0
Ngô Trung quyết định lên tiếng vì ba lý do. Một là cách dùng quyền thế ép buộc người khác thế này khiến hắn không vừa mắt và nếu Trần Thanh Sam ở đây thì nàng cũng sẽ ra mặt ngăn cản. Hai là gia tộc nhỏ như Phong Gia sẽ không tạo nên sóng gió gì với hắn nên dù có đánh cũng không ảnh hưởng đến Trần gia nói chung và Trần tiểu thư nói riêng. Ba là câu 'không cha không mẹ' đụng trúng tim đen của hắn.
"Ở đây có một kẻ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân này?". Đám gia nhân nhìn về Ngô Trung có chút coi thường, từ trang phục của đối phương thì chúng nghĩ kẻ đó chỉ không đáng quan tâm, chỉ là một tên tiểu tử nổi máu anh hùng nhất thời mà thôi.
Ngô Trung cười lạnh, trong một thoáng hắn phát ra khí tức Trùng Thiên rồi thu hồi lại.
"Ngươi là võ giả Trùng Thiên!". Hai tên kia rùng mình, do thực lực quá kém nên không thể nhìn ra là đối phương bao nhiêu Trùng Thiên
"Không được, chúng ta phải quay về báo lại cho công tử". Chúng nhận thấy tình hình bây giờ đã vượt quá khả năng xử lý nên lập tức chạy đi.
Ngô Trung cũng không giữ hai tên kia lại làm gì, việc lộ ra khí tức Trùng Thiên như vậy có thể đuổi được đám ruồi muỗi. Nếu tên công tử Phong Gia kia không quá ngu ngốc thì không dại gì lại đắc tội một võ giả Trùng Thiên chưa rõ thực lực. Hắn mặc dù muốn đánh người nhưng do không cần thiết thì phải kiềm chế bớt.
"Đa tạ công tử đã giải vây giúp cho tiểu nữ". Nữ tử kia lên tiếng cảm ơn. Dù nếu Ngô Trung không đến thì nàng cũng không bị tổn hại gì mà chỉ gặp chút rắc rối mà thôi, nhưng nếu người khác đã có tâm giúp đỡ thì đều xứng đáng nhận một tời cảm tạ.
"Tiểu thư không cần khách khí, chuyện nên làm mà thôi". Ngô Trung cười nói.
Hai người trao đổi với nhau vài lời thì nàng ta muốn rời đi, lúc này Ngô Trung lên tiếng.
"Thứ lỗi vì sự vô lễ nhưng do vừa rồi đứng khá gần nên tại hạ nghe được lời cầu nguyện của cô nương. Cô nương là cô nhi sao?". Ngô Trung phải lựa lời nhẹ nhàng nhất để không khiến đối phương cảm thấy có chịu.
Nếu đã ra mặt rồi thì hắn cũng muốn trò chuyện một chút.
"Nghe lén như vậy không phải là hành vi đúng đắn. Tiểu nữ quả thật là cô nhi, không biết công tử hỏi vấn đề này để làm gì?". Nghe câu hỏi của hắn xong thì nữ tử này khựng người lại, giọng nói cũng đã lạnh đi nhiều. Trong quá khứ hầu như người xa lạ nào biết về thân phận ấy đều trêu chọc nàng, nên lần này nàng cũng nghĩ đối phương cũng như vậy.
"Ta cũng như cô nương vậy, từ nhỏ đã không biết cha mẹ mình là ai". Ngô Trung vội giải thích. Hắn nhìn ra được thái độ của đối phương đã thay đổi, rõ ràng nàng nghĩ hắn đang tỏ ý trêu chọc.
Nữ tử kia nghe vậy thì thả lỏng và thu hồi lại địch ý. Nàng đã nghĩ sai cho người ta rồi, nàng nhìn ánh mắt của hắn thì thấy được sự chân thành và mong chờ trong đó. Lúc này một cảm xúc hiện lên trong lòng hai người trẻ tuổi này, một cảm xúc giữa người với người, một cảm xúc muốn san sẻ suy tư, đó là sự đồng cảm. Hai người cùng thân phận giai cấp không biết sao lại ăn nói vô cùng hợp nhau, hai người đều hỏi thăm về tình cảnh của đối phương và tình hình hiện tại.
...
"Có lẽ là ta may mắn hơn ngươi vì không phải lang bạc để kiếm sống, sau khi cha mẹ ta mất thì một người quen của mẹ ta nhận nuôi ta. Người đó làm việc cho đoàn nghệ sĩ kia nên cuộc sống sau này dù không được sung túc nhưng vẫn khá ổn".
"Mặc dù ta lang bạc nhưng nhờ đó mà gặp được tiểu thư nhà ta, nhờ nàng mà cuộc sống của ta thay đổi chóng mặt theo hướng tốt. Ta cũng không còn cư xử lỗ mãng như hồi còn lang thang nữa".
...
Hai người trẻ tuổi này cứ thế kể về quá khứ của nhau, nữ tử kia tên là Tần Hương Tuyết, trước khi nào đoàn nghệ sĩ thì có một gia đình đầy đủ. Cho đến một ngày, không hiểu sao cả hai phụ mẫu đều lâm vào bạo bệnh mà q·ua đ·ời, nên nàng được nhận nuôi bởi thành viên đoàn nghệ sĩ. Từ đó nàng làm việc như một hậu cận trong đoàn, nhưng qua một thời gian thì ước mơ của nàng là được đứng trên sân khấu như các tỷ tỷ. Ngô Trung kể về quá khứ của hắn, hay cụ thể là quá khứ trước khi gặp Trần Thanh Sam. Hắn kể về sự đói khát và cô độc, sự lạnh lẽo của thời tiết và lòng người, hắn đã từng phải đấu tranh để dành lấy miếng ăn, từng trộm thức ăn để sống qua ngày, bị đ·ánh đ·ập chỉ vì người ta thấy hắn ngứa mắt.
Hắn thậm chí kể về những điều mà hắn chưa từng nói cho bất cứ ai kể cả Diệp Phong, Liễu Cầm hay Trần Thanh Sam. Nghe thì rất vô lý vì tại sao lại tâm sự với người lạ những điều mà đến người quen còn không biết. Vấn đề này thật sự không khó hiểu, vì lý do gì đó mà khi trò chuyện cùng người lạ cho ta cảm giác an toàn nhất thời. Đó là một quá khứ đen tối của hắn, nếu kể ra cho người quen biết thì hắn sẽ nhận được những ánh mắt thương hại, hoặc coi thường hắn vì những hành động hoang dại hắn từng làm. Trần Thanh Sam sẽ không như vậy nhưng sẽ khiến nàng cảm thấy nặng lòng và đó không phải là điều hắn muốn. Cách phản ứng của người lạ, vô tình làm chúng ta cảm thấy an toàn bởi vì họ không phán xét, không đánh giá và không đào sâu vào những 'v·ết t·hương tinh thần' ấy. Nhưng không được bao lâu thì cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang.
"Công tử, chính là tên kia". Một giọng nói hô lên đánh động đến hai người.
Ngô Trung quay lại nhìn, đó là một nhóm sáu người kẻ lạ mặt và do một gã thanh niên dẫn đầu. Hắn nhìn hai kẻ phía sau kia lập tức nhận ra đó là hai kẻ vừa chạy đi, chắc hẳn thanh niên còn lại là Phong công tử trong miệng của chúng.
"Ngươi là kẻ phá chuyện tốt của ta đó bản công tử à?". Một kẻ ăn mặc sang trọng một chút lên tiếng.
"Khoan, ngươi có biết thực lực của ta cao thấp thế nào không mà vẫn muốn gây sự". Ngô Trung hỏi lại nhằm nhắc nhở đối phương đừng có làm loạn. Hắn không tin tên này dám mời trưởng lão gia tộc đến chỉ để cua gái.
"Một tên tiểu tử như ngươi thì có thể mạnh đến đâu được chứ. Người đâu, đánh tên đó cho ta". Tên công tử kia nghĩ rằng Ngô Trung đang coi thường hắn nên tức giận, ra lệnh cho thuộc hạ lao lên.
"Vừa không có gia giáo vừa còn ngu xuẩn. Sau này Phong Gia bị diệt do đắc tội cường giả nào đó cũng không có gì lạ". Ngô Trung nghĩ thầm. Hắn biết đám công tử thế gia thường đưa ra các quyết định ngu ngốc vì sỉ diện của bản thân, nhưng vì sỉ diện mà đắc tội một người còn chưa biết mạnh yếu thế nào thì đúng là đầu đất.
Sau khi nghe được mệnh lệnh của công tử nhà mình thì hai kẻ đứng phía sau hắn bức ra khí tức, lao về phía Ngô Trung t·ấn c·ông.
"Hai tên Tứ Trùng Thiên à". Ngô Trung nhìn ra được thực lực hai thuộc hạ kia, thực lực này đối với Trần Gia không là gì nhưng đối với một gia tộc nhỏ thì phải tốn một khoản kinh phí để bồi dưỡng.
Hai bóng đen kia lao về phía Ngô Trung nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ, khi hai kẻ kia tiếp cận thì hắn lập tức vung quyền đánh bay chúng. Với thực lực bậc này thì hắn không thèm sử dụng công pháp thì vẫ có thể đánh bại dễ dàng, thậm chí Diệp Phong lúc còn ở Ngũ Trùng Thiên cũng sẽ dễ dàng đánh bay bọn chúng với tay không mà thôi.
"Thất Trùng Thiên!". Tên công tử kia cả kinh, đối phương thậm chí còn nhỏ tuổi hơn hắn mà có thực lực như vậy.
"Ngươi dám đánh lại người của ta, chờ ta mời trưởng lão Phong Gia đến thì n·gười c·hết chắc". Tên công tử vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hắn được gia tộc nuông chiều sinh hư, khi không đạt điều gì thì lập tức báo cho trưởng bối trong nhà để làm thay.
"Phong Gia ngươi to quá nhỉ? Nếu ta cũng vận dụng thế lực gia tộc thì 10 cái Phong gia cũng không sống được trong một đêm. Nhìn xem đây là chữ gì?". Ngô Trung lấy ra một tấm lệnh bài có chữ Trần.
Hắn không ngờ tên đần này lại muốn mời trưởng lão gia tộc. Mặc dù hắn không sợ nhưng mọi thứ sẽ tiếp tục leo thang, rồi sự việc này sẽ làm ầm lên và hắn không muốn như vậy. Đi thả Hoa Đăng mà dẫn đến gây sự với cả một gia tộc thì thật ngu ngốc. Hắn đành phải dựa hơi Trần Gia để tên kia biết sợ mà lui.
"Trần gia? Ngươi là người của Trần gia ?". Hắn nhìn về phía tấm lệnh bài mà Ngô Trung đang cầm trên tay và giật mình.
Trần Gia là một trong những gia tộc mạnh nhất ở Vô Thương Thành, toàn bộ nơi này thì gia tộc đó chính là một gã khổng lồ và chỉ có bốn gia tộc khác có thể đứng ngang hàng, không phải thứ mà gia tộc nhỏ như Phong Gia có thể đối đầu.
"Ta... Ta .... À không, tiểu nhân có mắt như mù nên sơ ý mạo phạm. Xin công tử bỏ qua cho tiểu nhân". GÃ thiếu gia họ Phong lập tức quỳ gối xuống, dập đầu tạ lỗi.
Đến đây hắn đã tỉnh táo trở lại, không còn vì tính sỉ diện mà hành động ngu ngốc nữa. Hắn không xác định được đối phương có thân phận gì trong Trần gia, nhưng để có được tấm lệnh bài kia thì chắc hẳn không địa vị không hề nhỏ, vì thế mà phải cung kính hết mức có thể. Những tên thuộc hạ đi cùng thấy chủ tử làm vậy liền quỳ theo.
"Trước khi ta nổi giận thì ngươi cút về gia tộc đi". Ngô Trung cũng không ngờ tên kia lại làm đến mức này, xem dáng vẻ thì khả năng nịnh hót của đối phương phải ở tầm cao.
Nhiều người xung quanh lúc này đã đã chú ý đến chỗ hắn đang đứng, đang yên đang lành tự nhiên có tên quỳ xuống đập đầu thì sao không để ý cho được. Ngô Trung đuổi tên kia đi, hắn không muốn mọi chuyền ầm ỉ lên chút nào.
"Dạ dạ". Tên công tử kia nghe vậy vui mừng vì đối phương không ghi hận hắn, hắn quay qua ra lệnh cho thuộc hạ rời đi.
Khi đám người kia đã đi xa, nữ tử bên cạnh Ngô Trung phì cười.
"Ngô Trung tiểu đẹ thật uy phong, chỉ một gia nhân mà cũng dám dùng thanh danh gia tộc để lập uy với người ngoài. Không biết tiểu thư nhà đệ mà biết thì như thế nào đây?". Qua cuộc nói chuyện cùng Ngô Trung vừa rồi nên nàng biết về thân phận gia nhân hiện tại của hắn. Nàng cũng biết Ngô Trung nhỏ hơn mình một chút nên gọi hắn là tiểu đệ để trêu chọc.
"Ta cũng không muốn vậy đâu, ai bảo tên kia cư xử ngu xuẩn quá làm gì. Nếu tiểu thư của ta ở đây thì cũng đồng ý hành động này thôi". Ngô Trung cười khổ, sau đó cất tấm lệnh bài đi.
Tấm lệnh bài thân phận này chỉ có những tộc nhân quan trọng nhất mới được phân phát, cái hắn đang cầm là do Trần Thanh Sam đưa hắn để làm các việc vặt trong gia tộc. Đây là lần đầu tiên hắn mượn uy của gia tộc để hù người khác thế này.
"Hoa Đăng của ta cháy hết rồi". Tần Hương Tuyết nhìn lên về phía Hoa Đăng nàng đã thả, như vậy những lời cầu an đã được gửi gắm.
Ngô Trung cũng nhìn về Hoa Đăng của mình, nó cũng đã cháy hết rồi.
"Ngô đệ, ta có việc nên xin phép về trước". Nàng rất có hảo ý với Ngô Trung nhưng bây giờ nàng phải quay về với các tỷ tỷ.
"Tỷ có ngại không nếu ta đi cùng, dù sao ta cũng cần về gia tộc". Ngô Trung ngay từ đầu chỉ muốn đốt Hoa Đăng nên cũng không có dự định gì sau đó.
"Thế thì làm phiền đệ hộ tống ta một đoạn". Nàng mỉm cười về phía hắn.
Sau đó hai người sải bước cùng nhau vào Vô Thương Thành.