Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 25: Ám đấu
Ngô Trung vốn không ở gần đó nên không nghe được sự tranh cãi của Thanh Sơn cùng những người kia, nhưng dựa vào những câu nói của Thanh Sơn mà hắn cũng đã linh cảm được có chuyện gì đó không ổn chuẩn bị xảy ra. Hắn cũng phát hiện ra nhiều việc kỳ lạ, với thực lực của đám sơn tặc vừa rồi không cần nhiều người như vậy, thậm chí sự có mặt của các tộc nhân cũng không cần thiết. Khi giải cứu thành công thì cũng không lập tức về gia tộc mà tiếp tục ở lại đây chờ đợi gì đó.
Hắn không có tư cách để hỏi các tộc nhân, đám thuộc hạ khác thì cũng mù mờ như hắn, Thanh Sơn thì cần yên tĩnh trị thương nên không thể quấy rầy do đó mà hắn chỉ có thể chờ đợi mệnh lệnh. Tất cả cứ tiếp tục chờ đợi và màn đêm đã buông xuống, các thuộc hạ được lệnh canh gác xung quanh cho tộc nhân nghỉ ngơi, chỉ có Ngô Trung là ở lại bên cạnh Mộng Xuân cùng đứa con kia. Ngô Trung nghe tiếng bước chân đang tiến về phía mình, hắn quay lại nhìn thì thấy một trong những gia nhân đang tiến đến.
"Tiểu tử kia, theo ta đi canh gác!". Gia nhân kia lạnh lùng nói.
"Tại sao ta phải làm vậy?". Đối phương mặc dù lớn tuổi hơn hắn nên theo lý thì hắn phải lễ phép một chút, nhưng gã đó lại tỏ thái độ như thế thì hắn chẳng cần lễ nghĩa làm gì. Hắn vốn không hề có ác cảm với những người kí khế ước, nhưng sao tên kia lại có thái độ như vậy với hắn.
"Dựa vào việc ta mạnh hơn ngươi". Gia nhân kia toả ra khí tức Bát Trùng Thiên, cao hơn Ngô Trung một bậc sức mạnh
"Tên điên". Ngô Trung lười để ý, hắn biết giữa gia nhân có khế ước và không có khế ước tồn tại sự phân chia giai cấp, người có khế ước thường coi bản thân có địa vị cao hơn các gia nhân phổ thông vì được hưởng nhiều đãi ngộ hơn. Hắn nghĩ tên này cũng chỉ đến đây để ra oai phủ đầu mà thôi nên không cần suy nghĩ nhiều.
Ngay khi thấy Ngô Trung không có ý định đi theo mình thì tên gia nhân kia lập tức sử dụng vũ lực, dùng toàn lực t·ấn c·ông vào người hắn.
"Cái quái gì thế?". Ngô Trung thấy đối phương t·ấn c·ông lập tức phản ứng lại.
'Thất Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'
Thiếu niên nhẹ nhàng tránh né được, hắn không hiểu tại sao tình thế bây giờ là như thế nào. Cho dù đối phương có ghét hắn đi chăng nữa cũng không nên làm vậy. Mâu thuẫn giữa các gia nhân dù có gay gắt đến đâu cũng không bao được đánh động ở nơi đang làm nhiệm vụ cũng như đang có các trưởng lão ở đây, Ngô Trung không tin đối phương lại ngu ngốc đến thế trừ khi có kẻ ra lệnh cho hắn và kẻ đó phải là tộc nhân Trần Gia.
"Trần công tử đoán hay thật". Ngô Trung nhớ lại lời của Thanh Sơn, có vẻ ám tiễn mà Trần Thanh Sơn nói là đây.
"Đừng để ta phải mạnh tay, mau theo ta đi canh gác cùng các huynh đệ". Tên gia nhân kia tiếp tục lên tiếng hù doạ.
"Nói nhiều quá, muốn đánh thì cứ nhào lên mà đánh". Ngô Trung biết đây là nội đấu của các tộc nhân Trần Gia nên những hạ nhân như hắn chỉ là quân cờ mà thôi.
Nếu đối phương đã muốn tách hắn khỏi Mộng Hoài Xuân thì chỉ cứ việc phản kháng, sau lưng đối phương có một tộc nhân Trần gia thì sau lưng hắn có Trần Thanh Sơn thì sao phải sợ.
"Ngươi muốn c·hết". Gia nhân kia thấy Ngô Trung không có thái độ hợp tác thì tức giận, một kẻ yếu hơn mình mà dám thách thức mình như vậy và kẻ đó còn chỉ là một tên gia nhân không khế ước mà thôi.
Tên gia nhân rút ra thanh kiếm từ sau lưng, luân chuyển Nguyên Khí để truyền vào thanh kiếm và chém về phía Ngô Trung
"Huynh đệ này, ta biết ngươi chỉ nghe lệnh thôi mà, đâu cần phải nghiêm túc như thế". Ngô Trung thở dài và nhẹ nhàng tránh né
Gia nhân kia nghe vậy có khựng lại một chút, làm thế nào đối phương lại nhận ra nhanh như vậy chứ. Dù đã lộ ra nhưng hắn vẫn tiếp tục công kích, hắn không tin lấy thực lực Bát Trùng Thiên lại thua một kẻ mới Thất Trùng Thiên. Đường kiếm của tên kia trở nên hư ảo, người ngoài nhìn vào chỉ thấy rõ được tay cầm nhưng lưỡi kiếm sẽ chỉ như một màn sương, Ngô Trung có Phong Tuyệt nên dù không nhìn rõ lưỡi kiếm thì chỉ cần nhìn vào hướng của bàn tay mà phán đoán được đường kiếm và dễ dàng lách qua được. Việc tránh né mặc dù không khó khăn nhưng phải tránh liên tục khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu, hắn chờ đợi một sơ hở để ra tay trong một đòn. Tên gia nhân chém thẳng xuống đầu Ngô Trung, hắn né qua bên hông của đối phương và luân chuyên Nguyên Khí vào bàn tay.
'Ngũ Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'
Ngô Trung không sử dụng toàn lực vì không muốn có t·hương v·ong, ngoài ra người này chỉ làm theo mệnh lệnh của những tên tộc nhân khốn kiếp kia chứ không có lực chọn nào khác cả. Hãy nhớ rằng Cuồng Hoả Quyền với ngọn lửa có của sức mạnh Thất Trùng Thiên có thể làm tổn thương Yêu Thú Thập Trùng Thiên, nếu võ giả Bát Trùng Thiên lãnh đòn thì không c·hết cũng b·ị t·hương. Đường quyền đánh thẳng về thân thể của gia nhân và b·ị đ·ánh lùi ra.
"Cảm giác này ... À, là võ khí". Khi cú đấm của Ngô Trung v·a c·hạm vào đối phương cảm giác rất cứng rắn, không giống như lúc đấm Hầu Yêu kia.
Đúng như Ngô Trung suy nghĩ, gia nhân kia mang võ khí dạng áo giáp trên thân, đây là võ khí mà gia tộc cấp cho các gia nhân khế ước của gia tộc. Tác dụng của võ khí dạng áo giáp này là hoá giải vài phần công kích của đối phương cùng kháng vài phần lửa và băng, do đó đòn t·ấn c·ông Cuồng Hoả Quyền vừa rồi không có sát thương nào có mà chỉ có tác dụng đẩy lùi. Ngô Trung không phải gia nhân kí khế ước nên không biết chính xác các đặc quyền của những gia nhân được gia tộc bồi dưỡng là gì nên không biết trước đến sự tồn tại của võ khí này.
"Thế thì ta yên tâm chơi hết sức rồi". Ngô Trung nở nụ cười, phải chiến đấu mà luôn giữ lại sức lực khiến hắn không thoải mái.
Gia nhân kia bị đẩy lùi một chút thì tiếp tục lao lên t·ấn c·ông, hắn vung kiếm theo chiêu thức nào đó mà Ngô Trung không biết, nhưng Ngô Trung không cần quan tâm đó là chiêu thức gì vì hắn vẫn chỉ cần tìm ra sơ hở tiếp theo. Gia nhân vung kiếm sang ngang nhằm chém vào ngực đối phương nhưng Ngô Trung đã né được, hắn khuỵ đầu gối, cúi xuống rồi phản công.
'Thất Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'
Ngô Trung tung toàn lực đấm thẳng vào bụng đối phương, tên gia nhân kia đã b·ị đ·ánh văng ra phía sau và gục xuống đất. Kẻ kia cố gắng đứng lên thật nhanh rồi, hắn sờ phần áo giáp của mình thì phát hiện võ khí đã bị hư tổn một chút thì hắn bàng hoàng. Theo lý mà nói võ khí mà hắn được gia tộc phân phát có thể đỡ được công kích của kẻ thủ cao hơn 2 bậc sức mạnh mà không để lại dấu vết gì. Nói vậy chẳng phải Ngô Trung có sức mạnh công kích của Thập Trùng Thiên hay sao, trong lúc gia nhân kia chưa biết nên làm gì tiếp thì sau lưng hắn có một âm thanh vang lên
"Được rồi, ngươi lui xuống". Người lên tiếng chính là một trong những tộc nhân đã cãi nhau với Thanh Sơn lúc nãy.
Gia nhân kia nghe vậy lập tức quay về nơi hắn được yêu cầu canh gác, lúc rời đi hắn nhìn Ngô Trung với ánh mắt phức tạp.
"Tên nô tài kia, còn dám ở đây lười biếng, sao không đi canh gác như những người còn lại". Tộc nhân trẻ này lớn lối chỉ trích.
"Thuộc hạ phụng lệnh của công tử Trần Thanh Sơn, ở đây hộ giá cho vị Mộng Hoài Xuân đây ". Ngô Trung không nhanh không chậm trả lời.
"Cái gì cũng Trần Thanh Sơn, tên khốn đó trừ có cha làm chức to ra thì có gì thì có gì hơn ta chứ". Tên này luôn không vừa mắt Thanh Sơn, nay Thanh Sơn còn mang theo một người phụ nữ khác về cũng khiến hắn chán ghét theo. Nhân cơ hội Trần Thanh Sơn đang dưỡng thương ở nơi khác thì hắn muốn làm khó dễ vị goá phụ này cho đỡ tức. Ai ngờ lại có một kẻ luôn ở bênh cạnh nên hắn không tiện ra tay.
"Ta ra lệnh cho ngươi ra ngoài canh gác, địa vị của ta cũng không thua gì Trần Thanh Sơn đâu". Tên này nghĩ Ngô Trung cũng như bọn thuộc hạ được gia tộc bồi dưỡng, ra lệnh như mọi ngày.
Ngô Trung cười lạnh, bọn họ nghĩ hắn là một con c·h·ó muốn sai khiến lúc nào cũng được sao.
"Thuộc hạ vốn không phải là gia nhân kí khế ước nên không cần phải nghe theo lệnh của công tử, người có thể ra lệnh cho thuộc hạ chỉ có tiểu thư Trần Thanh Sam. Công tử Thanh Sơn cũng không phải ra lệnh cho thuộc hạ mà là nhờ vả". Mặc dù cách nói rất khách khí nhưng cũng nghe ra được hàm ý rằng 'ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta'.
Tên tộc nhân kia thật sự không cãi lại được, nhưng thái độ của Ngô Trung khiến hắn phát cáu, phải biết rằng từ trước đến nay không có tên thuộc hạ nào dám nói với hắn như thế.
"Được rồi, đánh c·h·ó cũng phải nể mặt chủ, chỉ là một nô tài cũng khiến ngươi không giữ được bình tĩnh thì làm sao sau này trở thành cường giả". Một tộc nhân gần đó chứng kiến, lên tiếng nhắc nhở
"Đúng vậy, một tên nô tài và kẻ bị diệt tộc vốn không đáng để những người có thân phận của chúng ta để ý đến, ngươi còn đứng đó tranh cãi với hắn khác nào kéo bản thân ngang hàng với tên thuộc hạ kia". Một người khác tiếp lời, thật sự việc cãi nhau với thuộc hạ khiến họ mất hết thể diện
"Bổn công tử vị tha độ lượng nên tha cho ngươi lần này". Tên tộc nhân kia nghe đồng bạn nói vậy cũng thấy có lý, hừ lạnh bỏ đi.
Ngô Trung chưa vội thả lỏng, hắn chờ thêm một lúc để chắc chắn rằng những kẻ kia đã rời đi.
"Xin lỗi Ngô Trung, do ta mà ngươi bị liên luỵ". Mộng Xuân luôn ở sau quan sát những việc xảy ra nên hiển nhiên nhìn ra mục tiêu của tên kia là mình. Tên đó luôn liếc về phía nàng với ánh mắt chán ghét, Ngô Trung chỉ là kẻ cản lối trên kế hoạch xấu xa của gã tộc nhân đó mà thôi.
"Mộng phu nhân xin đừng nói vậy, thuộc hạ đã nhận lời từ Thanh Sơn công tử thì phải hoàn thành cho tốt". Ngô Trung trả lời bình thản
Hắn cũng thương cảm cho tình cảnh hiện tại của Mộng Hoài Xuân. Nàng vốn có một gia đình đầy đủ cùng một gia tộc ấm cúng, rồi những người thân của nàng đều rời khỏi thế gian này. Đầu tiên là phu quân rồi đến mạng sống của toàn bộ gia tộc, nếu không phải vì con thì nàng có lẽ cũng quyên sinh theo rồi. Hắn lớn lên cùng Trần Thanh Sam nên tâm tính của hắn có chút hướng thiện, dễ đồng cảm với người khác hơn.