Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 36: Thanh Sơn độc chiến
"Công tử đứng đó từ khi nào thế". Ngô Trung không cần quay lại cũng biết đó là giọng nói của Trần Thanh Sơn, hắn không biết vị công tử đó đã đứng đó bao lâu rồi.
"Có lẽ là từ lúc ngươi cậy viên gạch lát đường kia lên để đỡ các ám khí kia". Trần Thanh Sơn nói với thái độ trêu chọc, hắn cũng không ngờ thiếu niên này lại có cách chiến đấu kỳ khôi như thế, đến gạch lót đường cũng tận dụng được.
"Công tử nếu đã giải quyết xong bên kia thì có thế giúp thuộc hạ một tay mà, đâu cần đứng đó xem kịch như vậy". Ngô Trung mặc dù nói câu kia như đang trách nhưng thật sự không có ý đấy, bản thân Ngô Trung đã không nhận thức được hắn đã dần không xem Thanh Sơn là một vị công tử mà như một vị đại ca.
"Võ giả phải từ chiến đấu mới mạnh lên được, nếu ta giúp ngươi thì sao ngươi có thể tiến bộ. Khi nào ngươi gặp nguy hiểm thì ta can thiệp cũng không muộn". Trần Thanh Sơn tiến về phía Ngô Trung và vỗ vai vài cái. Đúng như hắn nói thì nếu Ngô Trung gặp nguy thì hắn sẽ vận dụng toàn lực để diệt sát tên Cửu Trùng Thiên dễ như trở bàn tay.
"Tên đầu sỏ có vẻ đã đến rồi". Trần Thanh Sơn nghiêm mặt lại, hắn vì về phía xa thấy có một bóng đen đang đến nơi bọn hắn đang đứng. Khi nghe được lời cảnh báo của Thanh Sơn thì Ngô Trung tập trung tinh thần để chuẩn bị chiến tiếp. Tên kia là lão đại thì chắc chắn phải mạnh hơn kẻ Nhị Thập Thất Trùng Thiên đã đối đầu với Trần Thanh Sơn.
Kẻ áo đen kia khi đến đã thấy hai người Trần Thanh Sơn vẫn không một chút tổn hại nào trong khi hai thuộc hạ của hắn đã nằm đo đất.
"Đồng bạn của ta đều thua rồi sao ? Xem ra các ngươi đều không phải người thường". Hắn vốn nghĩ rằng vụ việc hôm nay sẽ diễn ra chót lọt, không ngờ lại va phải tảng đá cứng như thế này.
Hai thủ hạ kia của hắn mặc dù thực lực chỉ ở mức bình thường nhưng muốn đánh bại chúng không phải đơn giản, đã thế hai kẻ trước mặt đều yếu hơn một chút so với đám thuộc hạ kia lại có thể xử lý một cách nhanh chóng như vậy. Bây giờ hắn đã phải nhận định lại Trần Thanh Sơn và Ngô Trung một cách cẩn thận, nhất định không được coi thường mà phải dùng toàn lực.
"Không phải người thường là có ý gì ? Đừng nói là ngươi không biết thân phận của ta chứ ?". Trần Thanh Sơn nhướng mày hỏi.
Nếu không kể đến thân phận tộc nhân của đại gia tộc Trần Gia thì hắn khá chắc nhân khí của hắn trong Vô Thương Thành cũng có sự nổi bật. Đối phương không nhận ra hắn thì chắc chắn đối phương không phải người của Vô Thương Thành mà là kẻ từ nơi khác đến.
"Mặc kệ ngươi có thân phận gì, chỉ cần ta đạt được thứ ta cần thì sẽ lập tức rời khỏi Vô Thương Thành". Kẻ kia mỉa mai, khi đã quyết định làm hành động này thì hắn thật sự không quan tâm đến những chi tiết đó. Cho dù đối phương là con của thành chủ đi chăng nữa thì nếu hắn xử nhanh diệt gọn và rời khỏi đây nhanh chóng thì khi vụ việc bị phát hiện ra thì hắn đã cao chạy xa bay, dù là thành chủ cũng đừng mong bắt được hắn.
Tên áo đen kia không nói nhiều lời nữa, lập tức luân chuyển Nguyên Khí bức ra sức mạnh Tam Thập Nhất Trùng Thiên lao thẳng về phía Trần Thanh Sơn và Ngô Trung t·ấn c·ông. Ngô Trung biết bản thân không thể tiếp được đòn đánh kia nên phải vận dụng Phong Tuyệt để chạy đi, nhưng kẻ kia lại quá nhanh, chênh lệch vượt qua 20 Trùng Thiên không phải là khoảng cách có thể bù đắp bằng võ học cao thâm. Đúng lúc này, Trần Thanh Sơn tập trung tất cả sức mạnh vào tay và sau đó ném Ngô Trung lên trên không ra khỏi vùng chiến trường.
Ầm
Ngô Trung bị ném lên bất ngờ như vậy nên khi đáp đất không quá nhẹ nhàng mà rơi thẳng xuống mặt đường, thân thể võ giả vốn đã cứng rắn hơn bình thường nên không có bất kỳ tổn thương nào cho Ngô Trung khi rơi xuống từ độ cao như vậy. Ngô Trung sau khi định hình được không gian xung quanh liền đứng bật dậy với khuôn mặt lo lắng
"Không được, công tử không thể thắng kẻ kia, công tử ném ta đi vì ta ở lại chỉ có vướng tay vướng chân. C·hết tiệt, ta phải chạy về báo gia tộc". Ngô Trung suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy đây không phải trận chiến bản thân hắn có thể tham gia, việc tốt nhất hắn có thể làm là kêu gọi viện binh
"Tiểu đệ, hãy dừng bước. Mọi việc đều nằm trong kiểm soát, ngươi không cần khẩn trương vậy đâu". Một giọng nói từ sau lưng vang lên nhằm chấn an Ngô Trung
"Ai đó". Ngô Trung giật mình dừng bước lại, hắn hướng về phía âm thanh thăm dò, sau đó có một sự kinh ngạc kinh ngạc xuất hiện trên mặt hắn.
Quay lại nơi của Trần Thanh Sơn và kẻ kia, khi Ngô Trung bị quăng đi thì Thanh Sơn lãnh một quyền của tên Tam Thập Nhất Trùng Thiên kia. Trần Thanh Sơn b·ị đ·ánh văng ra xa cho đến khi đụng vào một bức tường cứng rắn mới dừng lại.
"Ngu xuẩn, ngươi vốn có thể tránh né nhưng lại tốn thời gian cứu tên tiểu tử kia để rồi bản thân b·ị t·hương". Kẻ kia cảm thấy hành động vừa rồi của Thanh Sơn là sai lầm chí mạng dẫn đến thất bại nên châm học một phen.
"Ngươi nói ai b·ị t·hương chứ". Trần Thanh Sơn từ từ đứng dậy, trên thân thể hắn trừ các vết trầy do va phải bức tường thì không còn v·ết t·hương nào hết. Mặc dù nhìn từ bề ngoài không có v·ết t·hương nào nhưng nếu nói không có đau đớn thì là nói dối, Trần Thanh Sơn lúc này đang cậy mạnh để tỏ vẻ bản thân không yếu.
Kẻ Tam Thập Nhất Trùng Thiên không tin cơ thể của gã thanh niên kia mạnh đến mức toàn vẹn khi lãnh đòn đánh toàn lực của hắn, nhưng sau đó khi nhìn kĩ lại thì phát hiện ra đằng sau lớp áo bị rách do đường quyền của hắn đã lộ ra một thứ, đó là võ khi phòng ngự dạng áo giáp.
"Một võ khí tốt, chắc hẳn ngươi là tộc nhân của đại gia tộc nào đó. Nhưng dù là tộc nhân của đại gia tộc cũng đừng mong sống sót để ra khỏi đây". Tên cầm đầu từ lờ mờ đoán được một chút về gia thế của thanh niên trước mặt.
"Chắc không ?". Trần Thanh Sơn khinh bỉ câu 'đừng mong sống sót' kia, hắn giơ nắm đấm về phía đối thủ.
"Giờ mới muốn phản công hả, để xem tiểu tử nhà ngươi có thể làm ăn được gì"
Trần Thanh Sơn cười lạnh, tay hắn dần dần từ động tác nắm đấm thành động tác búng tay.
Tách
Ngay khi âm thanh từ tiếng búng tay của Trần Thanh Sơn phát ra thì tiếp theo đó lập tức phát sinh thêm một âm thanh khác.
Bùm
"A". Kẻ Tam Thập Nhất Trùng Thiên la lên.
Một v·ụ n·ổ lớn không biết từ đây đột ngột xuất hiện trên cánh tay của kẻ cầm đầu, lực xung chấn cùng nhiệt lượng kết hợp có thể sánh ngang một kích toàn lực của võ giả Tam Thập Trùng Thiên.
"Thế này là sao, trừ cái búng tay kia ra thì ta không thấy hành động gì đặc biệt, mà cứ cho là hắn tân công thì không thể nào tạo ra công kích mạnh đến mức này được". Hắn bàng hoàng, hắn luôn không rời mắt khỏi mục tiêu nhưng đột nhiên lại b·ị đ·ánh một đòn bất ngờ không thể lý giải.
Mặc dù hắn có thực lực Tam Thập Nhất Trùng thiên nhưng ở trạng thái không đề phòng và vận chuyển Nguyên Khí để phòng ngự thì v·ụ n·ổ kia đủ để tạm thời phế đi một cánh tay. Hắn nhìn về phía cánh tay vừa phải lãnh công kích, vị trí khuỷ tay không hiểu sao lại có vài mảnh nhỏ bằng giấy màu vàng trong khi ngay từ đầu vốn không có gì ở đó.
"Không lẽ là một tấm phù công kích". Chỉ cần liếc nhìn thì kẻ cầm đầu đã nhanh chóng nhận ra đây chính là nguyên liệu chuyên dùng để tạo phù. Nếu là thật thì mọi thứ đều sẽ trở nên hợp lý, khi một kẻ chỉ hơn Nhị Thập Ngũ Trùng Thiên một chút lại có thể tạo ra công kích mạnh như vậy mà không có dấu hiệu t·ấn c·ông nào.
Đúng như hắn suy nghĩ, đó chính là công kích từ một tấm phù mà Trần Thanh Sơn đang có. Hãy nhớ rằng Trần Thanh Sam được Trần Thanh Viêm tặng cho một chiếc Bạo Hoả Phù để phòng thân, Trần Thanh Viên đồng thời là gia gia của Trần Thanh Sơn nên việc Thanh Sơn được tặng một lá cũng không có gì lạ. Vào thời điểm Trần Thanh Sơn tiếp nhận cú đấm của đối phương thì hắn đã kịp thời luân chuyển Nguyên Khí để phòng ngự, đồng thời nhanh tay rút lá phù ra và dán vào cánh tay đang đánh vào mình. Hành động này mượt đến mức kẻ ra đòn không nhận thức được mình đã bị dán lá phù, sau đó Thanh Sơn k·hông k·ích nổ lập tức mà chờ đợi thời điểm thích hợp.
' Nhị Thập Lục Trùng Thiên, Thiên Lưu Liên Hoàn Công - Cực Tốc Bá Quyền'