Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Kết thúc không ngờ được

Chương 37: Kết thúc không ngờ được


Nhân lúc đối phương bị phân tâm, Trần Thanh Sơn tung ra các đường quyền bằng hai tay. Nhưng do tốc độ cực nhanh nên khi người ngoài nhìn thì sẽ có hàng chục thậm chí hàng trăm cú đấm vào người kẻ Tam Thập Nhất Trùng Thiên kia, không có bất cứ đòn đánh nào là hư ảnh mà đều chân thực. Đáng tiếc hắn không mang theo võ khí công kích thường dùng nên đành phải dùng nắm đấm, kẻ kia do đã b·ị t·hương một tay nên không dám khinh thường chống đỡ, vội vàng tránh né và ném ra một túi bột bí ẩn.

Khi túi bột đó chạm mặt đất thì một làn khói đen xuất hiện và toả ra bao lấy người khiến Thanh Sơn bị mất tầm nhìn trong chốc lát và chiêu thức vừa rồi đã đánh hụt. Thứ bột này khác hoàn toàn với thứ mà Ngô Trung từng dùng vì trong khi Ngô Trung sử dụng để làm đối thủ bị phân tâm bởi hơi cay nhưng sự ảnh hưởng không quá dài. Còn kẻ kia sử dụng để đối thủ bị mất tầm nhìn vì thứ khói đen này rất dày đặc, nếu không tốn sức giải quyết thì sẽ không tự động tan ra.

Trần Thanh Sơn vỗ mạnh hai tay tạo ra xung kích nhằm xua tan làn khói kia đi, nhưng kì lạ rằng dù xung chấn từ cú vỗ tay rất mạnh đủ để ảnh hưởng đến những cành cây xung quanh khiến chúng đung đưa nhưng đám khói này vẫn còn ở đó. Thanh Sơn thấy không ổn lập tức nhảy lùi lại về phía xa, khi thoát khỏi đám khói và lấy lại tầm nhìn hắn không còn thấy đối thủ ở đâu nữa. Đó là đương nhiên vì kẻ Tam Thập Nhất Trùng Thiên kia đã đứng sẵn ở nơi Thanh Sơn sắp tiếp đất.

"Ta biết ngay ngươi sẽ lui lại mà".

Kẻ cầm đầu mặc dù có thể ở lại trong đám khói kia nhưng hắn không muốn t·ấn c·ông, vì hắn sợ mình sẽ lại dính thêm vài lá phù công kích nữa, cho nên hắn lựa chọn chờ sẵn ở vị trí này. Theo tâm lý người thường thì khi bị lâm vào tình huống mất thị lực sẽ không dại mà đâm đầu về phía trước mà sẽ chạy đến nơi mà bản thân có cảm giác an tâm. Trong trường hợp này chính là nơi mà Trần Thanh Sơn vừa đứng lúc nãy vì nếu nhảy qua hai bên sẽ phải quan sát thêm vị trí xung quanh để tiếp đất. Khi thấy Trần Thanh Sơn hành động theo dự tính của mình thì nở nụ cười âm hiểm, với trên tay hắn đã cầm sẵn một thanh kiếm đâm thẳng nào người Thanh Sơn.

Võ khí phòng ngự của Thanh Sơn dù rất mạnh nhưng thanh kiếm mà kẻ kia sử dụng lại sắc bén vô cùng, hoàn toàn có thể đâm xuyên qua áo giáp trên thân của hắn. Trần Thanh Sơn không phản ứng kịp, khi thanh kiếm kia gần như sắp xuyên qua áo giáp để cắm thẳng vào tim hắn thì đột nhiên có một thứ ngoài ý muốn của kẻ Tam Thập Nhất Trùng Thiên kia xảy ra

Keng

Đó là tiếng kim loại v·a c·hạm nhau, cụ thể ở đây là kiếm v·a c·hạm kiếm, đường kiếm nhắm đến cổ của Trần Thanh Sơn đã b·ị đ·ánh lệch hướng nên Thanh Sơn tiếp đất một cách an toàn. Vốn ở con đường vắng này chỉ có hai người Trần Thanh Sơn và kẻ áo đen kia thì lúc này đã có n·gười t·hứ 3· xuất hiện và can thiệp vào trận chiến.

"Ngươi là ai mà can thiệp vào chuyện của ta". Kẻ kia nhìn sang lớn tiếng hỏi, đó là một nữ tử mà hắn chưa gặp bao giờ.

Nữ tử không thèm đáp lại, nàng luân chuyển Nguyên Khí để lộ ra thực lực Nhị Thập Ngũ Trùng Thiên và triển khai kiếm pháp đâm trực tiếp vào đối phương. Kẻ kia mặc dù mạnh hơn nhiều nhưng khi chứng kiến những đường kiếm kia thì lập tức không dám chống đỡ, hắn vội vàng lùi lại.

"Ta không ngờ người đến đầu tiên lại là nàng". Trần Thanh Sơn đương nhiên nhận ra thân phận của nữ tử này, đây chính là người đã để lại lời hẹn đấu với hắn lúc trên đường đến phòng đấu giá.

"Nhìn ngươi có vẻ không hài lòng với sự xuất hiện của ta lắm nhỉ". Nữ tử kia thấy sắc mặt của Trần Thanh Sơn thì nhướng mày hỏi.

"Ta nào có ý đó, được ngươi cứu viện ta mừng còn không hết. Nữ hiệp à, cứu thảo dân đi, tên khốn kia mạnh quá". Trần Thanh Sơn dù trong hoàn cảnh này vẫn muốn trêu chọc nàng một chút.

"Bớt đùa đi. Trước khi ta đánh bại ngươi thì ngươi không được phép c·hết". Nữ tử kia hừ lạnh, nàng đã quen với Trần Thanh sơn từ lâu nên biết cái tính cách này của hắn. Nàng rút ra một thanh kiếm khác từ sau bên hông ném về phía Trần Thanh Sơn để hắn sử dụng

"Lần cuối chúng ta sát cánh với nhau là hơn 4 năm trước nhỉ, thật hoài niệm". Trần Thanh Sơn tiếp nhận thanh kiếm, hắn vốn là kiếm tu nên khi có võ khí này thì có thể đánh ra toàn lực. Hắn đột nhiên nhớ lại về những kỷ niệm lúc còn nhỏ trước kia.

"Nếu ngươi muốn thì chúng ta có thể làm vậy thường xuyên". Nàng nghe lời nói của Trần Thanh Sơn thì hơi đỏ mặt, nhỏ tiếng đáp lại nhưng không để Thanh Sơn nghe được.

"Ngươi vừa nói à". Thanh Sơn cảm giác người bên cạnh vừa nói gì đó mà không nghe rõ nên quay sang hỏi.

"Không có gì". Nàng lập tức trả lời và quay lại khuôn mặt lạnh lùng mọi khi.

Đột ngột một loạt ám khí được phóng về phía hai người.

Keng keng

Cả hai đều là người có kinh nghiệm chiến đấu nên phản xạ kịp thời đánh văng các ám khí kia đi.

"Dù có hai người cũng đừng mong sống sót ra khỏi đây". Kẻ Tam Thập Nhất Trùng Thiên theo sau mưa ám khi kia vung một kiếm về mục tiêu của hắn là Trần Thanh Sơn

Keng

Trần Thanh Sơn dùng kiếm chống đỡ, dù sao đối phương cũng mạnh hơn nên hắn phải cầm bằng cả hai tay mới thủ được. Nhân lúc ấy, nữ tử kia sử dụng võ học phản công. Kẻ kia nhanh chóng thu kiếm lại gạt đi đòn t·ấn c·ông, sau đó tiếp tục t·ấn c·ông như vũ bão nhưng hai người trẻ tuổi kia lại phối hợp vô cùng ăn ý. Một người phòng thủ thì một người t·ấn c·ông, khi kẻ kia ra đòn đánh quá mạnh thì cả hai cùng phòng thủ khi

đối phương lộ ra sơ hở thì cả hai đồng loại công kích nên mãi vẫn không rơi vào thế hạ phong. Kẻ Tam Thập Nhất Trùng Thiên thấy bản thân đã tốn quá nhiều thời gian rồi nên quyết định dùng sát chiêu để chấm dứt một lần. Hắn luôn không tình nguyện sử dụng chiêu này vì phải trả một cái giá khá lớn. Lúc này khí tức của hắn đã trở nên mạnh mẽ và toả ra cảm giác vô cùng nguy hiểm, nhưng đúng lúc này lại có một lời nói vang lên.

"Nếu ngươi nghĩ mình mạnh thì tìm những người đồng trang lứa mà đánh, cứ phải bắt nạt những người trẻ làm gì rồi tưởng mình giỏi lắm". Đã có tiếng đáp lại hắn nhưng không phải từ nữ tử kia, đó là giọng nói của một lão trung niên và phát ra từ sau lưng hắn mà còn ở rất gần.

Hắc ảnh kia rùng mình, để tiếp cận hắn mà không tạo ra động tĩnh gì là một chuyện nhưng để hắn không phát hiện ra còn là một chuyện khác, nếu nữ tử kia chỉ là một mối phiền phức nhỏ thì người sau lưng hắn là một kẻ nguy hiểm. Hắn biết tình hình đang không ổn nên lập tức dùng một túi bột khác để tung hoả mù mà chạy đi. Hắc ảnh chạy về phía một bức tường nhằm nhảy qua đó chạy đi nhưng không ngờ khi qua bên kia bức tường đã có vài người chờ sẵn, thậm chí còn có vài người trong đó không yếu hơn Tam Thập Trùng Thiên cả.

"Bắt hắn lại". Không biết ai đã lên tiếng nhưng lập tức có tất cả mọi người đều cầm võ khí lên và t·ấn c·ông

Hắc ảnh kia không muốn dây dưa nên vội chạy đi nơi khác, đột nhiên có một sợi xích được phóng đến và quấn vào chân khiến hắn không thể chạy đi được. Chỉ cần một thoáng bị cầm chân kia thôi là đủ để mọi người xông lên đánh hắn một trận. Sau một lúc thì mọi người đã mang kẻ Tam thập Nhất Trùng Thiên kia đến trước mặt Trần Thanh Sơn, hắc ảnh đó đã b·ị đ·ánh bầm dập và bị trói bằng xích quanh người.

"Thanh Sơn, ngươi muốn xử lấy tên này thế nào". Có một lên tiếng hỏi, bây giờ tên kia đã là cá nằm trên thớt rồi nên muốn đánh muốn g·iết đều dễ như trở bàn tay. Chưa kẻ đến Thanh Sơn nếu vận dụng quyền lực gia tộc thì dù có xử tên này giữa thanh thiên bạch nhật cũng sẽ không có hậu quả gì vì hắn dù sao cũng là n·ạn n·hân.

"Hãy báo lên cho vệ quân của thành, tên này có thể là mắt xích quan trọng trong một tổ chức t·ội p·hạm nào đó, võ giả Tam Thập Nhất Trùng Thiên đi c·ướp đường thì thật vô lý". Trần Thanh Sơn hiểu ý của đồng bạn nhưng hắn không phải tên hiếu sát, nên trước tiên cứ đưa ra xử lý theo pháp luật. Hắn biết vụ việc này không đơn giản chỉ là c·ướp đường nên phải xử lý cẩn thận một chút.

"Ta nói đúng không, Mậu 5". Lúc này Trần Thanh Sơn quay về phía kẻ đang nằm dưới đất kia và nói. Mọi người đều nghe được câu nói của Thanh Sơn nhưng không hiểu 'Mậu 5' là gì, nhưng kẻ đang nằm dưới đất kia khi nghe được thì lại trợn mắt nhìn Thanh Sơn giống như đã bị nói trúng tim đen.

Chương 37: Kết thúc không ngờ được