được". Nàng đã đi theo các mỹ nhân kia nên cũng học được một ít cách ứng xử
"Công tử của ta là tộc nhân của Phong Gia, thân phận cao quý, không biết cô nương gác lại công việc mà giành chút thời gian không ". Tên còn lại thấy không được nên đã nói ra tên gia tộc sau lưng và hi vọng nàng sẽ nể mặt.
"Nực cười, thân phận cao quý cơ à". Ngô Trung ở bên nghe được lời nói của hai kẻ cười thì bật cười.
Số lượng gia tộc của Vô Thương Thành rất nhiều, mặc dù hắn không biết chính xác nhưng ít nhất cũng cả trăm gia tộc. Trong đó Trần Gia thuộc tầng lớp đứng đầu, sau đó là các gia tộc tầm trung và nhỏ, và Phong gia là một trong những gia tộc nhỏ đó. Nghe nói gia tộc này người mạnh nhất thậm chí còn chưa đạt được Nhị Thập Trùng Thiên, thử hỏi người mạnh nhất gia tộc còn như vậy thì các tộc nhân khác thực lực có thể tới đâu.
"Tiểu nữ thật sự có việc nên mong hai người rời đi cho". Nàng vẫn cố nặn ra nụ cười và khéo léo từ chối.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, công tử nhà ta xem trọng ngươi là vinh hạnh của ngươi". Tên thủ hạ này tỏ vẻ coi thường ngay lập tức nắm chặt lấy tay nàng.
"Đừng tưởng bọn ta không biết thân phận của ngươi, một kẻ không cha không mẹ sống nhờ vào đoàn nghệ sĩ kia cũng dám từ chối công tử nhà ta". Kẻ còn lại cũng phụ hoạ theo, không biết bằng cách nào mà hắn có được thông tin này, chắc hẳn tên chủ tử đã tìm hiểu một chút.
"Ngươi dám". Nghe câu nói kia nàng liền trợn mắt tức giận.
Ngô Trung nghe đến câu 'không cha không mẹ' lập tức nắm chặt nắm đấm. Câu nói đó thật sự khiến hắn khiến hắn bực mình, đây chính là câu mà mọi cô nhi đều cảm thấy tổn thương nhất, việc mất đi cha mẹ chính là nỗi bất hạnh lớn nhất của mọi đứa trẻ.
"Buông ta ra". Nàng không ngờ lũ thuộc hạ này lại hành động ngu ngốc đến vậy. Hiện tại xung quanh đều có cường giả, nàng chỉ cần hét lớn là gây chú ý đến mọi người, thậm chí là các vệ quân thành cũng sẽ đến.
Tên kẻ kia đang nắm chặt lấy cổ tay mềm mại của nàng thì lập tức b·ị đ·ánh một đòn thật mạnh, khiến hắn lập tức buông tay ra.
"Cô nương này đi chung với ta, các ngươi về đi". Ngô Trung không chịu được nữa mà đã lên tiếng, đừng nhìn lời lẽ hoà nhã của hắn mà nhầm lẫn vì lúc này hắn muốn đánh người.