Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 53: Ba người trong ngôi miếu
Ngô Trung bây giờ thật sự chỉ có hai bàn tay trắng, tất cả vật phẩm hắn mang theo đều bị tịch thu, ngoài bộ trang phục cùng đôi giày ra thì hắn chẳng còn gì. Hắn đã chọn một phương hướng khả thi để di chuyển, đầu tiên hắn dựa vào thời gian trong ngày và hướng bóng đổ để loại trừ những hướng không thể. Ngô Trung nhớ lại hướng bóng đổ khi còn di chuyển ở Vô Thương Thành, sau đó đối chiếu với hướng bóng đổ hiện tại để loại trừ dần.
Cho dù không đoán ra được hiện đang ở đây nhưng hắn có thể chắc chắn bản thân vẫn ở phía nam của Vũ Lan Quốc. Hắn nhớ lại lời nói của lão già khuôn mặt đáng sợ ở khu vực giam giữ, lão đó từng nói rằng hắn chỉ b·ất t·ỉnh trong hai ngày, thời gian đó không đủ để hắn bị mang đi quá xa. Nếu trong cùng một địa phương thì hướng của mặt trời sẽ không có nhiều sự khác biệt, từ đó chỉ còn lại vài phương hướng có thể đi và Ngô Trung đã chọn một trong số đó rồi cầu may.
"Rút cuộc nơi này là ở đâu mà hoang vắng đến mức không có một ngọn cây vậy, chỉ toàn cát với cát". Ngô Trung đã di chuyển trong vài canh giờ, nhưng không có nổi một bóng cây nào cho hắn nghỉ chân.
Hắn không biết rằng cách đây không lâu thì vị trí hắn đứng có một hệ sinh thái đa dạng, từ thực vật đến động vật. Hiện trạng lúc này chính là do công pháp của Phương Tà gây ra, từ một khu rừng lớn đã trở thành một vùng hoang mạc. Ngô Trung hiện tại có chút hoang mang, dựa trên những gì hắn học ở học viện thì những hoang mạc này chỉ xuất hiện ở vùng phía tây mà thôi. Vùng phía nam nổi tiếng với những khu rừng rậm thì bãi hoang mạc này lại mâu thuẫn với suy nghĩ của hắn.
"Không lẽ mình tính toán sai sao ? Mình đã b·ị b·ắt về phía tây chứ không còn ở phía nam nữa ?". Ngô Trung chỉ mới bước vào con đường võ giả không lâu nên hắn không tài nào ngờ được hoang mạc này là do con người gây ra.
Ngô Trung dù rất lo lắng nhưng hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, đã quá muộn để quay đầu nên chỉ còn cách di chuyển liên tục và hi vọng sẽ gặp được một ai đó để hỏi đường. Vài canh giờ tiếp tục trôi qua, Ngô Trung đã thấm mệt đồng thời một cánh tay b·ị t·hương nặng khiến hắn không còn nhiều sức lực để dùng Phong Ảnh Bộ. Và cứ thế, thiếu niên trẻ tuổi với thân xác hoang tàn bước đi trên hoang mạc nhiều canh giờ cho đến nhiều ngày hôm sau.
"Cuối cùng thì cũng thoát khỏi". Ngô Trung vui mừng vì cảm nhận sự rắn chắc dưới chân, đây chính là mặt đất chứ không còn là cát nữa.
Đây là một địa phương xa lạ, Ngô Trung chưa từng ứng phó loại địa hình hoang mạc này nên không dám dừng chân nghỉ ngơi mà phải liên tục di chuyển. Tinh thần mệt mỏi, đôi chân rệu rả, cánh tay thương tật cùng với cơn đau đầu kỳ lạ khiến hắn không còn tỉnh táo. Lúc này Ngô Trung chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ chân, thứ hắn cần là nơi mang lại cảm giác an tâm như một ngôi làng, một toà thành hay chỉ cần là một hang động cũng được. Vài canh giờ nữa trôi qua, Ngô Trung đã phát hiện ra một ngôi miếu cũ nát ngay trước mặt. Mặc dù nhìn cứ như đã bỏ hoang từ lâu khi nơi này được phủ đầy mạng nhện cùng mặt đất bụi bặm, hắn không có nhiều lựa chọn nên đành phải vào đó tịnh dưỡng tạm thời.
"Sao lại chóng mặt thế này". Ngô Trung lúc này cảm thấy không ổn. Ngoại trừ mệt mỏi về thể chất và tinh thần thì sự mệt mỏi còn đến từ cánh tay b·ị t·hương, dù hắn đã băng bó cẩn thận nhưng khi những chiếc đinh cỡ lớn kia còn cắm vào thì sẽ luôn rỉ máu.
"Ít nhất thì cũng phải b·ất t·ỉnh ở bên trong miếu". Ngô Trung cảm thấy dường như không thể duy trì tỉnh táo được nữa, hắn cố gắng bước từng bước nặng nề về phía ngôi miếu. Toà kiến trúc này này dường như đã lâu rồi không có người đến, nếu hắn có b·ất t·ỉnh ở đó thì sẽ an toàn được phần nào.
Ngô Trung đã đến cực hạn của cơ thể, hắn không còn mở nổi đôi mắt và ngã về phía trước, chỉ là trước khi mọi thứ rơi vào bóng tối thì hắn đã thấy hình bóng của một ai đó.
...
Ầm
Ngô Trung giật mình tỉnh dậy, âm thanh cực lớn do sấm chớp đã đánh thức hắn dậy khỏi cơn mê. Thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một sàn nhà đầy bụi bẩn, sau đó hắn ngửi thấy mùi hơi đất cùng tiếng mưa bên ngoài. Sau đó Ngô Trung nhìn về phía cánh tay của mình, những chiếc đinh đã được rút ra và v·ết t·hương đã được băng bó một cách chuyên nghiệp. Ngoài ra hắn còn thấy có hai bóng đen đang ngồi quanh một đóm lửa cách đó không xa, có vẻ bọn họ đã mang hắn vào đây chữa trị giúp hắn.
"Tiểu hài tử, v·ết t·hương của ngươi ổn chưa". Một lão nhân phát hiện ra Ngô Trung đã tỉnh lại thì quay sang hỏi thăm.
"Vãn bối Ngô Trung, xin đa tạ tiền bối đã chữa giúp v·ết t·hương". Ngô Trung không hiểu sao cơ thể vẫn vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nhanh chóng đứng dậy cảm ơn.
"Nếu đã tỉnh rồi thì lại đây cho ấm này". Lão nhân vỗ xuống sàn vài cái với hàm ý hãy đến đây.
Người ta đã nói vậy thì Ngô Trung cũng không ngại mà tiến đến, khi đến gần thì hắn đã nhìn rõ được có ba người gồm một lão nhân hói đầu và một thiếu nữ trạc tuổi hắn. Nữ tử kia chưa từng lên tiếng nên hắn cũng không tiện làm quen nên chỉ đành chấp tay chào xã giao.
"Không biết cao danh của tiền bối là gì để tiện xưng hô". Ngô Trung lên tiếng hỏi thăm, dù sao ngươi ta cũng giúp đỡ hắn thì cũng nên hỏi cho phải phép.
"Ngươi cứ gọi ta là Lưu lão là được rồi. Còn đây là cháu gái nhỏ của ta, tính nó hơi ngại giao tiếp nên ngươi thông cảm". Lão nhân này không nói nhiều lắm về bản thân, lão cũng chỉ giới thiệu một chút về thiếu nữ đang núp sau lưng lão rồi thôi.
"Không biết Lưu tiền bối có biết đây là địa phương nào không ?". Ngô Trung nghe ra được đối phương không muốn nói tiệt lộ về thân phận bản thân nên uyển chuyển đổi câu trả lời.
"Ngươi lạc đường à ?". Lưu lão nhìn Ngô Trung khó hiểu.
"Vãn bối bị người ta bắt đến đây nên tạm thời chưa biết được tình hình hiện tại như thế nào. Mong tiền bối giải đáp giúp". Ngô Trung nói ra đại khái tình hình của bản thân. Hắn không kể về cuộc b·ắt c·óc các dòng chính của đại gia tộc vì đây không phải là vấn đề có thể nói ra rộng rãi.
"Chúng ta đang ở vị trí này". Lưu lão lúc này lấy ra một tấm bản đồ bằng da, sau đó chỉ tay vào một vị trí trên đó.
"Không phải chứ, sao ta b·ị b·ắt đến gần biên giới rồi". Ngô Trung nhìn vào hướng mà Lưu lão đang chỉ thì nghĩ thầm.
Hắn từng được dạy về địa lý của đế quốc tại học viện, do đó mà hắn đã nhanh chóng nhận ra tấm bản đồ này vẽ đại khái địa hình của một phần Vũ Lan Quốc. Cụ thể hơn thì chỉ vẽ một phần của phía nam mà thôi, nhưng như thế đủ để chứng minh những suy nghĩ của hắn đã đúng khi hắn vẫn ở phía nam. Theo vị trí của Lưu lão thì hắn đang ở rất gần biên giới phía nam, suýt chút nữa là đến một quốc gia khác.
"Tiền bối, không biết Vô Thương Thành ở đâu trên bản đồ này". Ngô Trung nhìn lên cầu khẩn hỏi, tấm bản đồ này chỉ vẽ lại địa đồ chứ không ghi rõ các địa danh nên hắn không biết.
"Nghe quen tai nhưng nhất thời chưa nhớ ra, toà thành đó có gần địa danh nào đặc biệt không". Lưu lão suy nghĩ một hồi thì vẫn chưa nghĩ ra.
"Ở đó có hai thứ nổi tiếng nhất là rừng Tinh Lâm và Hạ Nam Học Viện, chắc tiền bối biết rồi chứ". Ngô Trung kể ra hai nơi mà hắn thường đến nhất với hi vọng đối phương có thể nhận ra.
"Ta đại khái đoán được toà thành của ở đâu, nhưng đáng tiếc nơi đó đã nằm ngoài tấm bản đồ này rồi". Hai nơi mà Ngô Trung kể không chỉ nổi tiếng ở vùng phía nam mà thậm chí cả quốc gia đều biết. Lão lấy làm tiếc cho Ngô Trung vì vật trong tay lão chỉ dùng để đi trong khu vục gần biên giới này mà thôi, Hạ Nam Học Viện thì có xu hướng nằm gần kinh đô hơn.
"Thế tiền bối có biết đi theo hướng nào để về đó không". Ngô Trung suy nghĩ trong đầu rồi cười khổ. Cứ ngỡ mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhưng ai ngờ vẫn đâu lại vào đấy, hắn hỏi về phương hướng đại khái để về thành.
"Nếu tính từ vị trí của ngôi miếu này thì ngươi sẽ phải đi một quãng đường khá xa, dựa theo phương hướng thì ngươi cần đi về hướng Đông Bắc. À dựa vào tư thế lúc ngươi bất tĩnh thì chính là hướng phía sau lưng ngươi". Lưu lão dựa vào trí nhớ mà chỉ ra phương hướng đại khái. Bất chợt lão nhớ ra tư thế nằm sấp b·ất t·ỉnh của Ngô Trung và cười mỉm.
"Như vậy chẳng phải có nghĩa là trong nhiều ngày nay ta đã tự mình đi xa khỏi nơi cần đến sao". Nếu hắn chỉ đơn giản là ngã về phía trước thì nơi hắn cần đến lại ở phía ngược lại hướng hắn đi. Hắn chọn đúng phương nhưng lại sai hướng nên khiến hắn chịu khổ vài ngày này một cách vô ích.
"Có vẻ ngươi đang muốn về nhà, nhưng có một vấn đề ngươi cần lo hơn đấy". Lưu lão thấy thái độ của Ngô Trung hiển nhiên nhận ra thiếu niên này đang muốn lập tức rời đi, lão lên tiếng nhắc nhở.
"Vãn bối ngu dốt, xin tiền bối nói rõ cho". Ngô Trung giật mình trước câu nói kia, hắn cẩn thận lắng nghe.
"Ngươi đã nghe nói đến nhiễm độc kim loại chưa ?". Lão nhân thở dài, không nói thẳng ra mà lại đi hỏi một câu hỏi khác.