Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 59: Chữa trị
Trên một thảo nguyên rộng lớn, có một cuộc chiến đang diễn ra giữa một nhóm người mà một thiếu niên. thanh kiếm của một kẻ chém thẳng vào người của thiếu niên và người trẻ tuổi đó giơ tay lên đỡ
Keng
Âm thanh của kim loại v·a c·hạm, khi nhìn kỹ thì thấy rằng thanh kiếm chém vào sợi xích quấn quanh tay của thiếu niên đó. Hắn nghiêng tay một chút làm lưỡi kiếm trượt qua một bên, sau đó vận dụng chiêu thức.
'Thất Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'
Ngô Trung đánh ngang trúng vào má địch nhân, nhưng trong khoảng khắc đó thì hắn đã để lộ sơ hở ở mạn sường và hai địch nhân còn lại đã nhanh chóng phản công. Ngô Trung ngay lập tức cảm thấy đau ở bên hông, chưa đầy vài hơi thở thì hắn đã b·ị đ·ánh văng đi.
"Hộc"
Ngô Trung buộc miệng phát ra một tiếng kêu, cú đánh từ trường côn đánh vào khiến hắn cảm giác như muốn nôn, một kẻ khác vung ra một đao bổ thẳng vào hắn,
'Thất Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'
Ngô Trung vận dụng bộ pháp tránh né đường chém và chuẩn bị phản công bằng Hoả Tuyệt, đúng lúc này thì trước mặt hắn là một thanh trường côn xuất hiện đánh lệch hướng cú đấm của hắn. Ngô Trung thấy không ổn liền tránh ra đề phòng bị thanh đao chém thêm lần nữa.
"Thế quái nào đi g·iết người lại dùng côn". Hiện tại đối với Ngô Trung thì kẻ dùng côn chính là mối hoạ nguy hiểm nhất trong cả ba. Sức công kích mặc dù là yếu nhất nhưng sự linh hoạt trong cách đánh của trường côn khiến đòn đánh của hắn luôn bị triệt phá và ngăn chặn.
Không để hắn có một khoảng khắc nghỉ ngơi, hai kẻ kia tiếp tục lao lên t·ấn c·ông và đẩy Ngô Trung vào thế khó. Cuộc chiến kéo dài không quá lâu thì Ngô Trung đã tìm ra cách để phản công, trong lúc vừa đánh vừa chạy thì hắn nhặt được thanh kiếm của kẻ còn đang b·ất t·ỉnh ở kia. Hắn lúc này có 2 thứ có thể sử dụng là một thanh kiếm và một sợi xích quấn trên tay, chỉ có một cơ hội duy nhất để đánh trả và nếu thất bại thì hắn sẽ bị bào mòn đến c·hết.
Hai kẻ kia thấy đối phương nhặt được võ khí của đồng bọn thì đề cao cảnh giác, chúng không biết được sở trường của Ngô Trung là gì và nếu là kiếm thuật thì sẽ vô cùng rắc rối. Dù e ngại nhưng tốc độ t·ấn c·ông như vũ bão của hai kẻ kia vẫn không giảm, Ngô Trung mặt dù đã nhặt được võ khí nhưng vẫn tiếp tục vừa đánh vừa chạy. Kẻ dùng đao trở nên phát cáu vì đuổi theo mãi vẫn không đuổi kịp, hắn nhảy lên cao và liền luân chuyển Nguyên Khí chém ra một phát kiếm khí thật mạnh để chặn đường. Chiêu thức này thật sự mạnh vì đã cản bước được Ngô Trung, nhờ đó mà hai kẻ này nhanh chóng tiếp cận.
Kẻ dùng đao dùng lại chiêu thức mạnh nhất bổ xuống, Ngô Trung nhanh chóng lấy thanh kiếm ra đỡ đòn. Ngay sau đó kẻ dùng côn tụ lực vào võ khí và đâm thẳng vào ngực Ngô Trung, Ngô Trung nghiêng thanh kiếm để lưỡi đao sượt ra và giơ lưỡi kiếm lên đỡ đòn công kích của thanh côn.
Lưỡi kiếm đã nhận hầu hết công kích và bị gãy làm đôi, mặc dù Ngô Trung không lãnh đòn trực tiếp nhưng vẫn bị đẩy lùi vài bước. Hắn buông bỏ thanh kiếm, vận dụng Hoả Tuyệt đánh thẳng vào thanh côn, đây là đòn đánh dồn hết sức mạnh của hắn
Rắc
Thanh côn gãy làm đôi, lúc này Ngô Trung đã sử lý được kẻ khó chịu nhất, sau đó hắn chống tay xuống đất và tung một cú đá thẳng mặt đối phương. Hắn lùi lại quan sát tình trạng của đối thủ thì có một tên đã nằm gục và hai kẻ còn lại thì trông rất chật vật. Hai kẻ kia nhìn một cái thì nhanh chóng rút lui, Ngô Trung bây giờ cũng b·ị t·hương nên không tiện đuổi theo bọn chúng. Hắn lượm lại thanh kiếm gãy kia và di chuyển đến nơi khác, hướng hắn đi đến có một toà thành tên là Lộ Tư sừng sững. Việc đầu tiên hắn làm khi vào thành là hỏi thăm người dân ở đó về địa điểm một tửu quán, khi có được thông tin thì hắn lập tức đến đó. Ở đây có một già một trẻ đang thưởng thức những đĩa thức ăn ngon lành, một người nhìn thấy hình bóng của hắn thì lên tiếng gọi.
"Tiểu tử, nay ngươi xử lý hơi lâu đấy". Lưu lão vẫy tay gọi thiếu niên kia đến.
Các đây vài canh giờ, ba ngươi Lưu lão đang trên đường đến Lộ Tư Thành thì bị tập kích. Ngô Trung đã ở lại cầm chân kẻ địch để hai người còn lại nhanh chóng vào thành, điểm hẹn là một tửu quán trong này.
"Lưu lão, đến khi nào ông mới chịu nói cho ta biết những kẻ t·ruy s·át ông là ai. Với tình trạng hiện tại của ta thì sợ rằng không thể chống đỡ được bao lâu nữa". Ngô Trung tiến đến ngồi xuống bàn ăn và cằn nhằn. Những vụ t·ruy s·át diễn ra càng ngày càng nhiều, còn chưa kể đến những kẻ được phái đến mỗi lúc một mạnh hơn, nếu những ngày đầu tiên thì Ngô Trung có thể đánh bại dễ dàng nhưng đến hôm nay thì phải chật vật vô cùng.
"Ngươi đã hộ tống bọn ta trong nửa tháng nay thì có lẽ ta nên nói sự thật cho ngươi biết". Lưu lão có chút chần chừ sau đó thở dài và quyết định nói ra.
Theo lời Lưu lão kể thì hai người vốn là gia nhân của một gia tộc vùng biên cương, cuộc sống của hai ông cháu rất yên bình cho đến một ngày biến cố xảy ra. Gia tộc đó đã phải đối mặt với nạn diệt tộc bởi sự t·ấn c·ông của gia tộc tử địch, chúng không chỉ nhắm vào các tộc nhân mà đến các gia nhân cũng không tha. Cháu gái của lão cũng vì chứng kiến quá nhiều c·ái c·hết diễn ra đã dẫn đến cú sốc lớn, từ đó đến nay không thể nói được nữa. Sau đó kẻ địch còn đưa quân ra t·ruy s·át những gia nhân thoát được, theo lý mà nói dù có thù hằn thì cũng không cần thiết phải t·ruy s·át các gia nhân bỏ trốn như lão. Cuối cùng lão tiết lộ ra nguyên nhân chính là vì chúng nghi ngờ các gia nhân đã lấy đi một tấm bản đồ dẫn đến bảo khố của gia tộc.
"Nếu ông không có thì cứ chứng minh thôi mà, đâu cần phải vất vả thế này". Ngô Trung nghiêng đầu khó hiểu.
Lưu lão nghe câu nói của đối phương thì chỉ biết lắc đầu cười trừ, tay một ly rượu và nhấm nháp.
"Thái độ gì thế, đừng nói là ...". Ngô Trung thấy cách cư xử kỳ lạ ấy thì lập tức nhận ra vấn đề.
"Nói đến đây được rồi". Lưu lão đưa ngón tay lên trước miệng, ra hiệu giữ im lặng.
"Thứ đó quan trọng đến mức ông mạo hiểm tính mạng sao". Ngô Trung biết đây không phải vấn đề có thể nói ở một nơi công cộng như tửu quán nên phải nói tránh đi.
"Khi ngươi gắn bó với một thứ quá lâu thì ngươi sẽ không cam tâm nhìn nó lụi tàn". Lão thở dài trả lời, sau đó không nói gì thêm về việc này nữa.
Đến lúc này thì Lưu lão gọi tiểu nhị ra tính tiền và cả ba rời khỏi quán, hiện tại đang ở trong khu vực an toàn nên Ngô Trung có thể thả lỏng mà không lo bị tập kích. Lưu lão dẫn hai thiếu niên đến một nhà trọ để thuê phòng nghỉ ngơi qua đêm, vì không dư tiền nên chỉ đủ thuê một phòng. Khi đã ổn thoả hành lý thì Lưu lão xem xét v·ết t·hương cho Ngô Trung, đầu tiên là những v·ết t·hương từ trận chiến vừa rồi, những v·ết t·hương này không nghiêm trọng nên xử lý nhanh chóng. Vấn đề quan trọng hơn là cánh tay trái của hắn, vì muốn tay nhanh hồi phục nên Ngô Trung đã phải chiến đấu bằng một tay, hắn hi vọng rằng trong khoảng thời gian đó đủ để lành lại v·ết t·hương.
"Xem ra ngươi giữ v·ết t·hương khá tốt, cứ theo tiến độ này thì sau một tháng ngươi có thể sử dụng được hai tay. Nhưng với mức độ hồi phục này thì ta có một cách để chữa trị ngay lập tức, mặc dù không gây tác dụng phụ nhưng lại vô cùng đâu đớn, ngươi chọn thế nào".
Ngô Trung hiển nhiên sẽ chọn cách hai, nếu chỉ có chút đau đớn mà không có tai hoạ ngầm nào khác thì hắn sẵn sàng chấp nhận. Từ quyết định trên thì Lưu lão đi xuống phố mua vài loại vật tư, đến tối thì lão quay về và bắt đầu quá trình chữa trị. Ngô Trung ngâm tay của bản thân vào một loại dung dịch được lão nhân chuẩn bị trong suốt một canh giờ, sau đó Lưu lão tiến hành châm cứu bằng những kim châm được xử lý đặc biệt.
"A"
Một tiếng hét vang vọng cả phòng trọ, đánh động đến những khách nhân khác. Người thiếu nữ luôn im lặng bên cạnh Lưu lão lúc này dùng sức nhét một mảnh vải vào miệng của Ngô Trung để hạn chế tiếng hét.
Nhiều canh giờ sau.
"Được rồi, bây giờ ngươi có thể sử dụng hai tay để chiến đấu". Lưu lão lau đi mồ hôi trên trán và cười lớn.