Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 52: Lối nào về Vô Thương Thành

Chương 52: Lối nào về Vô Thương Thành


Phòng hiến tế nhốt Ngô Trung nằm ở phía bên kia của ngọn núi, hay cụ thể hơn chính là căn phòng có vị trí cách đoàn quân của tứ đại gia tộc xa nhất.

"Dung dịch trong này đã sắp cạn, có lẽ đây là nơi ta sẽ c·hết". Ngô Trung thở dài, đã nửa canh giờ trôi qua nhưng hắn vẫn chưa tìm ra được cách nào để thoát khỏi đây. Mặc dù hắn được bổ sung khí huyết nhờ dung dịch trong lu nhưng tinh thần và sự mệt mỏi vẫn xuất hiện trong đôi mắt của hắn. Dần dần hắn đã chấp nhận số phận và c·hết ở nơi này.

Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng động, âm thanh của những tảng đá đang lăn, sau đó hắn cảm nhận được sự rung chấn thông qua bức tường. Mặc dù không nhìn thấy được nhưng trên bức trường đang ghim hắn vào thì đã xuất hiện nhiều vết nứt.

"Động đất à". Ngô Trung không biết bên ngoài đang có một trận chiến giữa các gia chủ và Phương Tà nên chỉ có thể phán đoán như vậy.

Mặc dù lúc này cả hai bên đều không đánh hết sức, nhưng dù vậy thì dư chấn được tạo ra từ sự v·a c·hạm khi đối chiến vẫn đủ để ảnh hưởng đến ngọn núi, thậm phí phá vỡ kết cấu bên trong như làm sập một vào đường thông đạo hoặc là làm đổ vài bức tường. Với mỗi lần v·a c·hạm thì những vết nứt trên bức tường càng lan rộng ra hơn, lúc này đủ để Ngô Trung nhìn ra bức tường đã yếu đi nên hắn có đã có cơ hội.

'Cửu Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'

Trong cái rủi có cái may khi mà Ngô Trung đã từ Bát Trùng Thiên đạt đến Cửu Trùng Thiên, hắn đột phá là vì trước khi b·ị b·ắt cóc thì đã chỉ còn cách Cửu Trùng Thiên một chút mà thôi. Ngoài ra thì chất dung dịch trong lu ngoài tác dụng bồi bổ khí huyết thì cũng xúc tác sức mạnh của hắn, và từ đó đạt được bước này. Ngô Trung t·ấn c·ông vào bức tường phía sau cổ, nếu trước đây thì dù hắn có đánh thế nào cũng không tạo ra nổi một vết nứt nhưng bây giờ hắn có thể nghe được âm thanh vỡ vụn của đất đá.

"Có thể làm được". Ngô Trung mừng rỡ, hắn thấy được cơ hội lập tức liên tục tung ra Hoả Tuyệt.

Rắc

"Ra được rồi". Mảng tường ở phía sau cổ đã vỡ hoàn toàn, bây giờ cổ của Ngô Trung đã có cử động thoái mái. Hắn gỡ gộng cổ ra khỏi một cách nhẹ nhàng rồi quăng nó đi chỗ khác.

Ngô Trung cố gắng rời khỏi lu, ngay khi vừa bước chân ra khỏi thì hắn lập tức cảm thấy cơ thể kiệt quệ và suy yếu vô cùng. Đây là do không còn sự bổ sung do dung dịch trong lu, do đó mà Ngô Trung phải nhanh chóng phá đi mảng tường mà tay hắn đang ghim. Sẽ có người hỏi rằng tại sao lại rời khỏi lu, có thể ở trong đó mà tiếp tục dùng Hoả Tuyệt như lúc phá tường ở phần cổ. Câu trả lời ở đây là tư thế ra đòn, để tung một cú đám mạnh nhất thì không chỉ cần mỗi lực tay mà còn là sự kết hợp uyển chuyển của các bộ phận khác.

Ngô Trung nhớ lại lời dạy của các giáo sư lúc hắn vẫn chưa đột phá Trùng Thiên, để tạo ra một cú đánh mạnh nhất thì không chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh mà cần cả kỹ thuật. Chân trụ và chân sau của Ngô Trung vốn đang trong tư thế thủ thì đột ngột duỗi thẳng ra một cách cực kỳ nhanh nhờ vào khớp gối. Khi duỗi chân đột ngột, hông của hắn sẽ cũng xoay với tốc độ cực nhanh tạo ra một dòng chảy năng lượng di chuyển theo hướng xoay và tay ra đòn lợi dụng dòng chảy năng lượng ấy phải đánh mạnh về phía trước. Mỗi khớp và cơ bắp trên cơ thể đều có khoảnh khắc tăng tốc cực đại, tất cả các bộ phận tham gia thực hiện chuyển động đều phải đạt tới đỉnh điểm và phải căn thời gian chính xác gần như tại cùng một thời điểm. Ngô Trung đến bây giờ chỉ có thể chạm được chút da lông về kỹ thuật này nhưng như thế là đã đủ.

Rầm.

Chỉ cần một cú đấm, cả mảng tường đã bị Ngô Trung phá vỡ thành những hòn đá nhỏ và tay hắn bây giờ đã tự do. Ngô Trung xé một phần của cái áo hiện tại của mình ra để tạm thời cầm máu trên cánh tay trái. Hắn không dám rút những chiếc đinh ra khỏi vì hắn không đủ vải để cầm máu, và đồng thời hắn không dám làm bậy vì hắn có thể cảm thấy được một vài chiếc đinh đã cắm vào xương, nếu rút ra một cách ngu ngốc thì có thể phế luôn cánh tay này.

Khi Ngô Trung đã băng bó xong thì ngọn núi đột nhiên rung lên một cách đáng sợ, rất nhiều hòn đá rơi xuống chỗ mà hắn đang đứng.

"C·hết tiệt, phải nhanh tìm đường ra khỏi đây". Ngô Trung rời khỏi căn phòng, hắn mặc dù thắc mắc đồ đằng được khắc trên nền đất và thanh kiếm gãy kia có ý nghĩa gì nhưng bây giờ điều đó đã không còn quan trọng.

Ngô Trung ra khỏi phòng thì trước mặt hắn có ít nhất bốn lối đi, hắn còn đang phân vân không biết nên đi lối nào thì hắn phát hiện ra ở trên đầu có một lỗ hổng. Hắn quyết định nhảy lên cái lỗ đó thì phát hiện ra đây là một căn phòng khác đã bị sập một mảng sàn, lúc này Ngô Trung nảy ra một suy nghĩa 'di chuyển lên trên có thể thoát khỏi đây'. Do đó mà Ngô Trung vận dụng Cuồng Hoả Quyền liên tục phá vỡ phần trần và Phong Ảnh Bộ lấy đà để lên được tầng cao hơn, và đúng như hắn nghĩ thì đây chính là một cách để thoát ra ngọn núi này khi không có bản đồ. Hắn khá may mắn khi kết cấu của ngọn núi đã yếu đi rất nhiều nên mới có thể làm như vậy.

Khi leo qua nhiều tầng thì hắn đến một căn phòng khác, hắn phát hiện ra nơi này rất cứng rắn khi Cuồng Hoả quyền của hắn không thể đục thủng trần như trước. Ngô Trung nhìn xung quanh thì nơi này có đầy đủ tiện nghi từ bàn ghế đến giường nằm, Ngô Trung phát hiện trên bàn có một cuốn sách có tên gọi là 'Diệt sát Huyết Mạch'. Ngô Trung vốn không quan tâm đến thứ này nhưng khi nghĩ lại thì bản thân hắn đã tổn thất một khoảng tiền lớn mà đến giờ vẫn chưa tìm lại được, sau đó hắn quyết định lấy cuốn công pháp này đi với hi vọng sau này có thể bán được ít kim tệ.

Đúng lúc này, Phương Tà ở bên ngoài vận dụng Diệt Sát Huyết Mạch để g·iết c·hết địch nhân, do đó mà cả ngọn núi đã sụp đổ. Trong quá trình sụp đổ ấy, phần trần của căn phòng đã biến thành đá vụn nên Ngô Trung nhanh chóng nhảy lên và tiếp tục đi về phía đỉnh núi, nhưng tốc độ của hắn không thể nhanh bằng tốc độ sụp đổ của ngọn núi này nên cuối cùng hắn đã bị c·hôn v·ùi và b·ất t·ỉnh.

Một khoảng thời gian sau thì khi mà bốn vị gia chủ ra sát chiêu và huỷ đi chín phần mười đ·ống đ·ổ n·át của ngọn núi thành cát bụi, và cũng đã vô tình tạo ra một cơn dư chấn khiến phần đất đá còn lại văng ra tứ tung. Nhờ dư chấn đó mà Ngô Trung đã tỉnh lại và phần đổ nát đè lên hắn đã ít đi, sau đó hắn chậm rải chui ra khỏi với một cánh tay không thể cử động.

"Cái quái gì vừa xảy ra vậy ? Và đây là đâu ". Ngô Trung quan sát xung quanh, mọi chuyện xảy ra hết sức đột ngột nên hắn chưa thể hoàn hồn lại kịp sau cơn chấn động vừa rồi.

"Và đường nào về Vô Thương Thành đây ?". Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu của hắn, nhưng hắn đã gạt bỏ hết vì bây giờ hắn chỉ có duy nhất một mong muốn là về Trần Gia, về với Trần Thanh Sam.

Nơi này hiện tại quá hoang vắng, thậm chí không có nổi một cọng cỏ nên hắn không thể nhận ra đây là địa phương nào cả. Mặc dù hắn có thể nhìn hướng mặt trời để phân biệt phương hướng nhưng lại không biết chính xác lên đi như thế nào. Lúc này các đại gia tộc đã rời đi chứ nếu không thì hắn không phải vất vả thế này

"Thôi thì nhờ vào vận may vậy". Hắn chọn đại một phương hướng khả thi mà đi, vì dù sao chẳng có cơ sở nào để lựa chọn cả

Ngô Trung ôm cánh tay b·ị t·hương và di chuyển chậm rãi, hắn đã không còn nhiều sức lực nữa.

...

Đoàn người của đại gia tộc sau khi các gia chủ quay lại thì đã bắt đầu khởi hành, lúc Ngô Trung ra khỏi đống đất đá thì tất cả đang trên đường hướng đến về thành. Các tộc nhân b·ị b·ắt sẽ được cung cấp một Yêu Thú biết bay để bọn họ tịnh dưỡng, mỗi người đều có một Yêu Thú phi hành riêng.

"Dương tỷ, tại sao tỷ lại nói lúc đó chỉ có hai chúng ta, rõ ràng có vị huynh đệ họ Trần đó nữa mà". Diệp Tuấn điều khiển Yêu Thú phi hành tiến đến hỏi Dương Vy, hắn vốn luôn b·ất t·ỉnh do cơn đâu vượt sức chịu đựng khi bị đóng đi vào tay, cho đến khi tỉnh lại thì hắn đã nghe rằng 'Dương tiểu thư xác nhận chỉ có Diệp Tuấn bị giam cùng nàng'.

"Diệp Tuấn, đệ còn nhỏ nên có thể không nhớ nhưng gia chủ Trần Gia không có đứa con trai nào 14 tuổi cả. Trần gia chủ có 3 người con và trong đó có 2 nam 1 nữ, hai người con trai đều ở độ tuổi của ta và đứa con út thì nghe đâu còn rất nhỏ". Dương Vy chậm rãi giải thích, nàng luôn nghi ngờ thân phận của Ngô Trung nên khi giới thiệu bản thân thì nàng đã dụ được Ngô Trung khai ra tuổi, và từ chi tiết nhỏ đó nàng xác nhận Ngô Trung không phải tộc nhân Trần Gia.

"Cái gì". Diệp Tuấn kinh ngạc vì hắn không biết thông tin này, mặc dù đều là đại gia tộc nhưng không có nghĩa các tộc nhân dòng chính phải quen biết nhau.

"Hãy tập quan sát, đệ không thấy hôm nay chỉ có Trần Gia là không xuất quân để cứu viện sao ?". Dương Vy thở dài trước tính cách của vị tiểu đệ này, nếu tỷ tỷ của hắn không phải tỷ muội tốt của nàng thì Dương Vy đã mặc kệ rồi. Nàng chậm rãi phân tích tình huống cho Diệp Tuấn hiểu.

"Nhưng theo các trưởng lão nói thì Trần Gia sẽ ở lại Vô Thương Thành để đề phòng địch nhân dương đông kích tây cơ mà". Diệp Tuấn hiển nhiên nhận ra vấn đề này, hắn đã hỏi các trưởng lão gia tộc và nhận được câu trả lời như vậy.

"Dù là vậy thì chỉ cần cử vài vị trưởng lão và vài chục gia nhân cũng không khiến Trần Gia yếu đi, nhưng tại sao lại không có bất cứ người nào được cử đi cứu thiếu chủ nhà mình. Câu trả lời chính là, không có tộc nhân nào của Trần Gia b·ị b·ắt nên gia chủ mới không lo lắng như vậy". Nàng chỉ ra lỗ hổng trong lời biện minh kia, từ đó chốt hạ chắc nịch lời khẳng định.

"Nếu vậy, cái người ở cùng chúng ta là ai ?". Diệp Tuấn cảm thấy lời này rất hợp lý thì rùng mình, người mà hắn trò chuyện khi lúc mới b·ị b·ắt là ai.

"Có 3 trường hợp, đầu tiên là một người con của gia chủ Trần Gia đ·ã c·hết ở ngoài và bị kẻ này nhặt được, vì kẻ này không mạnh nên ta bỏ qua trường hợp hắn g·iết người c·ướp c·ủa. Trường hợp thứ hai thì người đó là một gia nhân của dòng chính Trần Gia và được chủ tử tin tưởng giao cho lệnh bài, nhưng trường hợp này tỉ lệ rất thấp vì lệnh bài giá trị rất lớn nên chẳng ai ngu ngốc đến mức lại tin tưởng mà giao cho một kẻ có thân phận thấp hèn như vậy. Và trường hợp cuối cùng, đằng sau người này có một cao nhân và vị cao nhân đó đã g·iết c·hết dòng chính Trần Gia và đưa lệnh bài này cho gã kia". Dương Vy phân tích các trường hợp khả thi. Nàng làm sao ngờ được thật sự có một Trần Thanh Sam 'ngu ngốc' đã giao lệnh cho 'kẻ có thân phận thấp hèn' là Ngô Trung chứ.

"Nhưng dù vậy thì chúng ta vẫn nên cứu người. Theo tỷ nói thì người đó vẫn có thể là một người vô tội ở hai trường hợp đầu mà, thậm chí nếu phát hiện ra là trường hợp ba thì chúng ta cứ giao cho Trần Gia xử lý". Diệp Tuấn nghe vậy liền nói. Diệp Tuấn nảy sinh lòng tốt nên vẫn nghĩ đến việc cứu người.

"Đệ chưa hiểu sao, đệ muốn chúng ta lãng phí thời gian để cứu một gia nhân hay thậm chí là một người dưng chỉ vì chúng ta bị nhốt chung một chỗ ? Phải nhớ rằng chúng ta đang ở trong địa bàn của địch nhân nên càng trì hoãn thì nguy hiểm càng cao, nói cho cùng thì những tộc nhân đại gia tộc chúng ta vẫn quan trọng hơn nhưng kẻ thân phận không rõ ràng kia". Dương Vy quát mắng, nàng hiểu rõ sự nguy hiểm của sự kiện lần này nên đây không phải lúc để hành động cảm tính.

Diệp Tuấn nghe vậy chỉ biết im lặng, hắn thật sự muốn cứu người nhưng Dương tỷ đã nói đến vậy thì hắn đành phải nghe theo. Ngoài hai người ra thì còn hai tộc nhân đại gia tộc khác. Bản thân họ không thân thiết thân thiết như Dương Vy và Diệp Tuấn nên trên suốt đường đi không ai nói một lời nào với những người còn lại. Nếu Ngô Trung ở đây thì sẽ phát hiện ra, trong hai tộc nhân còn lại thì có một người bạn học của hắn, Khương Dã.

Chương 52: Lối nào về Vô Thương Thành