Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 45: Đứa thứ hai

Chương 45: Đứa thứ hai


Ở một địa phương hoang vu hẻo lánh cách khá xa Vô Thương Thành, nơi đó tồn tại một ngọn núi hùng vĩ to lớn với hệ sinh thái đa dạng được bao phủ bởi rừng cây. Bên trong ngọn núi tồn tại một hệ thống lối đi được xây dựng không biết từ bao giờ nhưng những lối đi này thậm chí còn kéo dài xuống lòng đất và tạo ra hệ thống địa đạo rộng lớn, nếu không có bản đồ thì chắc chắn sẽ bị lạc. Trong ngọn núi này có rất nhiều hang động và trong một trong những hang động đó có một thiếu niên đang nằm b·ất t·ỉnh dưới đất và bị nhốt bên trong một phòng giam. Ba phía của phòng này là bản thân ngọn núi này và một phía còn lại là một hàng rào chắc chắn bằng kim loại, thiếu niên bị nhốt trong này chính là Ngô Trung.

Tách tách

Nơi này yên tĩnh đến mức có thể nghe có được tiếng nước nhỏ giọt từ những khe nứt.

"A" Ngô Trung giật mình tỉnh dậy, hình như hắn vừa trải qua một cơn ác mộng.

Hắn phát hiện bản thân đang ở một nơi xa, vô cùng lo lắng nhưng vẫn phải bình tĩnh quan sát, hắn nhìn quanh và phát hiện ra mình đang ở trong một hang động nào đó.

"Đây là đâu ? Mình đã b·ất t·ỉnh bao lâu rồi ? Tại sao mình lại b·ị b·ắt đến nơi này ? Sao một gia nhân nhưng mình lại là mục tiêu của bọn b·ắt c·óc chứ ? Chúng được lợi gì khi bắt mình ?..." Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu khiến Ngô Trung, hắn chưa từng rơi vào tình huống như thế này nên không biết phải ứng phó như thế nào.

"Không lẽ ta sẽ c·hết sao". Ngô Trung đột nhiên nhớ lại sự kiện tại Mê La Sơn, hắn đã được các gia nhân tham gia sự kiện đó kể lại rằng trong động phủ của Trại Chủ có một hố toàn xương trắng của trẻ em. Ngô Trung lúc này mới 14 tuổi nên vẫn có thể coi là trẻ em nên vô tình liên tưởng đến tình trạng của bản thân, hắn lúc này rùng mình lo lắng.

"Không được, phải bình tĩnh lại." Ngô Trung vỗ mạnh vào hai má để bình tâm lại.

Hạ Nam Học Viên luôn dạy các học viên hai điều cơ bản nhất từ những ngày đầu tiên, thứ nhất là phải luôn đặt câu hỏi cho các tình huống để tìm ra các ứng phó, thứ hai chính là phải luôn bình tĩnh trong bất cứ trường hợp nào vì khi hoảng loạn thì tâm trí sẽ không còn minh mẫn và phạm phải những sai lầm c·hết người.

"Chúng không g·iết mình ngay nên chắc chắn đang chờ đợi gì đó, chỉ là mục đích đó là gì. Tên t·ấn c·ông mình sợ rằng không yếu hơn Trại Chủ là bao, sẽ không hợp lý nếu một kẻ như vậy lại mạo hiểm vào Vô Thương Thành chỉ để t·ấn c·ông một kẻ vô danh tiểu tốt. Tên đầu não chắc chắn sẽ không tự mình hành động nên kẻ bắt mình cũng chỉ là thuộc hạ, nếu vậy thế lực này đáng sợ hơn Lang Sơn Trại rất nhiều. Khoan, đừng nói là mình bị lộ có liên quan với sư phụ rồi chứ". Ngô Trung nuốt nước bọt, nếu hắn đoán đúng thì đây chính là viễn cảnh tội tệ nhất có thể xảy ra, nếu hắn đã bị phát hiện thì Trần Gia có nguy cơ gặp nguy hiểm vì những gì mà sư phụ hắn để lại đều nằm ở gia tộc .

"C·hết tiệt, không đủ thông tin để có thể làm gì cả, đành phải tiếp tục chờ đợi vậy". Ngô Trung lắc đầu, khi không thông tin rõ ràng thì điều vừa rồi chỉ là suy đoán, không nên vì một suy đoán vô căn cứ mà trở nên lo lắng.

"Chờ chút, không có, không có, lũ khốn kh·iếp đó lấy hết rồi". Hắn chợt nhớ ra gì đó rồi sờ soạn khắp người, sau đó phát hiện tất cả những gì hắn mang theo đều đã biến mất từ những món linh tinh đến thanh đoản kiếm, lệnh bài của Trần Thanh Sam,... và quan trọng nhất là 10 Kim Tệ hắn trích ra từ 1000 kim tệ mang theo phòng thân cũng bị lấy mất. Với tính cách của hắn thì mất 10 Kim tệ kia thật sự như cắt đứt ruột gan, số tiền đó đủ để sống trong vài tháng.

"Cũng may chúng không để ý gì đến đôi giày này, chứ nếu không thì lại có lỗi với công tử Thanh Sơn". Khoan hãy đề cập đến tác dụng nhưng Trần Thanh Sơn đã tốn 5000 kim tệ để tặng hắn, nếu mất thì không còn mặt mũi nào gặp mặt.

"Có người đến". Vì nơi này quá yên tĩnh nên Ngô Trung đã nghe được tiếng bước chân đang đến gần. Hắn lựa chọn tiếp tục giả vờ b·ất t·ỉnh, để nếu may mắn thì những kẻ kia sẽ lơ là mà trò chuyện như chốn không người, từ đó có thể nghe lén được thêm những thông tin quan trọng.

"Mới bắt được đứa đầu tiên thì mấy ngày sau đã bắt được đứa thứ hai, tiến độ tương đối nhanh". Đầu tiên là giọng nói của một lão già, nghe thật sự không rõ là bao nhiêu tuổi nhưng chất giọng thều thào cứ như sắp hết hơi.

"Đứa thứ hai? Có người khác nhanh hơn cả ta sao". Trả lời lão giá kia là một giọng nói trung niên.

"Người kia nhanh hơn ngươi hẳn hai ngày, lần này người chậm một chút rồi". Lão nhân không nhanh không chậm trả lời.

"Thôi kệ đi, tên tiểu tử ta bắt được thuộc Diệp Gia". Kẻ còn lại khi nhắc đến Diệp Gia lập tức khiến Ngô Trung giật mình.

"Chỉ còn 3 mục tiêu phải bắt được, kế hoạch của chúng ta sẽ hoàn thành sớm thôi. Nhốt ở đây đi". Tiếng mở cửa vang lên, sau đó có một tiếng bịch rơi xuống đất, có lẽ thiếu niên họ Diệp kia đã bị ném vào một phòng giam nào đó gần Ngô Trung.

"Tên nhóc b·ị b·ắt đầu tiên đây hả, bị nhìn có chút tầm thường". Sau khi xong việc thì gã trung niên có đến phòng giam của Ngô Trung quan sát. Ngô Trung điều hoà lại nhịp thở và giảm nhịp tim đập để không lộ ra hắn đã tỉnh lại, hắn còn kỹ tính đến mức mặt đúng lại tư thế cùng vị trí ban đầu. Gã trung niên thấy sắc mặt của Ngô Trung thì nói một câu vô thưởng vô phạt.

"Võ giả chúng ta nhìn thực lực chứ ai nhìn nhan sắc chứ, tiểu tử này nghe nói đã đạt đến Bát Trùng thiên thì chắc chắn không phải kẻ vô dụng". Lão nhân bên cạnh nghe câu nói đó liền quở trách, dù lão không mạnh bằng đối phương nhưng với thâm niên của mình thì vẫn có thể lên mặt một chút.

"Ha ha, ngươi nói đúng, là ta suy nghĩ nông cạn. Tên nhóc họ Diệp ta bắt được thì mới chỉ vừa đột phá Trùng Thiên không lâu, nếu so sánh với tên đang b·ất t·ỉnh kia thì đúng là phế vật". Gã trung niên nhận ra mình đã nói sai thì thừa nhận, sau đó đánh giá lại kẻ mà mình vừa bắt được.

"Nếu là phế vật thì cả ngươi và ta đều là phế vật, nhớ lại xem khi ở độ tuổi này ngươi đang ở đẳng cấp nào. Lại phải nói thì tên nhóc họ Diệp mới là bình thường trong một đại gia tộc, còn kẻ này thì có chút yêu nghiệt". Lão nhân cười khổ trả lời. Lão nhớ lại khi bằng tuổi của các thiếu niên này thì vẫn còn loay hoay ở dai đoạn Luyện Thể chứ đừng nói gì đột phát Trùng Thiên.

"Xem ra con mồi lần này không tệ, xác suất sẽ cao hơn một chút". Gã Trung niên trước khi rời đi đã nói một câu khiến Ngô Trung khó hiểu.

"Ta cũng hi vọng vậy". Lão nhân cũng rời đi ngay sau đó.

" Họ Diệp ? Không lẽ là gia tộc của Diệp Phong, hay là một chi nhánh khác của Diệp Gia. Mà kẻ vừa rồi mới nói con mồi rồi xác suất thế là có ý gì. Ta đang đối mặt với điều gì đây". Ngô Trung nghe rõ được cuộc đối thoại, hắn không tưởng tượng được đang có chuyện gì xảy ra.

"Ít nhất thì ta vẫn sẽ an toàn cho đến khi bắt được 3 mục tiêu nữa. Theo cuộc nói chuyện vừa rồi thì mình đã b·ất t·ỉnh hai ngày, không biết mọi người có nhận ra sự m·ất t·ích của mình không, và nếu phát hiện thì có sẵn lòng tìm kiếm mình không". Ngô Trung không còn cách nào khác trừ việc chờ đợi.

...

"Hai ngày rồi Ngô Trung không đi học, chẳng biết có chuyện gì không". Liễu Cầm thấy Ngô Trung vắng mặt trong vài ngày mà không nói một tiếng nào thật không yên tâm.

"Có lẽ lại liên quan đến gia tộc, phận làm gia nhân khổ thế đấy". Diệp Phong thở dài, hắn nghĩ Ngô Trung lại vướng vài nhiệm vụ nào đó của gia tộc như đợt tìm kiếm Nguyệt Minh Hoa.

"Không biết có liên quan hay không, nhưng một tộc nhân của gia tộc ta đã m·ất t·ích từ hôm qua". Diệp Phong đột nhiên nhớ lại một việc xảy ra gần đây, vị tộc nhân bị m·ất t·ích kia có thân phận khá quan trọng nên đã r·úng đ·ộng một phen.

"Mất tích sao? Không lẽ do kẻ thù gia tộc ngươi gây ra". Liễu Cầm giật mình hỏi han.

"Chưa có chứng cứ gì nên không xác định được". Diệp Phong lắc đầu, đến giờ thì cao tầng gia tộc vẫn chưa tìm ra bất cứ manh mối nào.

"Chắc không phải đâu, Ngô Trung chỉ là một gia nhân thì ai lại đi b·ắt c·óc làm gì chứ". Liễu Cầm phủ nhận, đây đồng thời cũng là lời cầu vì nàng thà hi vọng rằng Ngô Trung đang bận làm nhiệm vụ còn hơn b·ị b·ắt cóc như người họ Diệp kia.

"Chắc do ta nghĩ quá nhiều rồi". Diệp Phong thấy Liễu Cầm nói có lý nên không liên tưởng hai vụ việc nữa.

...

Đáng buồn thay, khi Ngô Trung m·ất t·ích thì những người hắn quen biết đều không mấy để ý. Bạn học thì nghĩ hắn đang bận gì đó với gia tộc, trong gia tộc thì các gia nhân khác cũng có chung suy nghĩ với bằng hữu hắn, tộc nhân chẳng có lý do gì phải quan tâm đến sự m·ất t·ích của một gia nhân như hắn. Hai tộc nhân duy nhất thật sự quan tâm đến hắn là Thanh Sam cùng Thanh Sơn, nhưng một người thì bị cấm túc không thể biết chuyện, còn một người thì rời gia tộc đến nay vẫn chưa có tung tích gì.

Chương 45: Đứa thứ hai