Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 39: Điều tra tổ chức phía sau
Một tuần sau cái đêm đấu giá ấy, tin tức và những lời đồn từ Vô Thương Thành đã chấn động khắp Vũ Lan Quốc.
"Nghe đồn người thắng được công pháp thất truyền là người của kinh đô, thậm chí là người của hoàng thất"
"Có một tổ chức nào đó đang nhắm đến các vật phẩm của buổi đấu giá nên bất cứ ai thắng được đều trở thành mục tiêu công kích"
"Đã có nhiều người t·ử v·ong vì rơi vào công kích của tổ chức đó, nhưng đã có vài người được cứu kịp thời nhờ vệ quân của Vô Thương Thành"
"Một người thuộc hoàng thất là một trong những mục tiêu t·ấn c·ông và b·ị t·hương nặng nhưng may mắn vẫn chưa ảnh hưởng đến tính mạng"
"Vệ quân đã phát hiện ra manh mối để điều tra tổ chức kia nhờ vào sự phát hiện kịp thời của một tộc nhân nào đó Trần Gia"
...
Vụ việc này không chỉ ảnh hưởng đến một gia tộc nào đó mà đến rất nhiều đại gia tộc và thậm chí ảnh hưởng đến kinh đô, vì sự nghiêm trọng của sự việc nên Thành Chủ của Vô Thương Thành phải đích thân tham gia. Trần Thanh Sơn vì có công tìm ra manh mối cùng trí tuệ của mình mà cũng tham gia nên trong thời gian này khiến Trần Thanh Sơn vẫn chưa về Trần Gia. Cũng nhờ Trần Thanh Sơn mà Trần Gia cũng được hưởng ké vinh quang nếu vụ việc này được giải quyết thành công.
Ngô Trung trong khoảng thời gian này đã cải biến lại đôi giày kia, hắn may một lớp vải thô bọc bên ngoài để giấu đi ngoại hình của nó vì những kẻ từng tham gia buổi đấu giá đều nhìn qua vật phẩm này, và chưa kể lời dặn dò cuối cùng của Trần Thanh Sơn vẫn làm hắn lo lắng. Trong lúc người người nhà nhà đều bàn tán về sự việc đêm đấu giá kia thì Ngô Trung không quan tâm, hắn lúc này vẫn trong cái vòng lặp di chuyển giữa học viện, rừng Tinh Lâm và Trần Gia. Tổ chức kia dù rất đáng sợ nhưng đã có Thành Chủ và các gia tộc đứng ra giải quyết, không đến phiên một gia nhân như hắn phải quan tâm.
Trong rừng Tinh Lâm, nhóm bạn Ngô Trung vẫn luyện tập với nhau để cải thiện sức mạnh, Diệp Phong và Liễu Cầm đang giao đấu với nhau còn Ngô Trung thì đang ngồi bên cạnh một đốm lửa, chỉ có điều hắn lại đang cho hai tay vào đốm lửa đó.
"Ngươi có chắc bản thân sẽ không chơi dại mà bị nướng chín đấy chứ". Liễu Cầm lo lắng hỏi.
"Đúng rồi đấy, ta cũng biết vài võ giả luyện công pháp liên quan đến lửa mà không thấy ai cho thẳng tay vào lửa như ngươi". Diệp Phong ở bên cũng cảm thấy kỳ lạ với cách luyện tập này.
"Ta tự có chừng mực mà". Ngô Trung cũng lười giải thích nên chỉ nói một câu đơn giản để bằng hữu khỏi lo lắng.
Ngô Trung lúc này đang luyện tập Hoả Tuyệt, khi Phong Tuyệt đã được bù đắp bởi đôi giày có được từ buổi đấu giá nọ nên hắn quyết định tu luyện chiêu thức công kích duy nhất của mình. Đúng như Diệp Phong nói, những công pháp bình thường sẽ không phải luyện tập kiểu ngu ngốc thế này nhưng Lục Tuyệt Chi Pháp không phải công pháp bình thường. Với Phong Tuyệt, Ngô Trung sẽ chỉ cần tập luyện bộ pháp bộ pháp liên tục trong nhiều canh giờ, luyện cách luân chuyển Nguyên Khí để tạo ra những làn gió thúc đẩy cơ thể và giảm đi lực ma sát của môi trường.
Với Hoả Tuyệt thì không chỉ đơn giản như vậy, Cuồng Hoả Quyền tạo ra một ngọn lửa bọc lấy hai nắm đấm với sức nóng đáng sợ đến mức có thể tổn thương địch nhân mạnh hơn vài bậc sức mạnh. Khi ngọn lửa lại sức nóng như vậy cũng sẽ tạo nên một áp lực lớn đến bản thân người sử dụng. Nhiệt Lượng không tương ứng với sức mạnh cơ thể sẽ dễ dàng dẫn đến phản phệ và có thể p·há h·oại đôi tay, do đó những người luyện công pháp cấp cao luôn phải luyện tập cho có thân thể mạnh mẽ hơn những người cùng cảnh giới bởi yêu cầu công pháp.
Ngô Trung với kiến thức hạn hẹp và không có tài lực để sử dụng nên không biết được cách nào để tăng sức mạnh cơ thể, hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng Cuồng Hoả Quyền toả ra sức nóng từ phải để bản thân hắn quen dần với sức nóng này càng nhiều càng tốt. Nếu sử dụng Hoả Tuyệt thì lại lãng phí Nguyên Khí nên hắn cho thẳng tay vào một ngọn lửa để luyện tập. Hắn luân chuyển Nguyên Khí khiến ngọn lửa không tiếp xúc thẳng vào da thịt và chỉ còn sức nóng ảnh hưởng. Mặc dù ngọn lửa này không có sức nóng như Hoả Tuyệt, nhưng với thời gian trôi qua thì nhiệt độ sẽ càng tăng thêm chậm rãi rất phù hợp để một kẻ còn yếu như Ngô Trung chịu đựng.
"Ây da". Diệp Phong b·ị đ·ánh một đòn mạnh vào tay khiến cho thanh kiếm trong tay hắn b·ị đ·ánh văng đi.
"Ngươi thua". Liễu Cầm thu lại võ khí, nàng có chút đắc chí vì trong ba người thì nàng là người có thực lực yếu nhất nên số trận thắng của nàng cũng thấp nhất, nay thắng thêm một trận khiến nàng cao hứng.
"Roi là một trong những loại võ khí khó sử dụng nhất, sao ngươi quyết định chọn chủ tu võ khí này". Diệp Phong vừa nói vừa xoa mu bàn tay. Hắn chưa từng thấy Liễu Cầm sử dụng võ khí này trước đây nên chắc chắn là mới sử dụng không lâu, hắn chưa từng phải đối đầu với loại võ khí này vì rất ít người trên thế giới này chủ tu nên hắn thua khi không biết cách đối phó là hiển nhiên.
"Chẳng biết nữa, chỉ thấy sử dụng món này rất hợp tay nên cứ thế mà dùng thôi, vừa hay trong gia tộc cũng có một công pháp để tu luyện nên coi như là võ khí chọn người đi". Liễu Cầm trả lời rất qua loa, cứ như chỉ là thuận tay nên luyện vậy chứ không suy nghĩ nhiều.
"À phải rồi, ta nhớ ngươi có một món võ khí là đoản kiếm mà nhỉ? Lên so chiêu với ta nào". Liễu Cầm vừa thắng một trận liền khí thế khiêu chiến Ngô Trung.
"Tha cho ta đi, thanh đoản kiếm kia ta chỉ dùng để làm mấy việc vặt thôi. Ta thậm chí còn không có luyện qua công pháp về võ khí nên đấu không lại ngươi đâu". Ngô Trung phẩy tay nhận thua, nếu so đấu về võ khí thì hắn thua là cái chắc. Nếu kiểu gì cũng thua thì cứ luyện Hoả Tuyệt còn hơn.
"Chờ chút, chúng ta đánh lại. Ta chắc chắn thế thắng được một lần trong ngày hôm nay". Diệp Phong có vẻ không phục nên tiếp tục khiêu chiến thêm lần nữa. Mặc dù hắn vốn không quen sử dụng kiếm nhưng đây là cơ hội tốt để luyện tập.
"Nếu ngươi đã muốn thì bổn tiểu thư sẽ chiến hết sức, cho ngươi biết ta lợi hại thế nào". Liễu Cầm đắc chí khiêu khích.
Hôm nay nhóm bạn quyết định luyện tập võ khí, chỉ sử dụng sức mạnh cơ thể thuần tuý cùng kỹ thuật trong công pháp chứ không được luân chuyển Nguyên Khí. Do đó mà người có sức mạnh yếu nhất là Liễu Cầm mới có thể thắng được Diệp Phong và Ngô Trung, hai tên tiểu tử này chỉ biết luyện sức mạnh công phá mà bỏ quên về kĩ thuật nên đây chính là cơ hội tốt để một nữ tử như Liễu Cầm chỉ dạy chúng về vấn đề này.
Roi vì được cấu tạo từ một tay cầm và sợi dây mềm và nhẹ nên đòn t·ấn c·ông rất linh hoạt, biến chuyển, nhanh chóng và bất ngờ. Roi cho phép người sử dụng t·ấn c·ông với tốc độ chóng mặt và trong quỹ đạo với tốc độ văng nhanh của nó. Nó có thể tước bỏ hay làm hư hỏng v·ũ k·hí của đối phương. Không những vậy, người sử dụng khi múa roi còn tạo thành những vòng bảo vệ quanh mình, không chỉ giúp người sử dụng phòng thủ trước đao kiếm, giáo, qua mà thậm chí còn cả trước hàng chục mũi tên bắn đến. Tuy vậy, việc sử dụng roi lại hoàn toàn không hề dễ dàng bởi nếu không cẩn thận, người sử dụng có thể sẽ làm hại chính mình.
Khi trời về đêm thì nhóm bạn chia tay nhau ra về, Ngô Trung hầu như không tham gia đối kháng, Diệp Phong thì khá thảm khi đánh mười hiệp thì toàn thua, chỉ có Liễu Cầm là thắng liên tục nên tâm tình hơi tốt một chút. Về đến gia tộc thì Ngô Trung thấy có một nhóm người đang đứng trước cổng chính chắn hết mọi lối đi, đó là những vệ quân mặc trang phục lục sắc cùng các tộc nhân gia tộc đang trao đổi về gì đó, trong những người kia thì Ngô Trung thấy cả Trần Thanh Sơn đang đứng ở giữa đó.
Đâu thể nào trong khi các tộc nhân đang bàn luận với người của Thành Chủ thì lại có một tên gia nhân không biết thân phận chen chúc qua để vào bằng cổng chính chứ, do đó nên Ngô Trung đành phải vào gia tộc bằng cổng phụ. Bên trong cũng có rất nhiều gia nhân khác tò mò hóng hớt xem những người trước cổng đang làm gì, Ngô Trung thấy một người khá quen thuộc là Lục Túc liền tiến đến hỏi thì hoá ra là Trần Thanh Sơn sẽ rời gia tộc một thời gian để giúp Thành Chủ giải quyết vấn đề nào đó. Hôm nay các vệ quân đến để truyền lời đến với cha mẹ của Thanh Sơn một tiếng.
"Không lẽ tổ chức gây rối ở buổi đấu giá đến nay vẫn chưa xử lý xong sao? Và tại sao một người ngoài như Trần Thanh Sơn lại được đích thân Thành Chủ đề nghị hợp tác trong khi thực lực của công tử đó không được tính là cao. Có lẽ điều khiến Thành chủ chú ý đến không phải là thực lực mà là khả năng tư duy của công tử ". Ngô Trung suy nghĩ một chút.
Trong lúc này tại một góc của gia tộc, có vài người đang ngồi ở trên tầng cao nhìn về nhóm người trước cổng chính rồi quan sát Trần Thanh Sơn và nở một nụ cười bí ẩn.