Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 38: Đều nằm trong kế hoạch

Chương 38: Đều nằm trong kế hoạch


"Khi ngươi đấu giá thắng được vật kia thì kẻ tranh dành với ngươi đã phát ra một tia sát khí, dù dấu hiệu rất nhỏ nhưng không qua mắt được lão phu được nên ngươi nhớ cẩn thận trên đường về gia tộc. Hi vọng nói ít hiểu nhiều".

Đó là lời của lão nhân đã truyền âm cho Trần Thanh Sơn lúc hắn và Ngô Trung chuẩn bị rời khỏi phòng đấu giá.

Ngay khi nghe được câu nói kia thì Trần Thanh Sơn có rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn.

"Có kẻ nhắm vào ta vì vật đấu giá, nhưng chính xác là vật nào? Bình Thạch Nhũ hay đôi giày kia ?".

"Làm sao chúng xác định được ai là người đấu giá thắng khi tất cả đều không lộ nhân dạng, giọng nói hay khí tức".

"Lối ta đi là lối ra dành cho những người đấu giá thành công thì dù những kẻ kia ra sớm trước ta thì cũng chỉ biết chờ sẵn ở trước cổng chính. Thế thì làm sao chúng biết ai là ai để mà c·ướp".

"Nếu hắn biết về lối đi này thì làm sao biết ta đang sở hữu vật đấu giá nào?"

Khi Trần Thanh sơn và Ngô Trung ra khỏi toà kiến trúc thì hắn phát hiện cổng này giáp với đường lớn nên không thể gọi là lối đi bí mật, do đó hoàn toàn có khả năng kẻ khác suy đoán ra được tình huống này. Hắn lấy cớ đi dạo thành do lâu rồi chưa về để quan sát các phía của công trình được dùng làm phòng đấu giá kia, sau đó hắn phát hiện có tất cả 4 cổng với cổng chính là nơi bọn hắn đi vào.

"Để vừa ở trong đấu giá đồng thời phối hợp với người giá·m s·át các cổng thì phải là một hành động có tổ chức, như vậy ta đã thành mục tiêu của một nhóm mờ ám nào đó. Thậm chí bây giờ có một kẻ nào đó đang giá·m s·át ta trong bóng tối. Nếu đã làm đến mức này thì mục tiêu không thể nào chỉ có ta mà có thể là toàn bộ những người đấu giá thắng ở phòng đấu giá này".

Trần Thanh Sơn đi mua sắm các vật dụng ngoài mặt là mua cho nghĩa tử của hắn, nhưng thật ra là để số hộp gỗ hắn giữ tăng lên và kẻ giá·m s·át kia không thể xác định được vật phẩm hắn đấu giá ở hộp nào. Ngoài ra, Trần Thanh Sơn khi đến một cửa hàng của người quen thì hắn đều đưa ra dấu hiệu cầu giúp đỡ đến các vị bằng hữu, tất cả những người bằng hữu đó đều hiểu được dấu hiệu kia và tham gia vào kế hoạch. Nơi cuối cùng hắn đến chính là tửu lầu mà Ngô Trung tình cờ gặp hai kẻ lạ mặt. Khi Thanh Sơn để lại Ngô Trung một mình ở trên tầng lầu chính là để gặp riêng lầu chủ để viết một bức thư và nhờ người của tửu lầu gửi về gia tộc. Những người bằng hữu hắn sẽ dốc hết sức để giúp đỡ hắn nhưng không có ai trong số họ là chiến lực đỉnh cấp nên Thanh Sơn đang cầu viện một người ít nhất phải có sức mạnh cấp bậc Trưởng lão đến giúp đỡ. Ngoài ra hắn còn viết một tờ cáo trạng nặc danh để gửi lên trụ sở các vệ quân của Vô Thương Thành để cảnh báo về nguy hiểm đang tiềm tàng.

Tại sao phải rườm rà như vậy, nếu Trần Thanh Sơn muốn an toàn thì chỉ cần chạy thẳng về gia tộc thôi mà ? Nếu là một kẻ bình thường thì sẽ lựa chọn như vậy, nhưng với một người như Thanh Sơn thì không. Linh tính của hắn mách bảo rằng đang có vụ việc lớn nào đó đang xảy ra ở Vô Thương Thành và hắn là một trong những mục tiêu của tổ chức bí ẩn nào đó. Hắn có thể thoát nhưng những người khác thì sẽ c·hết chắc.

Nếu trong một đêm tất cả những người đấu giá thắng đều c·hết thì đây chính là một tin r·úng đ·ộng cả Vũ Lan Quốc, thân phận của những người tham gia hôm nay không ai là tầm thường và thậm chí có thể có cả người của hoàng thất. Nếu những người như thế mà m·ất m·ạng một cách bí ẩn thì hoàng thất có thể vì quá tức giận mà huyết tẩy cả Vô Thương Thành để trút giận. Những tộc nhân của đại gia tộc có thể bảo toàn nhưng những người bình thường sẽ c·hết không nghi ngờ. Mặc dù có thể là hắn nghĩ quá nhưng chỉ cần khả năng này tồn tại thì hắn cũng phải ngăn chặn triệt để, do đó hắn sẽ dùng bản thân làm mồi nhử để bắt được h·ung t·hủ và từ đó truy ngược ra tổ chức kia.

Các học viên của các đại học viện nói chung và Hạ Nam Học Viện nói riêng thì từ năm đầu tiên bước chân vào học viên đã được dạy về khả năng đặt câu hỏi. Khi muốn thu thập thông tin hay là mở rộng hiểu biết về một tình huống nào đó thì luôn phải đặt ra 5 câu hỏi cơ bản nhất trong đầu là 'ai' 'làm gì' 'ở đâu' 'khi nào' 'tại sao'. Khi trả lời được tất cả 5 câu hỏi này thì học viên có thể ứng phó hầu hết các vấn đề, dù Trần Thanh Sơn đã bị trục xuất nhưng cách tư duy này vẫn luôn đi theo hắn từ đó đến nay. Nhưng phải nói trước rằng không phải tất cả học viên đều thấu hiểu hay tiếp thu được lời dạy của học viện, vẫn còn nhiều học viên thuộc loại 'hữu dũng vô mưu'. Trong trường hợp này thì câu trả lời cho từng câu hỏi lần lượt 'ai' là Mậu 5, vì đây là kẻ t·ranh c·hấp gay gắt với hắn nhất. Đối với câu hỏi 'làm gì' là g·iết người đoạt bảo vật, 'tại sao ' là đôi giày trong buổi đấu giá có giá trị to lớn nào đó mà hắn không biết. Với câu hỏi 'ở đâu' thì là Vô Thương Thành vì hắn chưa có dự định rời khỏi nơi này trong thời gian ngắn.

"Khi đã tìm ra 'ai' 'làm gì' 'tại sao' 'ở đâu' thì câu hỏi tiếp theo chính là 'khi nào'. Ta đã đi vài vòng qua nhiều cửa hàng như vậy mà hắn vẫn chưa có động tĩnh gì, tại sao lại như vậy? Bọn chúng đang chờ gì chứ ? Nếu chúng là hạng người lỗ mãng thì ta không có gì phải sợ, nhưng chúng lại cẩn thận thế này thì thật làm ta toát mồ hôi". Lúc này trong đầu Trần Thanh Sơn chỉ còn lại câu hỏi cuối cùng kia.

Trần Thanh Sơn đi đường vòng về gia tộc là vì hắn không biết khi nào cuộc chiến bắt đầu đã lựa chọn đi đường vắng để không ảnh hưởng đến dân lành. Vào thời điểm Thanh Sơn và Ngô Trung phát hiện ra v·ụ n·ổ ở phòng đấu giá thì Thanh Sơn lập tức tìm ra được câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng . Đáp án cho câu hỏi 'khi nào' chính là lúc những kẻ dám ra tay c·ướp đoạt công pháp thất truyền, lúc đó tất cả mọi người sẽ tập trung vào cuộc chiến trên bầu trời kia và trong lúc bị phân tâm đó sẽ bị á·m s·át một cách dễ dàng. Do đó Thanh Sơn đã nhắc nhở Ngô Trung nhưng Ngô Trung không suy nghĩ nhiều được như Thanh Sơn, dù sao Ngô Trung mới 14 tuổi thua Thanh Sơn tận 6 năm và còn chưa kể Thanh Sơn có nhiều trải nghiệm cuộc sống hơn, nên Ngô Trung không thể hiểu được tại sao Thanh Sơn lại đưa ra lời cảnh báo ấy.

Đúng như Thanh Sơn dự đoán thì sau đó lập tức có ám khí phóng đến, cuộc chiến lúc đó chính thức bắt đầu. Những người bằng hữu cũng như vị trưởng lão Trần Gia đều theo lời của Thanh sơn mà ẩn nấp đã hoặc đang đến trên con đường này trước khi Thanh Sơn và Ngô Trung đến. Khi Thanh Sơn lựa chọn dừng lại và phản công cũng vì vị trí họ đang đứng rất gần nơi mà viện binh đang ẩn nấp nên đủ an toàn để khai chiến toàn lực, khi Thanh Sơn quăng Ngô Trung lên không trung và rơi tự do thì hắn đã tính toán vị trí rơi chính là nơi đồng bạn đang ẩn nấp. Trần Thanh Sơn hi vọng nếu chỉ còn hai người thì đối phương sẽ vô tình nói ra những thông tin hữu ích nhưng lại bất thành. Khi Thanh Sơn bị nguy hiểm đến tính mạng thì chính là lúc những người đang ẩn nấp kia ra tay, chỉ là không ngờ người đầu tiên xuất hiện là cô nàng kia xém chút nữa đã làm lộ kế hoạch vì lúc đó hắn vẫn chưa lâm vào nguy hiểm chí mạng.

Ba kẻ chặn đường c·ướp c·ủa kia đã bị nhóm của Thanh Sơn bắt trói lại hết để chờ người của Thành chủ đến, với những kẻ vượt qua Nhị Thập Ngũ Trùng Thiên thì chúng có thể tăng tốc độ phục hồi các v·ết t·hương mà phản kích. May mắn có một vị trưởng lão vượt qua Tứ Thập Trùng Thiên giá·m s·át nên chúng không dám làm gì ngu ngốc. Kế hoạch của Thanh Sơn có thể nói là thành công, đây mặc dù không phải kế hoạch tốt nhất nhưng là kế hoạch khả thi nhất mà Thanh Sơn có thể nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

"Đa tạ trưởng lão đã ra tay tương trợ". Trần Thanh Sơn đến đa tạ trưởng lão theo lễ giáo.

"Ngươi thật sự biết cách gây rắc rối đấy, hết Tề Khôi Sơn rồi đến lần này". Vị trưởng lão kia cằn nhằn trách mốc, gã đáng lý ra trong đêm nay đang thư giản uống rượu đánh cờ cùng mấy lão bằng hữu thì lại phải vác xác đến đây.

"Vãn bối cũng không muốn chuyện này xảy ra, chỉ là xui xẻo thế nào lại vô tình vướng vào". Trần Thanh Sơn cười khổ và chỉ nói qua loa.

"Thôi, ta lười tranh luận với tiểu tử nhà ngươi". Lão chỉ dám càm ràm vài câu thôi nhưng vẫn làm việc theo đúng trọng trách.

"Thanh Sơn ta đây xin đa tạ chư vị đã ra tay giúp đỡ". Sau đó Trần Thanh Sơn tiến đến chỗ các vị bằng hữu của hắn để cảm ơn, và sau đó mọi người .

...

Ngô Trung đứng ngoài với khuôn mặt vô cùng kinh ngạc, khi hắn bị ném đi và rơi xuống bên kia bức tường kia thì đã được những người bằng hữu của Trần Thanh Sơn giải thích. Hắn không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà vị công tử kia để sắp xếp được đến mức vậy chỉ trong suy nghĩ, trong khi bản thân hắn đã luôn đi bên cạnh mà không phát giác ra được manh mối nào. Ban đầu ấn tượng ban đầu của Trần Thanh Sơn với Ngô Trung là một người trọng tình trọng nghĩa và chính trực thì bây giờ Ngô Trung còn biết được Trần Thanh Sơn là một trí giả.

Một lúc không lâu sau đó, một nhóm người từ xa đang đến nơi mà đám Trần Thanh Sơn đang ngồi chờ đợi. Trưởng lão Trần Gia là người lớn nhất ở đây nên đã đại diện đứng ra bàn giao, hoá ra nhóm người kia chính là vệ quân của thành chủ được cử đến khi nhận được tin tức của Trần Thanh Sơn. Do trời khá tốt nên Ngô Trung không nhìn rõ từ xa nhưng khi đến gần thì đã nhận thức được vì vệ quân của Vô Thương Thành luôn mặc một trang phục lục sắc cùng một thanh trường kiếm ngang hông đặc trưng.

Vì đây là vấn đề thượng tầng nên một kẻ như Ngô Trung có biết cũng không làm được gì nên hắn giữ khoảng các với cuộc đối thoại kia. Sau đó Trần Thanh Sơn đến và nói với Ngô Trung vài câu

"Ngươi về đi, mọi việc đang nằm ngoài sức tưởng tượng của ta rồi, ngươi ở ngoài sẽ không an toàn đâu. Ta sẽ nhờ vài vệ quân hộ tống ngươi về gia tộc, còn ta và mọi người sẽ ở lại xử lý vài thứ". Trần Thanh Sơn vỗ vai Ngô Trung và khuyên bảo thiếu niên kia quay về gia tộc.

"Thuộc hạ tuân lệnh". Đây chính là đuổi khéo hắn, làm sao Ngô Trung không nhận ra được.

Đột ngột Trần Thanh Sơn ôm chầm lấy Ngô Trung khiến hắn không phản ứng kịp, trong khi chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Thanh Sơn nói nhỏ vào tai

"Đôi giày kia có một bí mật nào đó mà ta không biết, sau này ngươi hãy nguỵ trang nó thành một đôi giày phổ thông hết mức có thể. Không được lộ ra cho bất kỳ ai ngươi đang sở hữu vật này, nếu không sẽ là hoạ sát thân"

"Đi đường cẩn thận". Trần Thanh Sơn lúc này đã ngừng ôm lấy Ngô Trung, hắn vỗ vào ngực thiếu niên kia vài cái rồi quay lại với trưởng lão cùng các vệ quân đang đứng chờ đằng kia.

Ngô Trung chấp tay cúi chào tạm biệt, lúc này hắn có cảm xúc rất phức tạp và sờ vào chỗ mà Trần Thanh Sơn vừa vỗ lên.

"Tại sao Thanh Sơn công tử lại nói những câu như vậy, tại sao công tử phải lén lút nhét chiếc hộp kia vào ngực ta mà không đưa trước mặt, công tử đang lo sợ điều gì trong khi đã có các vệ quân và trưởng lão ở đây. Công tử lại nhìn ra được gì rồi sao ?"

Chương 38: Đều nằm trong kế hoạch