Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60: Cải biến võ khí

Chương 60: Cải biến võ khí


Ngô Trung nằm trên sàn với cơ thể ướt đẫm mồ hôi, hắn thật sự không lường trước được nỗi đau lại khủng kh·iếp như thế này. Hắn ngồi dậy và chậm rãi luân chuyển Nguyên Khí để cảm nhận cánh tay trái của bản thân. Ngô Trung xoay cổ tay, vận động khớp vai cùng các ngón tay

Rắc rắc

Âm thanh của những khớp xương vang lên do lâu ngày chưa cử động.

"Mặc dù vẫn còn sự tắc nghẽn khiến dòng chảy năng lượng không được lưu thông hoàn toàn, nhưng về cơ bản đã có thể cử động một cách thoải mái và sử dụng Hoả Tuyệt". Ngô Trung kiểm tra sơ bộ thì đưa ra đánh giá, bây giờ hắn có thể chiến đấu mà không còn bị gò bó như trước.

Hắn thử tung ra vài đường quyền và thử các động tác trồng chuối để kiểm tra linh hoạt của tay trái, tất cả đều không được mượt lắm vì đã bị cố định một khoảng thời gian lâu, nhưng chỉ cần vài canh giờ thì sẽ ổn cả.

"Đừng vội mừng, mặc dù ta đã giúp chữa lại tay trái cho ngươi nhưng trong cơ ngươi vẫn còn một lượng độc tố kim loại tồn động. Nếu trong nửa tháng tiếp theo không có giải dược phù hợp thì cũng sẽ c·h·ế·t". Lưu lão thấy vẻ mặt hớn hở kia liền nhắc nhở, lão không hi vọng Ngô Trung vì chữa khỏi cánh tay mà có tâm lý 'quỵt nợ'.

Hồi chiều, lão vừa tiết lộ ra việc kẻ đang truy sát sẽ đông đảo và mạnh mẽ. Cộng thêm hiện tại cánh tay đã được chữa khỏi thì rất có thể thiếu niên trước mặt cảm thấy không đáng để ở lại nữa vì sợ hãi.

Ngô Trung cười khổ, hắn hiển nhiên không có ý địch làm vậy. Hắn nhận thức được bản thân vẫn chưa trở về sức mạnh toàn thịnh nên rõ ràng vẫn còn tai hoạ ngầm trong cơ thể. Nếu không kể đến vết thương thì hắn chưa từng là người thất hứa, khi đã nói được thì phải cố gắng hoàn thành giao dịch.

Bùm bùm

Hàng loạt tiếng nổ đột nhiên xuất hiện, Ngô Trung bị một tràng âm thanh đó làm cho giật mình, lập tức với lấy sợi xích đeo vào tay và thủ thế sẵn sàng chiến đấu. Trong thời gian vài hơi thở trôi qua, tiếng nổ vẫn tiếp tục diễn ra nhưng không có biến cố nào xuất hiện trong căn phòng. Hắn lúc này mới chú ý rằng âm thanh đó ở khá xa căn phòng và thậm chí xa hơn nhà trọ này.

"Tiểu tử, đừng nói ngươi không biết hôm nay là ngày gì chứ?". Lão nhân thấy hành động vừa rồi của cậu thiếu niên thì lên tiếng hỏi một cách khó hiểu.

Ngô Trung chỉ biết nghệch mặt ra khó hiểu, theo hàm ý của câu hỏi vừa rồi thì âm thanh kia không phải là tiếng tấn công. Lúc này hắn chỉ nghỉ đến việc âm thanh đó là pháo hoa nhân dịp gì đó, không lẽ lại là một lễ hội nào đó nữa đang diễn ra.

"Đã qua năm mới rồi, đó là pháo hoa ăn mừng!". Lưu lão vừa trả lời và cố gắng nhịn cười trước sự khờ khào của thiếu niên.

Ngô Trung ngây người, trong khoảng thời gian này hắn không quá để ý thời gian mà chỉ biết đánh nhau từ ngày này qua ngày khác. Hắn đi ra khỏi phòng trọ, rất nhiều pháo hoa đang toả sáng trên bầu trời đêm, từng ngọn pháo phát nổ là một hình thù phát sáng xuất hiện đầy đẹp mắt. Ngô Trung chợt nhớ ra lúc hắn đi vào thành thì đúng là có nhiều nhà đang trang trí này nọ. Do đang vô cùng bực mình sau khi chiến đấu và sự giấu diếm của Lưu lão nên hắn đã ngó lơ đi những dấu hiệu đó mà tập trung đến tửu quán để chất vấn.

"Được rồi, bây giờ ngươi ra ngoài nghỉ ngơi đi". Lưu lão nói lớn tiếng đánh gãy mạch suy nghĩ của Ngô Trung.

"Ra ngoài ?". Hắn nhất thời không hiểu ý của đối phương, hắn không hiểu tại sao không phải vào phòng nghỉ ngơi mà phải ra ngoài làm gì.

"Chứ không lẽ ngươi muốn ngủ lại trong căn phòng nhỏ hẹp này? Chưa kể cháu gái ta ở đâu mà ngươi còn muốn ở lại? Ta nói chuyện với chủ quán rồi, chuồng ngựa vẫn còn chỗ nên ngươi cứ thoải mái ở đó". Nói xong câu này thì lão nhân đóng sầm cửa lại, để Ngô Trung cứ như vậy ở bên ngoài.

Ngô Trung sau một thoáng hiểu tình hình thì chửi thầm, hắn đã ở trong phòng nên biết rõ diện tích xung quanh. Rõ ràng ngoài trừ cái giường cho hai người ra thì thậm chí có đủ không gian cho cả năm người nằm thoải mãi chứ đừng nói là ba người bọn hắn. Hắn đành phải xuống chuồng ngựa của nhà trọ theo lời ông ta. Hắn mặc dù có hứng thú muốn xem người dân của Lộ Tư Thành sẽ đón năm mới như thế nào, nhưng ngày hôm nay hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Do hôm nay là dịp đặc biệt nên chuồng ngựa đầy ấp thú cưỡi, hắn phải luồn lách qua một góc nhỏ có đống rơm để nằm xuống. Có vẻ nhà trọ này rất kỹ tính khi mà nơi này không hề hôi thối như hắn tưởng. Đống rơm sau lưng hắn cũng được cuộn tròn thành những chồng ngăn nắp, nếu không quá khó tính thì ngủ ở đây cũng khá dễ chịu.

"Có ai ở đây không?". Đột nhiên Ngô Trung nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài.

Hắn đứng dậy xem thử thì có một gã trung niên cao lớn đang đứng trước cửa chuồng, người này hình như là nhân viên của quán trọ này vì hắn từng thấy khi mới vào đây. Hắn không nghĩ sẽ có nguy hiểm gì tiềm tàng nên ra ngoài.

"Tiểu tử, ngươi có đói không? Ta có một chút bánh bao mới hấp, ăn đi cho nóng". Người nhân viên này thấy Ngô Trung đến thì nở một nụ cười hiền hoà, tay giơ lên một chiếc lồng hấp nhỏ.

"Vị đại thúc này, ta không có tiền". Ngô Trung nhẹ nhàng từ chối dù hắn hơi đói thật. Hắn nghĩ đối phương đến đây để bán hàng, kiếm thêm chút thu nhập nhân dịp năm mới.

"Không cần trả tiền, ăn đi cho có sức. Chủ tử của ngươi có chút quá đáng khi để một đứa trẻ ngủ ở chuồng ngựa như thế này. Những kẻ làm công như chúng ta nên giúp đỡ nhau một chút". Người nhân viên lắc đầu. Gã đặt cái vỉ tre vào tay đối phương và vỗ nhẹ vào vai với ánh mắt đồng cảm.

"Thế thì vãn bối xin đa tạ". Ngô Trung hiểu đối phương chỉ có lòng tốt khi gặp người cùng thân phận, hắn cũng vui lòng nhận lấy. Đồng thời không quên cúi đầu để tỏ lòng biết ơn.

Người đàn ông kia chào hỏi vài câu thì rời đi để tiếp tục công việc trong quán trọ, Ngô Trung nhìn vào những chiếc bánh bao trên tay thì cảm thấy có chút ấm. Đây vừa là hơi ấm của những chiếc bánh mới ra lò, vừa là sự ấm áp của tình người. Ngô Trung chỉ là một kẻ xa lạ, nhưng người đàn ông kia lại sẵn lòng tặng hắn chút món ăn này. Dù không có giá trị gì lớn nhưng lại khiến hắn vô cùng cảm kích, đã lâu rồi mới có người đối xử tối với hắn như thế này từ khi lưu lạc ở nơi biên cương. Nhất thời hắn lại mang người bồi bàn kia so sánh với với Lưu lão,

"Nếu lão già kia có chút nhân tính như vị đại thúc kia thì tốt biết mấy". Ngô Trung thở dài tự than thở một mình. Hắn nhanh chóng xử lý hết số bánh bao và quay trở lại đống rơm.

Ăn được một chút khiến Ngô Trung tỉnh ngủ lại một chút, hắn suy ngẫm về cuộc chiến vào chiều nay. Ngô Trung rút ra hai mảnh kiếm gãy đã nhặt từ trận chiến trước, hắn đã nhận thấy khuyết điểm hiện tại chính là thiếu sự linh hoạt. Mặt dù các sợi xích mà hắn nhặt được cũng có tác dụng một chút nhưng không thể bù đắp thiếu sót này. Hắn chợt nảy ra một ý tưởng, một ý tưởng khá là ngớ ngẩn nhưng hắn thật sự muốn thử nên đã đi xa khỏi đống rơm khô để đến gần máng nước cho thú cưỡi.

Ngô Trung cầm sợi xích ở một bên và lưỡi kiếm gãy ở một bên, và rồi luân chuyển Nguyên Khí để vận dụng Hoả Tuyệt. Sau đó hắn ép chặt hai vật này vào nhau bằng tất cả sức lực. Ý định thật sự của hành động này chính là để hàn hai thứ kim loại này với nhau tạo thành một thể. Bình thường thì việc này sẽ do các thợ rèn đảm nhận. Nhưng Ngô Trung lại chỉ là một đứa nhóc có được chút kiến thức từ sách vở, vì lẽ đó mà hắn đành phải làm theo cách riêng.

Nhiệt độ của Hoả Tuyệt sẽ làm nóng chảy kim loại và cho chúng kết dính lại với nhau. Ngô Trung cảm thấy may khi hai thứ kim loại này đều thuộc dạng phổ thông nên việc nung chảy không tốn quá nhiều thời gian, nhưng do đây là làm bằng tay mà không có công cụ hỗ trợ nên sự tinh xảo là cực thấp. Sau khi cảm thấy đã đủ thì hắn cho thứ trong tay vào máng nước, một lúc sau thì lấy lên quan sát.

Đoạn xích không hề thẳng hàng mà ngoằng nghèo một cách chướng mắt, cái mắt xích dính vào lưỡi kiếm đã bị dập bẹp ra, phần dưới của lưỡi kiếm cũng bị lõm bị một chút, màu sắc đoạn xích ấy cũng đã trở nên đen kịt.

"Nhìn không khác gì phế phẩm". Ngô Trung cười khổ cùng ánh mắt thất vọng . Nếu để người khác biết hắn tự tay làm thì có mà họ cười vào mặt, hắn chẳng biết chui vào đâu cho đỡ xấu hổ.

Ngô Trung thở một hơi dài, cuối cùng cũng đành phải sử dụng vật này nếu không thì phí sức nãy giờ cố gắng. Thậm chí trên hai lòng bàn tay hắn còn hằn cả dấu vết của mắt xích và lưỡi kiếm từ quá trình hàn kim loại vừa rồi. Ngô Trung rút một nửa thanh kiếm còn lại, phần này có cán kiếm và phần còn lại của lưỡi kiếm. Phần lưỡi kiếm này vô tình dài cỡ thanh đoản kiếm hắn thường dùng, hắn nghĩ rằng có thể sử dụng thay thế. Ngô Trung tìm một hòn đá lớn và mài cho phần gãy bằng phẳng lại. Với hai loại võ khí tầm xa và tầm gần này thì hắn hi vọng có thể chuẩn bị tốt cho những cuộc chiến sắp tới.

Sau nửa canh giờ mài kiếm, với sức mạnh của hắn bây giờ thì vẫn khá khó khăn để phần bị gãy trở nên sắc bén như ý muốn. Hắn quyết định ra ngoài tập luyện và thử cách chiến đấu bằng võ khí tự chế mới này. Luyện tập trong thành có vẻ không ổn lắm nên hắn phải đi ra khỏi Lộ Tư Thành để tránh ánh mắt của người khác và không làm ảnh hưởng đến khoảng khắc vui vẻ của mọi người. Ngô Trung đi được một lúc sau thì phát hiện ra có một cuộc giao chiến xuất hiện gần đó, ở ngay trước mắt hắn.

Chương 60: Cải biến võ khí