Sau khi tên tộc nhân kia rời đi thì chẳng còn ai đến quấy rầy Mộng Hoài Xuân nữa, cứ thế mọi người đều làm việc của mình, các gia nhân canh gác xung quanh còn các tộc nhân thì bàn bạc vấn đề gì đó. Ngô Trung vẫn ở cạnh hai mẹ con để canh chừng, hắn không thể biết được có một cuộc ám đấu khác diễn ra hay không. Sau nhiều canh giờ yên tĩnh thì đột nhiên một thuộc hạ chạy về phía các tộc nhân và báo cáo gì đó, vị tộc trưởng kia nghe xong đứng dậy ra lệnh dọn dẹp và lên đường. Vết thương của Thanh Sơn về cơ bản đã ổn định nhờ những thảo dược cùng y sĩ giỏi đi cùng.
Bây giờ hắn đã khôi phục thực lực đến Nhị Thập Trùng Thiên, đây là điều nằm ngoài ý muốn của Thanh Sơn. Dù trưởng lão gia tộc đã ra tay giúp đỡ nhưng không cách nào giúp hắn khoẻ lại hoàn toàn, có vẻ trong võ khí của tên trại chủ có một loại độc nào đó khiến việc dùng Nguyên Khí hồi phục trở nên bất khả thi, chỉ có thể chờ về gia tộc mà xem xét sau. Nếu không Thanh Sơn đã quay lại thời toàn thịnh rồi.
Khi Thanh Sơn được Ngô Trung kể lại những gì đã xảy ra thì hắn nổi đoá lên và tìm tên tộc nhân kia đánh một trận. Nếu không có trưởng lão ngăn cản thì tên tộc nhân kia đã b·ị đ·ánh cho phải hồi tộc ngay tức khắc. Đi được một đoạn thì họ gặp một nhóm khác từ Trần Gia, có số lượng khoảng hơn 100 người và thực lực cũng tương đối mạnh so với nhóm đầu tiên đến Tề Khôi Sơn.
"Ngươi có thu được tin tức không". Một vị trường lão của nhóm mới đến kia hỏi
"Những gì cần thiết đều ở trong tờ quyển trục này này". Trưởng lão lãnh đạo nhóm của Ngô Trung lên tiếng và đưa ra một thứ gì đó bằng tre.
"Tốt, tất cả theo lên đường". Trưởng lão kia đọc nội dung được viết trong tờ giấy, lập tức ra lệnh cho toàn quân.
Hai bên hợp lại thành một nhóm và tiến đến một nơi nào đó chứ không quay về gia tộc, sau khi nghe cuộc trao đổi của nhóm mới đến cùng nhóm cũ thì Ngô Trung đã hiểu ra được tất cả. Hoá ra đây chính là mục đích thật sự của nhiệm vụ lần này, giải cứu Trần Thanh Sơn chỉ là cái cớ, Trần Gia sẽ sử dụng cái cớ này để đường đường chính chính diệt Lang Sơn Trại.
Bình thường diệt một đám sơn tặc thì không cần lý do vì đó là hành vi trừ gian diệt bạo, nhưng Lang Sơn Trại này lại có sự mốc nối với các gia tộc ngầm nào đó vì lợi ích chúng đem lại. Ngoài ra, chúng còn chiếm được một ngọn núi mà trong đó có thể khai thác được những loại kháng sản quý giá nên có có tư cách giao thương với các gia tộc kia. Vì lý do này nên mỗi khi có gia tộc nào đó muốn diệt trừ đám sơn tặc này vì đại nghĩa đều bị những gia tộc khác làm khó dễ, nay Trần gia có một cái cớ tuyệt vời như thế thì làm sao lại bỏ qua được.
Phải nói rằng, nếu chiếm được ngọn núi kia thì tài lực của Trần Gia sẽ tăng lên đáng kể, từ khai thác đến giao thương và các mối quan hệ làm ăn đều sẽ thuộc về Trần gia. Tại sao trước Trần Gia không có ai làm vậy, chẳng phải đám sơn tặc này không mạnh lắm sao.
Thứ nhất, không phải gia tộc nào mạnh bằng Trần Gia nên việc diệt hết đám sơn tặc là không dễ dàng.
Thứ hai, những gia tộc giao dịch với Lang Sơn Trại đều không muốn có kẻ khác thu mua cạnh tranh với mình, nên việc Lang Sơn Trại có nhiều khoáng thạch luôn được giữ bí mật, chỉ là không biết làm sao Trần gia có được thông tin này.
Thứ ba, khi có một gia tộc nào đó bên ngoài mạnh hơn bọn họ thì họ sẽ hợp lực gây sức ép để ngăn cản. Vì để giao dịch thì Lang Sơn Trại đã tạo ra một vỏ bọc là Lang Sơn Thương Đoàn, nên bất cứ ai định t·ấn c·ông Lang Sơn Trại sẽ bị gán cho cái danh vì tiền mà t·ấn c·ông một thương đoàn.
Thứ tư, nghe nói đám sơn tặc này còn có giao thương với người của kinh đô
Vừa chưa chắc diệt được đám sơn tặc kia, vừa có nguy cơ mang tiếng xấu g·iết người c·ướp c·ủa và đắc tội với gia tộc ở kinh đô. Vì những lý do trên mà hầu hết gia tộc đều không để ý đến Lang Sơn Trại nữa trừ khi chúng chủ động gây sự, cho đến khi Trần Gia biết đến những vụ giao dịch này. Bây giờ cả gia tộc có lẽ phải tạ ơn Thanh Sơn vì đã cho họ cái cớ tuyệt vời này, trả thù cho tộc nhân luôn là lý do chính đáng mà các gia tộc sử dụng để hành sự. Thanh Sơn vốn có chút buồn bực vì không ngờ bản thân đã cố gắng ít dính líu đến gia tộc nhất thì cuối cùng cũng trở thành một quân cờ của Trần gia, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì hơn được.
Với số lượng hơn trăm người đều là cao thủ thì việc diệt cỏ tận gốc đám sơn tặc kia sẽ không có gì khó cả, do đó mà nhiều tộc nhân trẻ tuổi thực lực không mạnh lắm đã gia nhập đoàn người để có ít thu hoạch và điểm cống hiến. Nhóm người Trần Gia lúc này đã đến địa bàn của Lang Sơn Trại, Mê La Sơn. Gia tộc đã từ những tên sơn tặc b·ị b·ắt ở Tề Khôi Sơn mà nắm được hầu hết thông tin của về Lang Sơn Trại. Từ địa hình đến bẫy rập và các lối đi tắt, chỉ có thân phận của trại chủ là không tên nào biết cả. Trần gia định nhân lúc nửa đêm bọn sơn tặc không đề phòng sẽ đánh nhanh thắng nhanh, khi diệt hết lũ lâu la sẽ tiến vào vây g·iết tên trại chủ.
Kế hoạch lập tức triển khai, các tộc nhân và thuộc hạ đều chia nhau ra theo các lối đi đã định sẵn mà t·ấn c·ông. Đầu tiên sẽ cố gắng âm thầm lặng lẽ giảm bớt số lượng địch, khi bị phát hiện thì t·ấn c·ông như vũ bão để địch không kịp trở tay. Ngô Trung thì ở dưới chân núi để trông chừng cho mẹ con Mộng Hoài Xuân, dù sao thì với số lượng đông đảo và hùng mạnh của Trần gia thì thiếu một kẻ Thất Trùng Thiên cũng không khác biệt gì. Ngoài hắn và hai mẹ con kia ra còn có Thanh Sơn đang trị thương và ba người khác có nhiệm vụ bảo vệ cho Thanh Sơn.
Keng keng keng
Tiếng kẻng báo động đã vang lên, ánh sáng thắp lên nhiều nơi, âm thanh chiến đấu đã truyền đến chân núi, cuộc chiến đã thật sự bắt đầu. Rất nhanh sau đó, lửa đã bừng lên, Trần gia đánh tới đâu là chỗ đó đều bóng cháy. Ngọn lửa ấy dần di chuyển về phía đỉnh núi, nghĩa là đám lâu la ở chân núi đã bị diệt và gia tộc bắt đầu đánh l·ên đ·ỉnh núi.
"Có kẻ đang đến". Trần Thanh Sơn lên tiếng, lúc này hắn là người có thực lực cao nhất ở đây nên năng lực cảm ứng là xa nhất trong những người còn lưu lại ở chân núi.
Mọi người nghe vậy lập tức cảnh giác, họ nhìn về hướng mà Thanh Sơn đang chỉ tay thì thấy một nhóm nhỏ đang chạy đến Mê La Sơn, bọn chúng không kiêng nể gì mà bức ra khí tức bản thân
"Nhóm nhỏ kia có 20 tên, một tên Thập Ngũ Trùng Thiên và còn lại đều dưới Thập Trùng Thiên. Ta sẽ đến đó xử lý, còn ngươi hãy ở lại đây". Thanh Sơn cảm ứng được thực lực của kẻ thù lập tức quyết định đánh phủ đầu, hắn quay qua yêu cầu Ngô Trung ở lại để bảo vệ cho Mộng Hoài Xuân, còn hắn cùng ba tên thủ hạ sẽ xuống đã giải quyết. Ngô Trung ở lại và nhìn về hướng Thanh Sơn di chuyển, mặc dù chiếm ưu thế về số lượng nhưng Thanh Sơn với thực lực áp đảo dễ dàng diệt sát được nhóm kia, còn chưa kể ba tên thuộc hạ kia không ai dưới Thập Ngũ Trùng Thiên cả.
"Có vẻ gia tộc thiếu thông tin về những sơn tặc không ở sơn trại rồi". Thanh Sơn than thở. Hắn và ba người kia đã giải quyết xong nhóm sơn tặc kia đã quay về, học tiếp tục chờ đợi thông tin từ đỉnh núi.
Một lúc sau, đỉnh Mê La Sơn xuất hiện chấn động lớn, lớn đến mức phần ngọn núi này như sắp bị phá huỷ. Ngọn đồi vốn là rừng xanh giờ chỉ còn đồi trọc, hàng loạt tiếng ầm ỉ của đất đá rơi xuống, những vết những kéo dài đến chân núi. Từng cơn chấn động như địa chấn rung chuyển theo các chiêu thức. Rõ ràng gia tộc đã đánh lên tới đỉnh núi và cao tầng gia tộc đã giao thủ cùng trại chủ kia. Từ vị trí của Ngô Trung thì không thể thấy rõ cuộc chiến diễn ra thế nào, chỉ có ánh sáng từ các chiêu thức và âm thanh v·a c·hạm là có thể biết được đây là cuộc chiến đáng sợ thế nào. Trận chiến này kéo dài không quá lâu, khoảng vài khắc trôi qua là đã không còn dấu hiệu của tranh đấu.
"Có vẻ gia tộc đã thắng". Ngô Trung khi nhìn dấu hiệu thì lập tức khẳng định.
Trước khi đánh thì gia tộc đã căn dặn, khi nào trên đỉnh núi được dựng lên lá cờ viết chữ Trần thì là dấu hiệu nhiệm vụ thành công, rồi trên đỉnh núi thật sự có một lá cờ đang được dựng lên với chữ Trần trên đó.
Đám người Ngô Trung sẽ tiếp tục ở dưới chân núi chờ mọi người xuống và trở về gia tộc, chỉ để lại một ít người ở lại để canh chừng. Khi thấy cờ được dựng lên thì tâm thế của mọi người cũng được thả lỏng, lúc này có hai thân ảnh đang chạy về phía họ, một người không nhìn rõ mặt và một người là trưởng lão gia tộc. Mọi người không hiểu tại sao trưởng lão lại xuống đây sớm như vậy thì lão bất chợt hét to.
"Thanh Sơn tránh ra, đó là tên trại chủ". Lão thấy phía trước có tộc nhân cùng đám thuộc nên nhắc nhở tộc nhân mau tránh đi, thực lực của tên này không phải thứ mà những người đó có thể đối phó.
Mọi người giật mình và nhanh chóng tản ra hai hướng, Ngô Trung bồng Mộng Xuân trên tay tránh qua một bên, Thanh Sơn và 3 tên thuộc hạ kia tránh sáng một bên, hắn muốn kéo sự chú ý của trại chủ về hướng của hắn để Mộng Xuân không gặp nguy hiểm. Nhưng sau đó hắn phát hiện bản thân đã phán đoán sai, tên trại chủ kia không nhắm đến Thanh Sơn mà nhắm đến Mộng Xuân, hắn lao về phía của Ngô Trung và hai mẹ con kia.
0