Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41: Hoàn thành một nửa giao dịch

Chương 41: Hoàn thành một nửa giao dịch


Tất cả đang ẩn nấp để chờ đợi con mồi xuất hiện, dong binh đoàn này đều là những người đã có kinh nghiệm nên kỹ năng cơ bản này không có gì đáng ngại với họ, chỉ có Xích Lâm và Phi quản gia sẽ đứng xa một chút để không dính vào t·ranh c·hấp. Một khoảng thời gian không lâu sau đó thì một con gấu đen xuất hiện, thân thể nó to lớn cùng bộ lông rậm rập và trên đó có đầy dấu vết do chiến đấu lưu lại, từ đó thấy rằng sinh vật này vô cùng hiếu chiến. Hùng Yêu không biết xung quanh đang có một nhóm người ẩn nấp và cứ tiếp tục tiến về phía hang ổ, nhưng khi đến gần hang động thì nó bất chợt dừng lại và đánh hơi gì đó.

"Bắt đầu". Đoàn Chủ biết Hùng Yêu đã phát hiện ra dấu vết thì không nên chờ nữa mà lên tiếng t·ấn c·ông

Khi nghe được tiếng hô của thủ lĩnh, nhiều người phóng đến và thả ra những tấm lưới lớn, những tấm lưới này được gia công đặc biệt từ những sợi kim loại nhẹ thường được sử dụng để vây bắt Yêu Thú. Hiển nhiên nhưng chiếc lưới kia vốn chỉ nên dùng cho những Yêu Thú cấp thấp chứ với Yêu Thú đạt Tam Thập Trùng Thiên thì sẽ không đủ để sử dụng. Nhưng nếu hàng chục thậm chí hàng trăm chiếc lưới kia đông loạt được tung ra thì sao, dù có mạnh đến mức nào thì cũng sẽ tốn một khoảng thời gian mới có thể thoát ra được.

"Nhóm thương thủ t·ấn c·ông"

Ngay sau đó thì có một nhóm người tay cầm thương lao đến sinh vật đang bị trói lại bới vô số lưới thép kia và đâm mạnh lưỡi thương vào. Họ đủ kinh nghiệm để biết đâm nơi nào gây ra sát thương lớn nhất có thể.

"Gwaah"

Hùng Yêu kêu lên đau đớn, nó vận dụng toàn sức mạnh để xé rách tất cả những chiếc lưới đang chùm lên nó và thoát ra thành công. Những ngọn thương kia mặc dù đã d·â·m vào da thịt của con gấu này nhưng nếu nhìn kỹ thì mới đâm được một nửa của ngọn giáo mà thôi, chắc chắn chưa thể gây ra tổn thương đủ lớn.

"Nhóm cung thủ tiếp tục"

Những người đang đâm con gấu kia thì lập tức bỏ những cây thương đang còn găm trên thân thể Hùng Yêu lại và chạy ra ngoài, bây giờ sẽ đến phiên cung thủ đảm nhiệm vai trò t·ấn c·ông tầm xa mới bắt đầu giương cung và bắn tên. Mưa tên này đồng loạt hướng về phía Hùng Yêu còn chưa kịp phản ứng,

Phập phập

Hùng Yêu hầu như không thể tránh né do còn vướng vào lưới ở dưới chân, do đó mà hứng trọn mưa tên. Nếu phải so sánh thì sẽ như một con người bị một thanh xước tay do chạm vào lưỡi kiếm vậy, có chút đau đớn nhưng không gây tổn hại gì. Nhưng nếu có hàng trăm vết xước đồng loạt xuất hiện thì sao, dù không đến mức t·ử v·ong nhưng đủ để làm suy giảm chiến lực. Hùng Yêu lấy tay gạt phăng đi những mũi tên đang cắm vào cơ thể, con gấu lúc này đã chính thức thoát khỏi đống lưới đang buộc quanh mình và nhìn về xung quanh, nó thấy được những nhân loại đang bao vây lấy bản thân và bản năng sinh tồn trỗi dậy là phải xử lý chúng. Có một thành viên mới của dong binh đoàn kh·iếp sợ trước khí thế của Hùng Yêu và lộ ra vị trí của bản thân, nhờ đó mà con gấu kia xác định được mục tiêu trả thù đầu tiên là ai để nhanh chóng lao đến.

"Đừng hòng". Đoàn Chủ thấy yêu thú kia đang chạy về phía thành viên của đoàn mình, hắn lập tức rút đao ra ngăn chặn.

Ầm.

Đoàn Chủ luân chuyển Nguyên Khí và đánh ra một cao cực mạnh xuống đất để chặn đường Hùng Yêu. Hắn bộc lộ ra toàn bộ sức mạnh với khí thế của Nhị Thập Cửu Trùng Thiên.

" Grừ". Hùng Yêu bị nhân loại chặn đường thì tính hung hăng nổi lên.

Phập phập.

"Gwahh". Hùng Yêu đau đớn kêu lên một tiếng.

Sau lưng Hùng Yêu đột nhiên lại xuất hiện hai mũi tên găm vào, và hai mũi tên này mạnh hơn bất cứ mũi tên nào trong cơn mưa tên vừa rồi khi đã có thể cắm sâu vào lưng.

"Phó đoàn chủ, ta với ngươi sẽ đánh thế gọng kìm, khi nào cần thiết thì ta sẽ ra lệnh bắn tên". Đoàn chủ dường như không bất ngờ với người bắn tên kia, đưa ra mệnh lệnh phối hợp chiến đấu.

"Được". Kẻ kia trả lại cung tên cho thành viên đang đứng bên cạnh, sau đó rút ra thanh kiếm. Người này cũng đồng thời bộc lộ toàn bộ sức mạnh là Nhị Thập Lục Trùng Thiên.

Một đao một kiếm, một trước một sau, dù Hùng Yêu có mạnh hơn hai kẻ này nhưng sự phối hợp ăn ý của đối phương khiến nó khó lòng phòng thủ và phản công. Cách đó không xa có hai người đang có một già một trẻ diễn biến của cuộc chiến, đó đương nhiên là Xích Lâm và Phi quản gia vốn luôn ngồi trong xe ngựa.

"Các dong binh đoàn bình thường đều chiến đấu một cách quy củ vậy hả quản gia". Xích Lâm khi thấy cách chiến đấu của dong binh đoàn kia có chút bất ngờ.Theo suy nghĩ của hắn thì dong binh đoàn là những kẻ lính đánh thuê nói nhẹ thì là hữu dũng vô mưu còn nói nặng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

"Không phải đâu, có lẽ chỉ có những kẻ thuộc dong binh đoàn Thiết Tâm này là vậy thôi. Nghe nói rằng tên đoàn chủ từng là lính của q·uân đ·ội nên mới có cách tác chiến như thế này". Lão quản gia phủ nhận, lão đã giao tiếp với nhiều loại dong binh đoàn và hầu hết đều không có kiểu chiến đấu thế này mà là lao đầu vào chiến.

"Bọn chúng có biết mục tiêu của chúng ta là bộ phận kia của Hùng Yêu không, chẳng may trong lúc chiến đấu lại vô tình làm hỏng thì phí công sức". Xích Lâm lúc này chợt nhắc lại mục đích của chuyến đi săn này, hi vọng hai kẻ đang chiến đấu kia không vì chiến ý dâng cao quá độ mà quên mất yêu cầu nhiệm vụ.

"Lão đã căn dặn rất kĩ bọn họ rồi, thiếu gia cứ an tâm". Lão quản gia từ lúc khởi hành đã luôn nhắc nhở nhiều lần phải đánh sao cho không tổn hại đến bộ phận kia, trừ khi Đoàn Chủ là tên đần chứ không thể nào quên yêu cầu kia được.

Cuộc chiến kéo dài gần một canh giờ thì đã kết thúc, Hùng Yêu đã nằm sấp dưới đất nhưng vẫn chưa c·hết vì họ không có vật phù hợp để bảo quản vật kia nên lúc đánh đều không sử dụng sát chiêu. Tất cả mọi người dọn dẹp chiến trường xong xuôi thì tiến đến xe ngựa của Xích Lâm

"Con gấu này đã bị chúng ta đánh cho không còn phản kháng được nữa, mời Phi quản gia kiểm tra". Đoàn Chủ lên tiếng báo cáo lại cho lão quản gia.

"Chắc Đoàn Chủ không gây tổn hại đến vị trí kia chứ hả". Phi quản gia đi về phía cái lồng giam ở phía đoàn người, lão vừa đi vừa hỏi.

"Ha ha. Bọn ta là dân chuyên nghiệp mà". Đoàn Chủ cười lớn, bọn hắn không dại đến mức tự làm phá huỷ vật phẩm yêu cầu của nhiệm vụ đâu.

"Tốt, khi các ngươi vận chuyển cái lồng này về Xích Gia thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ". Lão quản gia hài lòng, lão thấy được thương tích của con gấu kia không hề động chạm gì vị trí bọn họ cần nên quay trở lại xe ngựa. Lão lúc này huýt sáo gọi đến một con chim bồ câu rồi buộc một thứ gì đó vào chân và thả nó đi.

"Thật ra nếu như thế thì chỉ được tính là hoàn thành một nửa mà thôi". Đoàn Chủ nhìn về con chim bồ câu được thả đi kia thì liền chỉnh lại lời nói của Phi quản gia.

"Một nửa là sao ?". Phi quản gia nghe câu nói của gã Đoàn chủ thì chợt dừng bước lại, không lẽ có điều khoản nào đó mà lão không biết.

Phi quản gia quay lại để hỏi rõ ràng thì đúng lúc này lão phát hiện ra Phó Đoàn Chủ đang giương cung lên và kéo căng dây cung về phía sau, lão quản gia trong một thoáng không biết tại sao kẻ kia lại làm vậy nhưng khi nhìn về hướng mũi tên đang chỉ đến thì lập tức hô to.

"Thiếu gia cẩn thận". Lão quản gia sau khi đưa ra lời cảnh báo thì vội vàng rút thanh kiếm sau lưng ra chạy về hộ giá.

Ầm

Mũi tên đã ra khỏi khung và bay thẳng đến xe ngựa và phá huỷ tất cả những gì thuộc về chúng

Nhưng khi Phi quản gia vừa có cử động chiến đấu những người của dong binh đoàn lập tức bao vây, không có kẻ hở nào để lão vượt qua

"Thế này là sao hả Đoàn Chủ. Đừng nói với ta ngươi nổi lòng tham chứ. Nếu vậy không lẽ ngươi không sợ Xích Gia trả thù sao". Lão hiểu mình đã rơi vào âm mưu của đối phương, lớn tiếng đối chất dù không biết kẻ kia có trẻ lời hay không.

"Phi quản gia đừng nghĩ xấu về chúng ta như vậy. Dong binh đoàn Thiết Tâm luôn làm việc một cách chuyên nghiệp nên sẽ không bao giờ p·há h·oại danh tiếng của mình vì một con gấu đâu. Bọn ta chỉ làm theo nhiệm vụ mà Xích Gia đã giao dịch ". Đoàn Chủ nhún vai, dù hành động này không được quang minh chính đại nhưng không có làm trái nguyên tắc của đoàn bao giờ.

"Không thể nào. Chẳng lẽ trong giao dịch có điều khoản về việc g·iết Xích Lâm ?". Phi quản gia không ngờ đến câu trả lời kia, từ đây lão nghĩ đến một vấn đề chính là nội đấu trong gia tộc. Vì lão không phải người đích thân giao dịch với dong binh đoàn Thiết Tâm nên không biết cụ thể về việc này.

"Nếu lão không thức thời thì sẽ không chỉ Xích Lâm thôi đây". Không hiểu từ đâu ra có một kẻ trả lời câu hỏi của lão quản gia.

Phi quản gia nghe được âm thanh quen thuộc liền quan sát, ở đó có một kẻ không thuộc dong binh đoàn mà thuộc về Xích Gia.

"Quảng chấp sự, không ngờ ngươi cũng liên quan đến việc này". Phi quản gia hiển nhiên nhận ra đối phương vì đều là người làm trong gia tộc.

" Ta chỉ là nhận lệnh mà làm việc, không có tư thù cá nhân gì đâu". Quảng chấp sự thở dài, hắn thật sự không muốn phải làm đến bước này.

"Đoàn Chủ, tên thiếu gia kia không còn ở trong xe ngựa". Một thành viên của dong binh đoàn chạy đến bẩm báo.

"Cái gì? Lũ vô dụng các ngươi giá·m s·át kiểu gì vậy hả ? Tất cả tản ra truy tìm tên tiểu tử kia cho ta, sống thì phải thấy người, c·hết thì phải thấy xác". Đoàn Chủ tức giận, chỉ vài khắc nữa thôi là hoàn thành nhiệm vụ ai ngờ lại để xổng mất mục tiêu.

"Ai cho các ngươi đi". Phi quản gia quá lớn, lão luân chuyển Nguyên Khí nhằm khai chiến với dong binh đoàn để cầm chân cho thiếu gia của mình, lúc này lão đã sẵn sàng đón nhận c·ái c·hết.

...

Sau vài canh giờ

"Dong binh đoàn Thiết Tâm các ngươi là lũ khốn nạn, dám đuổi g·iết khách hàng". Xích Lâm thân thể đầy máu đã không đứng vững được nữa, có vẻ đã trải qua một cuộc chiến khốc liệt.

"Tiểu từ, chỉ có thể trách ngươi khiến vài người trong gia tộc chán ghét mà thôi. Chỉ là ta không ngờ ngươi còn có thể thắng được vài tên cùng cảnh giới một cách nhẹ nhàng như vậy, phải để ta mới xử lý được ngươi. Đầu hàng đi thì ta sẽ cho ngươi một c·ái c·hết nhẹ nhàng". Kẻ đang đối đầu với Xích Lâm cảm thán trước thực lực của thiếu niên kia, hắn không biết rằng dù Xích Lâm chỉ là hạng tầm thường của Hạ Nam Học Viện nhưng nếu so với bên ngoài đều có thể dễ dàng chiến thắng trong cùng cảnh giới.

"Dù có c·hết thì ta vẫn sẽ c·hết trong lúc chiến đấu, lên đi". Xích Lâm hừ lạnh, vung mũi kiếm về đối thủ. Hắn vẫn còn một con bài tủ chưa sử dụng, nếu bị dồn đến bước đường cùng thì hắn không ngại đồng qui vô tận.

"Được, vậy ta sẽ t·ra t·ấn ngươi một lúc rồi g·iết sau". Kẻ kia tỏ ra thiện chí khi muốn cho Xích Lâm ra đi không đâu đớn, ai ngờ hắn lại không nể mặt như vậy.

Ngay khi kẻ kia cầm đao lên chuẩn bị vung ra chiêu thức thì lại có một bóng đen xuất hiện từ phía sau, bóng đen đó di chuyển cực nhanh và tung một quyền với ngọn lửa trên đó đánh thẳng vào đầu khiến thành viên dong binh đoàn trở tay không kịp, kẻ đó ăn trọn đường quyền mà nằm vật ra đất.

"Ngươi ... ngươi là ai ?" Xích Lâm thấy cảnh tượng trước mặt chỉ diễn ra trong một hơi thở khiến hắn bàn hoàn, lúc này hắn chỉ có thể lắp bắp hỏi.

"Học đệ tên Ngô Trung, học viên khoá 124 của Hạ Nam Học Viện. Hôm nay vô tình đi ngang qua, hân hạnh gặp mặt Xích Lâm học trưởng". Bóng đen kia đã lộ ra nguyên hình là một thiếu niên có vẻ ngoài trạc tuổi hắn, thiếu niên kia chấp tay hành lễ và trả lời.

Chương 41: Hoàn thành một nửa giao dịch