Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 44: Kẻ bí ẩn tập kích

Chương 44: Kẻ bí ẩn tập kích


Xích Lâm kể lại quá trình mình đã trải qua cho Diệp Phong với hi vọng có thể nhờ vả, hắn không biết thật ra chỉ cần Ngô Trung lên tiếng là đã có thể đi ké rồi.

"Ra là vậy, thế thì đơn giản. Hai người cứ đi theo đoàn của gia tộc ta thì chúng sẽ không dám làm gì". Diệp Phong đã đồng ý giúp đỡ khiến Xích Lâm vui mừng. Nhưng lúc này từ phía sau có một người lên tiếng

"Diệp Phong, những người này là ai ?". Người này là một trung trung niên cao lớn, nhìn trang phục thì có lẽ nắm giữ vị trí cao trong đoàn. Gã vốn là người dẫn đoàn nhưng tiếng ồn ào từ phía sau đã khiến hắn phải lui lại kiểm tra, từ đó phát hiện Diệp Phong đang trò chuyện cùng hai kẻ lạ mặt.

"Đây là bằng hữu của vãn bối, họ hi vọng có thể đi chung với chúng ta để có thể vào Vô Thương Thành". Diệp Phong trả lời một cách lễ độ vì dù sao đối được tính là bậc tiền bối.

"Không được, chúng ta không thể để những người không rõ lai lịch trà trộn vào đoàn. Ngươi phải biết trong thương đoàn có rất nhiều món giá trị cực lớn". Khi nghe vậy thì lão trung niên từ chối, hắn ta nắm giữ trọng trách bảo vệ thương đoàn nên không muốn có một biến số tồn tại bên trong. Lão liếc qua hai thiếu niên lạ mặt và đánh giá một chút, một kẻ nhìn khá là bình thường còn một kẻ thì có nhiều vết thương.

"Bẩm tiền bối, vãn bối có vật này chứng minh thân phận". Ngô Trung thở dài, hắn đành phải một lần nửa sử dụng lệnh bài trên danh nghĩa của Trần Gia để hành động.

"Lệnh bài này là của ngươi ?" Gã trung niên cầm tấm lệnh bài lên có chút giật mình, sau đó nhìn thẳng Ngô Trung hỏi.

"Thật ra thuộc về chủ tử của vãn bối". Ngô Trung còn chưa ngông cuồng đến mức nhận lệnh bài kia là của mình nên phải trả lời thành thật.

"Gia tộc của chủ tử ngươi với Diệp Gia có quan hệ không tệ, coi như lần này ta cho qua". Có tầng lớp quan hệ kia thì gã an tâm được phần nào. Hắn nghĩ rằng thiếu niên kia đang làm một nhiệm vụ nào đó trong gia tộc, nếu có vấn đề gì do thiếu niên đó gây ra thì cứ đến Trần Gia mà hỏi lý lẽ.

"Đa tạ tiền bối". Ngô Trung cúi người cảm ơn.

"Vị trưởng lão này tính cách đa nghi, ngươi thông cảm". Diệp Phong áy này giải thích, hắn ngờ dù là đã xưng ra bằng hữu nhưng trưởng lão kia vẫn không nể mặt chút nào.

"Không sao. May mà ta có mang theo lệnh bài này, không thì thật khó ăn nói".

Xích Lâm vốn luôn đứng ở phía sau nên không nhìn rõ tấm lệnh bài kia là gì nhưng có thể phán đoán được vài phần. Nhờ Ngô Trung mà Xích Lâm đã có thể ẩn nấp trong một chiếc xe ngựa còn Ngô Trung sẽ ở ngoài cùng Diệp Phong, dong binh đoàn Thiết Tâm không hề biết đến sự tồn tại hắn nên chẳng có lý do gì phải trốn. Đoàn người đi được một lúc thì đột nhiên có một kẻ đứng chặn đường.

"Chư vị xin hãy dừng bước". Gã chặn đường chính là Đoàn Chủ của Xích Tâm Đoàn

"Ngươi muốn gì ?". Vị trưởng lão vừa nói chuyện với đám Diệp Phong lúc này tiến lên lạnh lùng hỏi.

"Chúng ta là dong binh đoàn Thiết Tâm ...".Đoàn Chủ biết gia thế của thương đoàn này nên trước tiên xưng ra tổ chức với hi vọng đối phương nể mặt một chút, nhưng chưa nói được hết câu đã bị ngắt lời.

"Chưa nghe bao giờ, nói thẳng vấn đề đi". Vị trưởng lão mất kiên nhẫn lập tức lộ ra một tia khí tức để cho đối phương biết điều mà cư xử.

"Chúng ta đang tìm một thiếu niên có ngoại hình như thế này, không biết đại nhân đã từng thấy chưa ?". Đoàn Chủ của Xích Tâm Đoàn chỉ trong một thoáng đã nhận ra đối phương cường đại hơn mình nhiều đến mức nào, gã liền vào thẳng vấn đề và xưng một tiếng 'đại nhân'. Hắn giơ lên một bức vẽ có chân dung của Xích Lâm về phía trước để hỏi.

"Chưa từng thấy, bọn ta đang cần hồi thành nên ngươi mau tránh đường". Hiển nhiên đây là lời nói dối, thiếu niên trong bức tranh kia hiện tại đang ngồi trong một cổ xe ngựa của đoàn. Mà dù lão nói dối thì đối phương cũng không có gan mà tiếp tục chất vấn.

"Vậy không làm phiền đại nhân nữa". Đoàn Chủ dù không quá tin câu trả lời kia, nhưng hắn cũng không dám ở lại lâu mà lập tức rời đi. Hắn quay trờ lại với đồng đội đang chờ mình ở trong rừng.

"Đoàn Chủ, sao chúng ta phải nhúng nhường vậy, cứ chặn đường kiểm tra là được mà". Phó Đoàn Chủ do đứng ở xa nên không cảm nhận được một tia khí tức lộ ra của vị trưởng lão Diệp Gia, hắn lên tiếng thắc mắc. Khi mọi người phân tán ra tìm kiếm thì một nhóm nhỏ sẽ được cử ra để kiểm soát các đoàn người tiến vào Vô Thương Thành.

"Ta còn chưa muốn c·h·ế·t. Ngươi thấy lá cờ có chữ Diệp kia không, theo hướng của đoàn thì sẽ đi về Vô Thương Thành, nhưng mà gia tộc duy nhất họ Diệp của Vô Thương Thành là một đại gia tộc. Còn chưa kể đến người vừa nói chuyện với ta thực lực vô cùng cường đại, không thể chọc được ". Đoàn Chủ lúc này vẫn còn rùng mình trước khí tức của gã trung niên kia, nếu phải so sánh thì mười con Hắc Cự Hùng mà bọn họ bắt được cũng không là gì nếu đem ra so sánh.

"Quả nhiên chúng không dám gây sự với Diệp Gia". Ngô Trung ở phía sau đã theo dõi hết mọi chuyện diễn ra và có chút đắc ý với quyết định của mình.

"Đó là đương nhiên, ngươi nghĩ đại gia tộc là thứ dễ trêu vào sao. Dù sau lưng chúng có là một đại gia tộc thì cũng sẽ không nguyện ý đắc tội nếu không được lợi gì". Diệp Phong nghe vậy liền tỏ thái độ vênh váo, phải biết là tộc nhân của đại gia tộc chính là có chỗ đứng cao hơn người bình thường rồi.

"Tính ra vận may của ta khá là tốt, đang cần vào Vô Thương Thành thì gặp ngay đoàn của gia tộc ngươi. À phải rồi, ngươi làm luận văn mà giáo sư giao hôm qua chưa". Thấy mọi chuyện đã qua nên Ngô Trung bắt đầu nói chuyện phiếm g·i·ế·t thời gian.

"Thôi nào, sao phải hỏi trong khi kiểu gì ta cũng mượn ngươi để chép cơ chứ". Diệp Phong vỗ vai Ngô Trung sau đó đưa ra ánh mắt 'tất cả nhờ cậy vào ngươi'.

"Chủ đề của lần này là về thời đại Đỉnh Phong Chiến Giả thì ta không có nhiều thông tin, có gì khi nào rảnh thì chúng ta rủ Liễu Cầm đến thư phòng của học viện tìm hiểu". Ngô Trung không keo kiệt gì nên sẵn sàng cho Diệp Phong mượn, chỉ là lần này các giáo sư đã đưa ra một chủ đề tương đối khó.

"Thế cũng được". Diệp Phong suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

...

Và cứ thế đôi bạn trẻ trò chuyện với nhau trên suốt quảng đường về thành, khi đã vào được Vô Thương Thành thì Ngô Trung và Xích Lâm tách khỏi thương đoàn của Diệp Gia.

"Đa tạ Ngô học đệ, trong Vô Thương Thành ta có vài người quen có thể nhờ vả. Khi ta về gia tộc thì sẽ có một hồi phong ba nên điều kiện của ngươi sẽ phải chờ một thời gian". Ngồi trong xe ngựa đã cho Xích Lâm một chút thời gian để tịnh dưỡng, mặc dù thời gian ngắn nhưng sức lực của hắn đã phục hồi được phần nào.

"Không sao, miễn hoàn thành trong vài tháng tới là được, ta cũng không cần gấp lắm". Ngô Trung thật sự chưa cần hoàn thành điều kiện kia lập tức không thúc ép Xích Lâm.

"Vậy ta xin cáo từ". Xích Lâm nghe được lời nói của kia liền nói lời tạm biệt. Bây giờ hắn phải nghe ra kế sách để đối phó với những kẻ muốn hại hắn, hắn dự cảm một phân tranh đẫm máu sắp xảy ra. .

Giờ cũng đã về đêm, Ngô Trung đã ở rừng Tinh Lâm từ sáng sớm nên bây giờ quay về gia tộc để nghĩ ngơi. Khi hắn sắp về thì nhận ra đang có một cỗ xe ngựa đỗ trước cổng chính của Trần Gia và đồng thời có tiếng nói chuyện rộn ràng bên trong. Trong lúc hắn còn đang thắc mắc bên trong gia tộc đang có chuyện gì thì đột nhiên Ngô Trung cảm thấy bị lạnh sống lưng. Lần gần đây nhất Ngô Trung có cảm giác này chính là lúc bị Trại Chủ của Lang Sơn Trại truy đuổi, điều này đồng nghĩa rằng trong bóng tối đang có một võ giả cường đại nào đó đang nhắm vào hắn.

'Bát Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'

Không cần suy nghĩ quá nhiều, Ngô Trung lập tức luân chuyển Nguyên Khí triển khai Phong Tuyệt chạy thẳng về phía gia tộc, loại địch nhân này không thể chống lại. Nhưng ngay khi mới đi được vài bước thì đã có một kẻ đeo mặt mày dữ tợn đứng chặn đường trở về gia tộc.

"Cứu ... Hộc". Ngô Trung biết bản thân không thể đánh lại. Hắn vận dụng Cuồng Hoả Quyền vào thế thủ rồi lập tức ho to gọi lớn để đánh động những nhà dân gần đó. Nhưng hắn chỉ vừa nói được từ đầu tiên thì đã bị kẻ kia đánh một đòn cực nhanh cuống họng khiến hắn không thể tiếp tục lên tiếng, Ngô Trung không phòng thủ hay tránh né được nê đã bị trúng đòn.

Không cho Ngô Trung có cơ hội lấy một hơi thở thì tiếp tục đối phương bồi thôi một đòn ngày bụng, một cú đánh này tuy không phải toàn lực nhưng vẫn khiến Ngô Trung ngã gục xuống đất và bất tỉnh. Kẻ bí ẩn kia sau khi lục soát Ngô Trung một chút, hắn tìm thấy một vật nào đó thì cười nham hiểm. Sau đó gã này vác Ngô Trung trên vai và đi xa khỏi Trần Gia, thậm chí còn ra khỏi Vô Thương Thành. Mọi việc từ lúc Ngô Trung sử dụng Phong Tuyệt đến lúc bị đánh bất tỉnh chỉ diễn ra trong vài hơi thở, trong suốt quá trình này không tạo ra âm thanh gì lớn nên mọi người xung quanh không phát giác được gì. Và cứ thế, Ngô Trung đã bị bắt đi một cách lặng lẽ.

Chương 44: Kẻ bí ẩn tập kích