Tại Hạ Nam Học Viện, hai người bằng hữu của Ngô Trung đang nói chuyện phiếm với nhau.
"Diệp Phong, ngươi có biết thêm tin tức mới về vụ m·ất t·ích chưa, hình như..." Liễu Cầm nói chuyện phiếm với Diệp Phong trước khi bắt đầu buổi học.
Diệp Phong không để nàng nói hết câu, hắn nhanh chóng đưa tay lên che miệng nàng lại và tay còn lại ra hiệu giữ im lặng.
"Có vấn đề gì à ?". Nàng thấy thái độ cùng hành động của Diệp Phong như vậy đã nhanh chóng hiểu, nàng nhỏ tiếng hỏi.
"Chuyện này không thể công khai, hiện tại đã có thêm một vụ mất tích nữa rồi". Diệp Phong nhìn quanh lớp một loạt rồi nói nhỏ với Liễu Cầm một thông tin chấn động.
"Cái gì, lần này là gia tộc nào". Chưa đến một tuần đã có thêm một vụ mất tích nữa, để khiến Diệp Phong nghiêm trọng như vậy thì chắc chắn nạn nhân phải thuộc đại gia tộc như Diệp Gia.
"Thiên kim đại tiểu thư của Dương Gia". Diệp Phong không tiện kể thẳng tên mà chỉ nói ra thân phận, dù sao đối tượng cũng khá nổi tiếng.
"Không phải chứ, ta nghe nói nàng ta thực lực rất cường đại cơ mà". Liễu Cầm có chút giật mình, người mà Diệp Phong đề cập đến có chút nổi tiếng với thực lực cường đại so với đa số người đồng trang lứa.
"Do nàng cường đại nên khi bị mất tích đã khiến cho vụ việc này trở nên nghiêm trọng hơn chúng ta đã từng nghĩ. Sáng này Dương Gia đã đến Diệp Gia ta để bàn bạc gì đó. Ta còn nghe nói rằng Dương Gia đã tìm thấy xác những hộ vệ đi cùng nàng và họ đều đã bị giết chết một cách tàn nhẫn". Diệp Phong thở dài, hai vụ mất tích của hai đại gia tộc chắc chắn có bí mật nào đó.
"Rút cuộc Vô Thương thành của chúng ta đang xảy ra chuyện gì vậy". Liễu Cầm nhăn mặt, gia tộc nàng không phải là một đại gia tộc nên sẽ không trở thành mục tiêu bị mất tích nhưng nàng cảm thấy rằng đang có gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
...
Vài ngày trôi qua, Ngô Trung vẫn tiếp tục im lặng trong phòng giam của mình, hắn chỉ khi nào chắc chắn không có người ở quanh thì mới dám ngồi dậy. Ngô Trung trong thời gian này đã nhiều lần cố gắng phá vỡ xiềng xích trên tay nhưng đều vô dụng, sức mạnh Bát Trùng Thiên không thể kéo đứt sợi xích hay phát hỏng nó, nhiệt lượng từ Cuồng Hoả Quyền cũng không thể nung chảy được xiềng xích này dù Ngô Trung đã thử sử dụng Hoả Tuyệt cho đến khi cạn kiệt sức.
"Thứ kim loại dùng để tạo nên thứ này sợ rằng không rẻ đâu và phải tốn rất nhiều công sức để gia công". Ngô Trung cầm sợi xích trong tay có chút cảm thán về sự rắn chắc của chúng..
Sau đó hắn tiếp tục tìm cách đào bới các phía của phòng giam vì cơ bản đây chỉ là đất đá nên có cơ hội, nhưng mọi chuyện lại khiến hắn thất vọng. Không biết vì lý do gì mà các bức tường bằng đá xung quanh vô cùng rắn chắn, dù Ngô Trung đã sử dụng Hoả Tuyệt cũng không thể gây ra một vết nứt dù là nhỏ nhất.
"Mình hi vọng cái gì vậy nhỉ, nếu đã dám nhốt người khác ở đây thì chứng tỏ nơi này không dễ gì để phá huỷ mà trốn ra".
Ngô Trung tiến đến quan sát song sắt ở phía trước của phòng giam, cái song sắt này tuy nhìn rất cũ kỹ nhưng không có bất cứ vết hoen rỉ nào, hắn cũng thử dùng Hoả Tuyệt xem có tác động được gì không nhưng cũng như cái còng tay của hắn đều không bị ảnh hưởng gì cả. Đến đây Ngô Trung chỉ còn biết ngồi chờ thời cơ, trong khoảng thời gian này không có bất cứ ai đến nữa nên hắn tạm thời yên tâm luyện tập bằng cách cứ một khoảng thời gian thể lại luyện vài đường cơ bản để làm nóng người sẵn sàng cho bất cứ tình huống bất ngờ nào.
Lúc này, không hiểu sao Ngô Trung đột nhiên nghĩ đến vấn đề lương thực. Khi nhân loại đạt đến giai đoạn Tu Đạo thì có thể không cần ăn uống trong vài ngày nhưng vẫn có thể bảo toàn sức lực, với thực lực càng cao thì số ngày không cần ăn uống càng nhiều hơn. Trong trường hợp một võ giả Bát Trùng Thiên như Ngô Trung thì hắn có thể nhịn được 1 tuần như không có chuyện gì xảy ra. Nếu sau một tuần trôi qua thì thực lực bản thân sẽ giảm dần theo thời gian, cụ thể ở đây là nếu trong hai tháng Ngô Trung không được cung cấp thức ăn hay nước uống thì hắn sẽ toi đời.
"Chắc chúng không để ta chết đói chết khát đâu nhỉ". Ngô Trung cười khổ vì bây giờ sự sống của hắn đang phải lệ thuộc vào những kẻ lạ mặt với âm mưu nào đó.
Đến một hôm thì thiếu niên họ Diệp bị bắt sau Ngô Trung đã tỉnh lại.
"Lũ các ngươi có biết ta là ai không, khôn hồn thì mau thả ta ra. Hãy biết rằng đại gia tộc không phải là thứ các ngươi có thể day vào,...". Khi vừa tỉnh dậy thì thiếu niên họ Diệp nhìn xung quanh, sau đó la hét doạ dẫm một cách bất lực.
"Ồn quá, ngươi có la rách cả họng cũng không ai quan tâm đâu". Bị tiếng ồn do kẻ hàng xóm này làm phiền khiến Ngô Trung buộc phải lên tiếng.
"Ai đó". Thiếu niên họ Diệp nghe được tiếng nói của người liền giật mình, tại vị trí của hắn không thể thấy được phòng giam của Ngô Trung nhưng từ giọng nói có thể đoán được đối phương chỉ cỡ tuổi hắn.
"Cũng là một nạn nhân khác như ngươi thôi". Ngô Trung từ tốn trả lời.
"Huynh đệ, chúng ta đều là người cùng hoàn cảnh nên hi vọng giúp đỡ nhau một chút. Ta là người của đại gia tộc Diệp Gia tại Vô Thương Thành, nếu thoát được xin hứa rằng sẽ hậu tạ". Thiếu niên họ Diệp gặp được người cùng cảnh ngộ lập tức mừng rỡ, vốn hắn còn lo sợ mình thân một mình ở nơi này thì không có bất cứ cơ hội nào nhưng có người hợp tác thì tỉ lệ sẽ cao hơn.
"Sợ rằng thân ta còn lo không xong chứ đừng nói đến việc giúp đỡ ngươi". Ngô Trung thở dài, hắn khác với thiếu niên lạc quan kia vì hắn đã biết được cơ bản về tình hình hiện tại, không phải điều mà hai kẻ mới đột phá Trùng Thiên không lâu có thể xử lý.
"Hắc hắc, hai tên nhóc này tỉnh lại rồi à, thời gian vừa vặn hợp lý". Chẳng biết từ lúc nào đã có một lão già đứng rất gần phòng gian của hai người Ngô Trung.
Hai thiếu niên đột ngột nghe thấy âm thanh lạ thì chúng lập tức dừng cuộc trò chuyện, họ đều biết đây chính là một thành viên của tổ chức bắt cóc. Lão nhân đi lướt qua hai phòng giam để xem xét hai người thiếu niên, từ đó mà Ngô Trung mới nhìn rõ được ngoại hình của đối phương. Lão già này chỉ còn da bọc xương với đôi mắt hốc sâu cùng đầu trọc lóc vô cùng đáng sợ, nếu đem ra ngoài mà nói thì đây chính là ngoại hình dùng để doạ trẻ con nếu nó không nghe lời đây mà.
"Còn ngươi nữa, sao không tiếp tục giả vờ bất tỉnh tiếp đi. Ta cũng sẽ giả vờ không biết như lần trước". Lão nhân nhìn về phía Ngô Trung nói một câu thâm ý.
"Làm sao lão biết". Ngô Trung nghe vậy giật mình, hắn vốn nghĩ hôm đó đã làm rất kỹ rồi mà.
"Đơn giản mà, mặc dù ngươi đã điều chỉnh nhịp thở để tự nhiên nhất và nằm đúng tư thế cũ nhưng tiểu tử ngươi lại không để ý rằng những lớp bụi đã để lại dấu vết. Khi đó phần bụi bặm xung quanh ngươi không khớp với tư thế của ngươi, mặc dù chỉ lệch có vài ly mà thôi nhưng cũng không qua mắt được ta đâu". Lão nhìn thấy nét hoảng sợ của Ngô Trung liền giải thích ra, mục đích để cho Ngô Trung biết rằng dù có thông minh thì cũng không qua được lão.
Trên vai lão lúc này đang mang theo một nữ tử đang bất tỉnh, ở góc độ này hắn không thể nhìn rõ nhan sắc của nàng nhưng không cần nói thì Ngô Trung cũng biết đây chính là một trong 3 mục tiêu còn lại của tổ chức này, xem ra bây giờ chỉ còn lại 2 mục tiêu mà thôi và thời gian còn lại của hắn đã không nhiều.
Lão già đáng sợ kia đi ngang qua Ngô Trung và ném nữ tử còn đang bất tỉnh vào một phòng giam khác, lúc này phòng giam của Ngô Trung đang nằm giữa hai người còn lại.
"Lũ nhóc các ngươi cứ thoải mái nói chuyện phiếm khi còn có thể đi" Lão già kia trước khi đã để lại một lời nói có chút đáng sợ.
"Lão ta thật đáng sợ, chỉ cần nhìn thôi là đủ làm ta nổi hết da gà. À đúng rồi, Dương tỷ ngươi mau tỉnh lại đi, chúng ta đang gặp nguy hiểm". Thiếu niên họ Diệp đợi khi đối phương đã đi xa thì mới la lên đánh thức người thiếu nữ kia.
"Ngươi quen nữ tử kia à". Ngô Trung thắc mắc, bây giờ bất cứ thông nào đều có thể quan trọng nên hắn muốn khai thác triệt để.
0