Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Rời đi

Chương 16: Rời đi


Ngô Trung và Hương Tuyết đi cùng nhau qua những con phố, trên đường đi hai người họ tiếp tục nói chuyện phiếm về cuộc sống. Do đoàn nghệ sĩ kia vẫn còn ở lại Thiên Hương Lầu nên hắn đi cùng nàng đến đó. Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ khi không có tên nào như tên họ Phong kia, chỉ là thỉnh thoảng hắn có cảm giác đang có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khi nhìn lại thì không có ai cả. Hắn cũng hỏi xem Hương Tuyết có cùng cảm giác với mình không thì nàng phủ nhận, có lẽ là hắn n·hạy c·ảm quá sau sử dụng linh quả kia. Đến tửu lầu, Ngô Trung chào tạm biệt và rời di, khi hắn đã đi xa thì nàng mới thở dài và quay người lại.

"Các tỷ xem đủ chưa?". Nàng lên tiếng và nhìn lên mái nhà.

Cảm giác của Ngô Trung không sai vì thật sự có người theo dõi họ, và những người đó là các tỷ tỷ của đoàn. Khi nghe lời nói của Hương Tuyết, nhiều thân ảnh xuất hiện trước mặt nàng cùng tiếng cười khúc khích.

"Tuyết Nhi của chúng ta nay câu được một con cá kìa".

"Chỉ là con cá này có chút nhàm chán, muội không tìm được ai ngon lành hơn sao".

"Nói là đi thả Hoa Đăng nhưng lúc về lại có nam tử hộ tống tận nơi, muội cũng chiêu trò lắm".

"Thân phận của tiểu tử kia là gì, trẻ vậy mà đã đến Thất Trùng Thiên thì chắc gia thế cũng thuộc loại khá".

...

Những thân ảnh kia lộ ra đều là những mỹ nữ, nếu Ngô Trung ở đây thì sẽ nhận ra những người này vì họ đều là người trình diễn các tiết mục trên sân khấu mà hắn từng xem. Họ liên tục đưa ra những lời bình phẩm về hắn cùng Hương Tuyết, hầu hết đều là chọc nghẹo chứ không có ác ý gì.

"Bọn muội chỉ là bằng hữu thôi, không phải như mọi người nghĩ đâu". Hương Tuyết giải thích.

"Bọn ta không tin, kể chi tiết lại xem nào". Một người lên tiếng, họ muốn nghe toàn bộ quá trình. Không biết đây có phải bản chất của nữ nhân hay không nhưng nếu một câu chuyện liên quan đến tình cảm nam nữ thì họ đều hóng hớt lắng nghe.

Hương Tuyết thở dài, mọi người đều là tỷ muội với nhau nên nàng cũng không có gì để dấu. Nàng cùng các tỷ muội vào trong tửu lầu và từ từ kể lại. Từ lúc nàng va và Ngô Trung, đến lúc có tên công tử Phong Gia đến cưỡng ép nàng và hắn ra tay ngăn cản, rồi hai người tâm sự về hoàn cảnh của bản thân và cuối cùng là đánh đuổi tên công tử kia đi. Mọi người chăm chú lắng nghe, cảm xúc của họ cũng thay đổi theo tình tiết câu chuyện, hưng phấn khi đôi trẻ gặp nhau, tức giận về tên công tử Phong Gia kia, trầm mặc khi hai đứa trẻ kể cho nhau về hoàn cảnh cá nhân.

"May mà có tên tiểu tử Ngô Trung can thiệp, không thì đêm nay Phong gia biến mất khỏi Vô Thương Thành rồi".

"Dù tên kia không kịp làm gì nhưng dám đánh chủ ý đến muội như vậy thì bọn tỷ cần phải ra mặt".

"Tên khốn đó còn dám nói tiểu muội chúng ta là không cha không mẹ nữa chứ, thật sự muốn c·hết mà".

"Mặc dù tiểu tử kia không đẹp trai lắm nhưng nhân cách tạm chấp nhận được".

...

"Mọi người không cần phải vậy đâu". Hương Tuyết thở dài, nàng có ý ngăn cản các tỷ tỷ đi gây chuyện vì không muốn làm ầm lên.

"Được rồi, muội vào trong với ta, còn lại để các tỷ khác lo". Vài người lôi kéo Hương Tuyết về phòng, để lại 3 nữ tử ở lại.

Khi không khí đã yên tĩnh thì ba ngươi kia bắt đầu thảo luận.

"Chúng ta cần điều tra thêm về kẻ tên Ngô Trung kia". Một nữ tử mặc trang phục lam sắc lên tiếng, có vẻ là nàng là người đứng đầu trong các tỷ muội.

"Không phải chứ. Theo lời kể của Tuyết Nhi thì tên tiểu tử Ngô Trung kia không hề chủ động tiếp cận". Nữ tử mang trang phục hồng sắc thắc mắc.

"Với thận phận của chúng ta thì cẩn thận là không thừa đâu, nhưng phải nhớ là làm kín kẻ thôi, vừa rồi tên kia đã phát hiện ra bản thân bị theo dõi thì linh tính cũng khá mẫn cảm". Nữ tử lam sắc kiên quyết với quyết định của mình.

"Được, thế thì theo ý tỷ vậy". Nữ tử hồng sắc đành nghe theo.

"Tỷ định giải quyết Phong gia thế nào?". Nữ tử còn lại lúc này đã lên tiếng, nàng mặc một bộ trang phục tử sắc.

"Dù không gây tổn thương gì cho Tuyết Nhi, nhưng dám chạm vào nổi đau trong lòng của muội ấy thì cũng nên giáo huấn một chút". Nữ tử hồng sắc điềm tĩnh nói, nhưng trong mắt nàng có một tia tức giận.

"Việc ấy cứ để muội lo". Nử tử hồng sắc nhanh chóng giành lấy nhiệm vụ này, nàng cũng muốn dạy cho Phong gia một bài học.

"Vậy ta giao cho muội, nhưng đừng để lại bất cứ manh mối nào có thể liên hệ đến sự tồn tại của chúng ta. Các ngươi lên thông báo cho các tỷ muội dọn dẹp hành lý để sáng mai chúng ta lên đường". Nữ tử hồng sắc đồng ý, sau đó đưa ra quyết định cho toàn đoàn.

"Mai lên đường? Không lẽ tỷ đã tìm được thông tin kia rồi". Nữ tử mang trang phục tử sắc kinh ngạc.

"Các ngươi cứ làm theo lời ta đi". Nữ tử hồng sắc không muốn nói nhiều.

"Bọn ta nghe theo tỷ". Hai người còn lại đều nghe lệnh.

Cuộc trao đổi của ba mỹ nữ kia chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, sau đó các nàng về phía sau hậu trường để căn dặn vài điều.

Tại gia viên Phong Gia, có một người phụ nữ đến đứng trước cửa, nàng mặc hắc bào và che mặt nên không biết được nhan sắc của nàng thế nào

"Cho hỏi cô nương đến gia tộc ta để làm gì?". Một lính canh thấy có người đến trước gia tộc mình nên lên tiếng hỏi.

"Ta muốn gặp gia chủ của các ngươi". Nàng ta lạnh lùng nói.

"Gia chủ của chúng ta đang bế quan, sợ rằng vài ngày nữa mới có thể gặp được". Lính canh còn lại cảm nhận được lời nói của đối phương không được thân thiện, gã cố ý làm khó dễ để đuổi đối phương đi.

"Ta không có thời gian". Nàng hừ lạnh.

Nàng ta luân chuyển Nguyên Khi, triển khai công kích. Tên gác cửa thấy vậy thì hốt hoảng, không hiểu sao chỉ vì một câu nói lại đòi đánh nhau rồi.

Rầm.

Cửa chính của Phong Gia bị đá bay, đánh động đến các võ giả của gia tộc.

"Địch tập!". Hành động của nữ nhân kia quá nhanh khiến lính canh không phản ứng kịp, khi đã nhận ra tình hình thì lập tức hô lớn.

Hàng tá người xuất hiện ở lối ra vào, trước mặt họ là cảnh cửa tan nát, và một nữ nhân bí ẩn không rõ thân phận. Họ đều cầm sẵn võ khí, chỉ có lệnh sẽ lập tức t·ấn c·ông.

"Gọi gia chủ của các ngươi ra đây". Nàng lập lại yêu cầu, đi vào trong Phong gia.

Nàng không coi những người trước mặt ra gì, dù có bao nhiêu cũng không đáng ngại, võ giả của tiểu gia tộc thi có gì phải lo chứ.

"Gia chủ của bọn ta đang ở thư phòng, ngươi muốn gặp thì chỉ cần nói thôi mà, cần gì phá cửa kiểu đó!". Một người có vẻ là trưởng lão đang rất cáu nhưng vẫn nói chuyện một cách lịch sự, hắn cảm nhận được đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.

"Ồ, thế mà ta được nói gia chủ các ngươi đang bế quan phải vài ngày nữa mới xuất quan cơ". Nàng vừa nói vừa nhìn về tên lính canh đã nói câu kia.

Các tộc nhân cũng quay về phía mà nữ nhân kia đang nhìn và thấy một tên lính canh, nghĩ một chút thôi là hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Tên đần này, mắc gì chọc người ta vậy". Đây là suy nghĩ chung của mọi người.

"Hạ nhân ngu xuẩn có chút đắc tội, hi vọng cao nhân như cô nương không để trong lòng. Không biết cô nương tìm ta có việc gì?". Một giọng nói vang lên phía sau các tộc nhân, nàng nhìn về phía đó thì có một người trung niên, đó chính là gia chủ của Phong gia.

"Vì danh tiếng của Phong gia các ngươi nên ta đề nghị hãy vào trong nói chuyện, chỉ ta và ngươi". Nàng đưa ra một đề nghị. Nếu không phải vì lo ngại lộ thân phận thì nàng đã làm loạn một trận.

"Vậy bổn toạ mời cô nương vào trong". Gia chủ Phong gia thấy đối phương không dùng vũ lực nữa liền mừng thầm, gã mời đối phương vào phòng khách của gia tộc để bàn chuyện.

Tất cả mọi người nhìn hai người họ vào trong, thở phào một phen, sau đó tìm tên gác cổng kia xử lý.

...

Sáng hôm sau.

Ngô Trung dự định rời Trần gia và đến Hạ Nam Học Viện như thường ngày, chỉ là hôm nay đám gia nhân của gia tộc lại sôi nổi xì xầm gì đó, hắn không nhiều chuyện nhưng cũng nghe loáng thoáng được vài điều quan trọng.

"Có một cường giả đến phá cửa Phong gia".

"Nghe nói thái độ của gia chủ Phong Gia rất cung kính".

"Tất cả tộc nhân trẻ Phong Gia đều bị phạt vì trêu chọc nữ tử nào đó".

Ngô Trung không suy nghĩ nhiều. Với thái độ của tên công tử Phong Gia hôm qua thì nếu có một tộc nhân khác cũng như tên đó, thì trêu chọc phải cường giả cũng không có gì lạ. Mặc dù rất trùng hợp nhưng hắn cũng không liên tưởng gì vụ việc ở Phong gia với Hương Tuyết cả, hắn không nghĩ rằng những mỹ nữ của đoàn nghệ sĩ kia lại có thực lực cao cường như vậy. Ngô Trung rời khỏi Trần gia được vài bước thì gặp một người khác đang đứng chờ, đó là nữ tử hôm qua đã trò chuyện cùng hắn, Tần Hương Tuyết của đoàn nghệ sĩ ở Thiên Hương Lầu.

"Hương Tuyết, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tỷ đang chờ ai à?". Ngô Trung đến đó bắt chuyện.

"Ta đang chờ đệ". Nàng vẫy tay về phía hắn chào hỏi.

"Chờ ta? Tỷ tìm ta có việc gì sao?". Ngô Trung hỏi, hắn có chút bất ngờ khi nghe vậy.

"Hôm nay ta sẽ rời Vô Thương Thành, hay nói đúng hơn là cả đoàn bọn ta rời đi. Chúng ta dù mới gặp nhau hôm qua nhưng có thể miễn cưỡng gọi là bằng hữu nhỉ, nên ta trước khi đi muốn nhắn cho đẹ một tiếng". Nàng ngại ngùng trả lời.

Ngô Trung là người duy nhất nàng quen biết ở Vô Thương Thành nên cũng có chút hảo cảm với hắn, cho nên nàng muốn tạm biệt một cách lịch sự.

"Thế thì còn gì bằng, sợ rằng sau này tỷ nổi tiếng thì hạng như ta khó làm bằng hữu lắm". Ngô Trung trêu đùa, làm ra thái độ của nhân vật nhỏ đang nói chuyện với nhân vật lớn.

"Cái tên này thật là...". Hương Tuyết đánh mạnh vào lưng hắn trách mắng.

"Thế tỷ sẽ đi đâu?". Ngô Trung nghiêm túc trở lại, hắn bắt đầu hỏi thăm.

"Ta chưa bao giờ biết được đích đến tiếp theo, chỉ có các tỷ tỷ đứng đầu đoàn mới biết mà thôi". Nàng trả lời từ tốn. Nàng luôn là người biết đích đến cuối cùng, vì nàng chưa từng có ý định giao lưu nhiều với bên ngoài nên không quá quan tâm.

"Tỷ sẽ quay lại đây chứ?". Hắn dù sao cũng có là một bằng hữu mới nên hỏi xem có thể gặp lại không.

"Ta không biết nữa, từ khi ta vào đoàn thì chưa bao giờ đến một thành nào đó hai lần cả". Hương Tuyết nói vậy nhưng hàm ý chính là khó có thể gặp lại nhau ở Vô Thương Thành.

Ngô Trung nghe vậy thở dài, nếu theo lời của nàng thì đây là lần cuối hai người gặp nhau, cuộc nói chuyện bỗng trầm xuống. Phía sau nàng chợt xuất hiện một nữ tử khác, đứng xa lên tiếng nhắc nhở.

"Nhanh lên nào Tuyết Nhi, chúng ta sắp khởi hành rồi".

"Thôi vậy, ta chúc tỷ thượng lộ bình an. Hi vọng sau này tỷ trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng đến mức vang danh đến Vô Thương Thành". Ngô Trung thấy nàng sắp phải rời đi nên không nói nhiều nữa, gửi một lời chào tạm biệt

"Ta cũng chúc ngươi sau này trở thành cường giả mạnh nhất để bảo hộ cho tiểu thư của ngươi. Có duyên thì sau này chúng ta sẽ gặp lại". Nàng biết tỷ tỷ mình hối thúc như vậy nghĩa là phải đi ngay lập tức, nàng cũng tạm biệt hắn.

Hai người hôm qua đã nói về mục tiêu của bản thân, Hương Tuyết muốn đứng lên sân khấu trình diễn như các tỷ tỷ, Ngô Trung muốn trở nên mạnh mẽ vì Trần Thanh Sam. Do đó mà lúc chia tay hai người đều gửi một lời chúc cho đối phương thực hiện được mong ước của mình.

Trên một tầng lầu cao, có hai người đang vừa uống trà vừa theo dõi cuộc gặp của Ngô Trung và Hương Tuyết, từ lúc hai người gặp nhau đến lúc tạm biệt nhau rời đi. Một người đang cầm trong tay giấy liên quan đến thông tin của Ngô Trung, trên trang đầu tiên là các thông tin cơ bản.

'Ngô Trung - 14 tuổi - hộ vệ của con gái út gia chủ Trần gia - học viên khoá 124 hệ đào tạo Phổ Thông của Hạ Nam Học Viện - ...'

"Nhìn thái độ của tiểu tử kia không có vẻ muốn níu kéo lắm, chắc không phải cố ý tiếp cận với đồ xấu xa gì đâu"

"Có thể là vậy, chỉ là theo thông tin thú vị.Tên nhóc này từng vào rừng Tinh Lâm để làm nhiệm vụ gia tộc, lúc quay về đã đột phá Trùng Thiên, khá là thú vị".

"Thì chắc là may mắn hái được linh quả hiếm có nào đó thôi, dù sao rừng tinh Lâm vẫn có rất nhiều bí mật mà võ giả chưa khai phá hết mà".

Ngô Trung không biết rằng ngay thời điểm hắn và Hương Tuyết trò chuyện, đang có hai nữ nhân theo dõi hắn và bàn tán về mọi thông tin cá nhân. Hai người này là nữ tử mang trang phục tử sắc và lam sắc của đoàn nghệ sĩ, họ vì lo lắng về thân phận Ngô Trung nên đã điều xa, sau một hồi xác nhận thì họ rời đi. Khi tạm biệt Hương Tuyết xong, Ngô Trung tiếp tục đến học viện. Hai người dù sao cũng chỉ mới quen biết hôm qua nên không có nhiều cảm xúc để hắn đau buồn hay níu kéo.

Hắn đến học viện và gặp gỡ Diệp Phong và Liễu Cầm. Hoá ra trừ Ngô Trung thì hai người kia đều sử dụng hết số Linh Quả mà mình có, và họ cảm giác được rằng sắp phải đột phá thêm lần nữa. Giáo sư vào phòng học cắt ngang cuộc trò chuyện, buổi học kéo dài đến chiều và tại cuối buổi học giáo sư đã thông báo một điều.

"Theo kế hoạch đào tạo của học viện, hai ngày nữa khoá 124 sẽ phải tham gia buổi đánh giá năng lực. Các trò nhớ chuẩn bị cho tốt".

Chương 16: Rời đi