0
Xích Lâm không vui mừng khi nghe lời vừa rồi của Ngô Trung mà lại trở nên trầm mặc.
"Nói thật đi, đệ cần gì từ ta". Hắn thở dài hỏi lại, dù sao đối phương có thể tạm thời tin tưởng nên làm một cuộc giao dịch cũng không vấn đề gì.
"Ý đồ của ta rõ ràng vậy sao". Ngô Trung bị nói trúng tim đen có chút giật mình, có lẽ hắn không hợp tính kế người khác.
Thật ra mọi thứ diễn ra rất suông sẻ nhưng Ngô Trung đã vô tình nóng vội mà thể hiện sự nhiệt tình thái quá nên đã khiến cho Xích Lâm nghi ngờ.
"Ha ha, nếu đã lộ rồi chúng ta thẳng thắng với nhau một chút. Tiểu đệ muốn ...". Ngô Trung trao đổi thầm với Xích Lâm, việc này không hay ho lắm nên không tiện nói lớn.
"Yêu cầu của ngươi độ khó không nhỏ, nhưng không phải là không thực hiện được. Ta chấp nhận giao dịch này". Xích Lâm suy nghĩ một hồi thì cũng chấp nhận điều kiện.
"Nếu vậy Xích huynh hãy đi theo ta, không dám nói là nắm rõ rừng Tinh Lâm như lòng bàn tay nhưng tìm ra một con đường để rời khỏi đây an toàn thì đơn giản". Đối phương đã đồng ý thì Ngô Trung không ngại nhiệt tình một chút.
Để hiểu tại sao mọi việc diễn ra như vậy thì hãy quay lại cách đây vài canh giờ, Ngô Trung vốn luôn ở trong rừng luyện tập thì phát giác được có một đoàn người tiến đến. Hắn lúc này đã thử vận dụng Ám Tuyệt để xem thử có bị phát giác không thì khi những kẻ kia chỉ cách hắn hơn chục bước lại không có ai phát hiện ra gì lạ thường. Điều này dễ hiểu vì những người kia chính là dong binh đoàn Thiết Tâm, dù thực lực tạm được nhưng đều đang đặt hết tâm trí vào người trong xe ngựa. Đồng thời lúc đó những người mạnh nhất đoàn là Đoàn Chủ và Phó đoàn chủ đều không toàn lực quan sát nên hắn tạm thời chưa bị phát hiện.
Với số lượng nhân thủ như vậy thì chỉ có thể là săn bắt một con thú cường đại nào đó, Ngô Trung có chút tò mò với những người kia nhưng chỉ dừng lại ở đó chứ không rảnh rổi đến mức đi theo người ta hóng chuyện. Hắn cứ ở đó luyện tập võ học được một lúc sau thì lại có một đợt rà soát được phát ra từ Đoàn Chủ của Thiết Tâm binh đoàn. Kết hợp Ám Tuyệt và Phong Tuyệt thì Ngô Trung có thể dễ dàng tránh né được những kẻ kia nhưng đồng thời nghe được những kẻ kia bàn tán gì đó, một số thông tin trọng yếu như 'Xích Lâm' 'Xích Gia' 'Giao dịch' 'Diệt sát'... Từ những thông tin rời rạc mà Ngô Trung đã hiểu được tổng quát về tình hình hiện tại, mặc dù về lý thì hắn không cần thiết phải ra tay vì suy cho cùng chỉ là người dưng nhưng về tình nói thì vì là đồng môn thì nên giúp đỡ nhau một chút.
"Theo những kẻ kia nói thì Xích Lâm có mối quan hệ mật thiết gia chủ, nhưng người có thân phận như vậy thường luôn có con bài tẩy để phòng thân nên chắc chắn Xích Lâm sẽ không bị hạ gục quá nhanh. Giúp đỡ thì cũng được thôi nhưng sẽ cần phải đòi thứ gì đó làm công chắc không quá đáng lắm nhỉ". Ngô Trung bỗng nổi lên chút lòng tham. Hắn trước khi quyết định sẽ xét đến các mặt lợi hại. Nếu đối phương là bằng hữu thì hắn sẽ không trơ mắt nhìn mà giải cứu nhưng với người dưng thì phải xét đến vài yếu tố như tâm tình, lợi ích,... này nọ mới quyết định hành động hay không.
"À đúng rồi, hình như sắp đến ngày kia. Mọi năm thì sẽ tốn khá nhiều công sức nhưng hôm nay ta có thể nhân cơ hội này để nhờ Xích Lâm học trưởng cùng thế lực Xích Gia thu thập vài thứ, thế thì lại vẹn cả đôi đường. Để đi dạo vài vòng xem vị Xích huynh kia còn ổn không". Ngô Trung chợt nhớ ra vấn đề nào đó, một sự kiện sẽ xảy ra trong thời gian tới mà hắn sẽ cần nhân lực của Xích Lâm giúp đỡ để hoàn thành dễ dàng.
Ngô Trung lên đường tìm kiếm một lúc thì đã phát hiện ra Xích Lâm đang khổ chiến với kẻ khác, hắn vận dụng Phong Tuyệt lặn lẽ tiếp cập ngay sau lưng và tung ra Cuồng Hoả Quyền vào sau gáy đánh kẻ kia b·ất t·ỉnh.
"Thế quái nào đi đâu cũng có người vậy". Ngô Trung đã đưa Xích Lâm đã phải đổi nhiều tuyến đường khác nhau nhưng đều phát hiện ra có người đang canh giữ ở phía trước.
"Dong binh đoàn chắc hẳn đã nghiên cứu kỹ về địa lý của rừng Tinh Lâm, quả nhiên kế hoạch này của chúng tính toán quá kỹ lưỡng để bức ta vào chỗ c·hết". Xích Lâm cũng đồng thời than thở.
"Có người đến". Ngô Trung phát giác được đang có một nhóm nhỏ đang đi về phía bọn hắn lập tức cảnh báo Xích Lâm.
'Bát Trùng Thiên, Ám Tuyệt - Ám Dạ Quang Ẩn'.
Xích Lâm nghe lời cảnh báo lập tức nấp ở phía sau Ngô Trung, may mà hai người đang đứng gần một cái cây lớn nên có thể nấp trong cái bóng của cái cây nhanh chóng. Đúng như Ngô Trung đã cảnh giác thì có một nhóm gồm 3 người đang đi về khu vực này, chúng vừa đi vừa lảm nhảm nhưng những kẻ trước.
"Tên tiểu tử kia có thể trốn ở đâu cơ chứ, tất cả các lối ra khỏi đây đều bị người của ta bao vây. Thậm chí chúng ta còn cắt cử nhiều người chặn trước Vô Thương Thành để đề phòng, trừ khi muốn tìm đường c·hết bằng cách đi vào vùng nội của khu rừng"
"Cũng một phần do tên Phi quản gia kia, lão sử dụng một võ học hi sinh tuổi thọ để nâng cao sức mạnh tạm thời khiến Đoàn Chủ và Phó Đoàn Chủ phải tốn một khoảng thời gian mới giải quyết được. Từ đó mà chúng ta đã chậm trễ một chút mới khiến tiểu tử họ Xích kia có cơ hội chạy thoát."
"Lảm nhảm ít thôi, t·hi t·hể lão già kia vẫn còn ở chỗ cũ. Nếu ngươi muốn cứ về đó đâm chém vài cái cho hả giận. Bây giờ lo tập trung nhiệm vụ đi".
"Nói đùa, ta đâu phải loại biến thái như vậy"
...
"Vậy Phi quản gia không theo phe địch, ông ấy thậm chí còn hi sinh để câu thời gian cho ta, thế mà ta lại bỏ rơi ông ấy". Xích Lâm nắm chặt tay. Vốn hắn và lão quản gia có mối quan hệ tương đối tốt. Nhưng khi phát hiện bản thân rơi vào bẫy của đối phương thì hắn lại lập tức nghi ngờ lão nhân ấy, đó là lý do hắn không kể lại những gì mình biết cho lão hay thậm chí còn lén trốn đi một mình.
"Xích huynh hãy nén bi thương". Mặc dù đang tập trung sử dụng võ học dưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt không tốt của Xích Lâm
"Ta không sao, đệ có tìm ra cách nào khác không. Theo những gì chúng nói thì không thể tiến vào Vô Thương Thành như dự định được rồi". Xích Lâm thở dài, bây giờ không phải lúc để bi thương mà phải tìm cách thoát ra.
"Trừ Vô Thương Thành là nơi gần đấy nhất thì còn có thể đến những toà thành khác, hoặc chúng ta có thể đến Hạ Nam Học Viện. Nhưng tất cả đều nguy cơ bị phát giác"
"Hãy đến Ảnh Minh Thành, ở đó có một vị bằng hữu của ta và chắc chắn chúng không ngờ được chuyện này đâu". Xích Lâm đề xuất phương án khác.
"Ảnh Minh Thành khá xa đấy, huynh có chắc không ?". Ngô Trung nghi ngờ về quyết định kia, toàn thành mà Xích Lâm đề cập chính là nằm ở bên kia khu rừng, mặc dù có thể đi đường vòng nhưng trong tình huống bây giờ thì không được ổn lắm.
"Phải thử thôi, dù sao cũng không có phương án khả thi khác". Hắn biết Ngô Trung đang nghi ngờ về đề xuất này nhưng đành chịu vậy. Những người bằng hữu của hắn đều ở những toà thành xa hơn và Hạ Nam Học Viện cũng xa không kém.
"Chờ một chút". Ngô Trung đưa tay lên ra hiệu cho Xích Lâm dừng lại, hắn lúc này đang nhìn về một phương hướng xa xăm.
"Một thương đoàn? Ngươi tính nhờ họ giúp đỡ thì từ bỏ đi, họ sẽ không hứng thú giúp đỡ những kẻ lạ mặt đâu". Xích Lâm thấy Ngô Trung biểu hiện như vậy cũng nhìn về phía đó, hắn phát hiện ra một đoàn người đang ở ngoài rừng Tinh Lâm và hắn thấy một biểu hiệu đề chữ 'Thương Đoàn'.
"Cái đó thì còn tuỳ, huynh đi theo ta". Ngô Trung nở nụ cười và đi về phía thương đoàn kia.
Xích Lâm không hiểu tại sao lại làm vậy nhưng cơ hội trốn thoát khi ở cạnh Ngô Trung sẽ cao hơn nên cũng đành đi theo.
"Khoan, có hai tên chặn đường". Ngô Trung bất chợt dừng lại vì phía trước đang có một người canh giữ.
"Ta đã từng thấy hai kẻ đó chiến đấu, kẻ bên phải có thực lực ở mức Thập Nhất Trùng Thiên và kẻ còn lại ở Bát Trùng Thiên". Xích Lâm từng chứng kiến cả đoàn vây bắt Hắc Cự Hùng nên đã nhớ được thực lực của đa số các thành viên của dong binh đoàn.
"Nếu chỉ ở mức đó thì hãy giải quyết chúng trong một đòn rồi chạy về phía đoàn người kia". Ngô Trung nghe thấy thực lực của kẻ kia không hề đáng lo ngại liền lựa chọn đánh phủ đầu.
"Rất hợp ý ta". Xích Lâm cũng cùng suy nghĩ với Ngô Trung.
Hai người lén lút tiếp cận thành viên dong binh đoàn, mỗi khi hai kẻ kia phát giác có gì đó thì Ngô Trung lập tức sử dụng Ám Tuyệt để ẩn nấp, khi đến khoảng cách thích hợp thì cả hai sử dụng võ học đồng loạt công kích
'Bát Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'
'Thập Nhất Trùng Thiên, Địa Sát - Nhất Kích Phá Sơn Hải'
Nếu đấu trực diện thì học viên của một đại học viện sẽ không ngại bất cứ võ giả phổ thông trong cùng cảnh giới, còn chưa nói đến lần này còn là đánh lén thì thắng bại chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.
Bộp bộp
Hai người sử lý xong địch nhân liền chạy về phía thương đoàn đang ở bên kia, chỉ có điều họ không đến vị trí người đang dẫn đầu để xin trợ giúp.
"Kẻ nào"
Tất cả những người có nhiệm vụ bảo vệ hàng hoá khi thấy có người lạ đột ngột xuất hiện lập tức rút võ khí ra phòng thủ.
"Chào các vị huynh đài, ta là ...". Xích Lâm lúc này lên tiếng giải thích, hắn không biết Ngô Trung có thân phận gì nên hi vọng với xuất thân Xích Gia của mình có thể nhờ sự trợ giúp. Nhưng khi chưa nói được hết câu đã bị cắt ngang.
"Tất cả lui xuống". Phía sau những người đang lăm lăm võ khí kia có một âm thanh lên tiếng ngăn cản. Những người kia biết người phía sau có chút thân phận trong gia tộc nên đã lui xuống.
"Ngô Trung, ngươi đang làm gì ở đây thế. Và người bên cạnh sao nhìn có chút quen quen". Một vị có vẻ là tộc nhân có chút địa vị đứng ra nói chuyện.
"Ta vướng vào chút rắc rối ấy mà, có thể cho ta và Xích huynh đây đi ké vào trong Vô Thương Thành được không. Ta đảm bảo rắc rối này không là gì với thực lực của gia tộc ngươi đâu". Ngô Trung kể lại đại khái tình hình cho đối phương.
"Xích huynh? A nhớ rồi, Xích Lâm bại trong tay Khương Dã đợt Trùng Thiên Luận Đàm đúng không. Học đệ tên Diệp Phong, học viên của khoá 124 của Hạ Nam Học Viện, hân hạnh gặp mặt". Diệp Phong nghe được họ Xích thì lập tức nhớ ra, hắn cùng Ngô Trung đã ở đó khi mà Khương Dã đánh bại Xích Lâm.
Xích Lâm nghe câu 'bại trong tay Khương Dã' có chút bực mình, không lẽ bây giờ mọi người chỉ biết đến hắn là bại tướng của một tên tiểu tử khoá dưới thôi sao.