Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 61: Vô cớ dính vào

Chương 61: Vô cớ dính vào


Ngô Trung thấy hai thân ảnh đang giao tranh ở đằng xa, dư chấn của cuộc chiến lan đến nơi hắn đang đứng. Hai người kia vừa đánh vừa di chuyển, vô tình thế nào mà hướng di chuyển lại đi về vị trí của hắn.

"Không ổn!". Ngô Trung chợt xanh cả mặt, không lãng phí bất cứ một giây nào mà vận chuyển Nguyên Khí.

Hắn thấy nếu còn đứng chỗ thì sẽ vướng vào rắc rối nên lập tức sử dụng Phong Tuyệt để chạy đi. Ngô Trung hiển nhiên hiểu rõ câu 'Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi c·hết hết' chưa cần biết hai kẻ kia ở cấp bậc nào nhưng chỉ cần nhìn thế công kích là đủ hiểu không nên dây vào. Dù hắn đã phản ứng rất nhanh cùng với tốc độ di chuyển hắn vượt xa người cùng cấp bậc, nhưng đều không là gì so với hai kẻ kia.

"Một kẻ Tam Thập Ngũ Trùng Thiên, một kẻ Nhị Thập Bát Trùng Thiên". Khi cuộc chiến mỗi lúc tiến lại gần thì Ngô Trung đã có thể cảm nhận được khí tức của hai kẻ kia.

Lúc này hắn càng sợ hãi hơn, bất cứ kẻ nào trong hai tên kia đều dễ dàng diệt sát hắn trong một đòn. Ở cấp bậc sức mạnh như thế thì chỉ cần một pha lỡ tay hay dư chấn nào đó từ hai tên kia thì cũng là công kích chí mạng với cái mạng nhỏ của hắn. Dù sợ hãi như vậy, hắn vẫn không dừng lại một khoảng khắc mà liều mạng chạy thoát khỏi phạm vi công kích của trận chiến.

Từng đạo dư chấn của các chiêu thức từ cuộc chiến dần ảnh hưởng đến xung quanh, mặt đất có những chấn động nhẹ, vùng cỏ xung quanh đã b·ị đ·ánh bay cùng lớp đất mỏng bề mặt. Ngô Trung vừa phải chạy thục mạng vừa phải lẫn tránh sao cho không gây chú ý đến hai kẻ kia.

"Thú vị chỉ là một tên nhóc Cửu Trùng Thiên nhưng lại có tốc độ này". Kẻ có thực lực Tam Thập Ngũ Trùng Thiên cuối cùng đã để ý đến Ngô Trung.

Với thực lực bản thân mạnh hơn nên hắn là người trước tiên để ý rằng có kẻ thứ ba ở quanh đây, câu nói buộc miệng của kẻ này cũng khiến người còn lại nhận ra tên nhóc kia. Mặc dù Ngô Trung đã cố gắng không trở nên thu hút nhất có thể, nhưng khi các giác quan của võ giả lại ở thực lực này thì dù một con chuột chạy qua cũng nhìn thấy. Chỉ cần có gì khác thường thì võ giả sẽ lập tức cảnh giác, một biến số ngoài dự kiến sẽ luôn ảnh hưởng đến kết quả trận đấu.

"Tập trung vào ta này". Người thiếu niên Nhị Thập Bát Trùng Thiên lớn tiếng quát, đồng thời dùng ngọn thương vung mạnh về phía địch nhân.

Đối phương là một tên thanh niên lớn tuổi hơn, gã này lấy thanh đại đao chặn lấy thế công kích. Mặc dù sức mạnh của hắn cao hơn đối phương vài Trùng Thiên nhưng lại không chiếm được bất cứ lợi thế nào. Từ đó cho thấy người thiếu niên trẻ tuổi kia thuộc dạng yêu nghiệt trong thế hệ. Chỉ có điều, bây giờ hắn lại liếc mắt về phía kẻ đang chạy trốn ở đằng xa kia.

Gã cầm đao luân chuyển Nguyên Khí tung ra một chiêu công kích về phía người thiếu niên. Chiêu thức này nhìn thì rất mạnh nhưng lại chậm hơn những chiêu thức từ nãy đến giờ nên người thiếu niên dễ dàng né được. Thiếu niên không hiểu tại sao đối phương lại đánh ra chiêu thức không có hiệu quả như vậy.

"A". Một tiếng la thất thanh phát ra phía sau, kèm với tiếng tàn phá từ công kích va vào mặt đất.

Ngay tức khắc, người thiếu niên nhận ra chiêu thức vừa rồi không hề nhắm vào hắn, mà nhắm vào tên nhóc đang chạy trốn ở đằng kia.

"Tên khốn". Thiếu niên cầm thương tức giận lao lên công kích. Hành động vừa rồi chính là khinh thường hắn vì dám phân tâm đi nơi khác, đồng thời là nỗi nhục của võ giả khi lấy mạnh h·iếp yếu, đã thế còn là đánh lén.

Ở phía xa, nơi đó có một đứa trẻ đang nằm sấp trên mặt đất do ảnh hưởng của công kích vừa rồi. Ngô Trung cố gắng ngượng dậy một cách khó khăn, hắn nhìn về phía hai kẻ kia với dòng suy nghĩ.

"Vừa rồi không phải là dư chấn, rõ ràng là một chiêu công kích toàn lực. Không biết vô tình hay cố ý mà nhắm thẳng vào mình ?". Dù đầu vẫn hơi choáng nhưng hắn vẫn phân tích tình hình nhanh chóng.

Hắn may mắn đã không lãnh chiêu thức vào thân, khi đao chiêu còn cách vài thước thì hắn đã nhận ra và ngay tức khắc chuyển hướng chạy. Dẫu vậy nhưng khi đao chiêu v·a c·hạm mặt đất đã tạo ra một v·ụ n·ổ lớn. Chỉ từ v·ụ n·ổ này thôi đã đủ gây sát thương cho Ngô Trung và hất văng hắn qua một bên. Nghĩ đến đây Ngô Trung cảm thấy rùng mình, nếu như vừa rồi hắn chậm một chút thì đã không còn mạng

"Hi vọng vừa rồi chỉ là vô tình, chẳng có lý do gì lại phải nhắm vào một kẻ qua đường như mình cả". Hắn hi vọng suy nghĩ của mình là đúng.

Ngô Trung tiếp tục chạy về phía toà thành, hi vọng có thể tránh nạn được. Nhưng mới chỉ chạy được vài bước thì lại có một đạo công kích khác bay về phía hắn. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, hắn đã nâng cao cảnh giác phía sau và tránh được đao chiêu. Cứ như vậy, hắn chạy được vài bước thì lại có đao chiêu nhắm đến đúng vị trí hắn.

"Chắc chắn là cố ý, mình lọt vào tầm ngắm của kẻ cầm đao rồi". Ngô Trung khẳng định chắc nịch đồng thời có chút sợ hãi.

Một lần thì có thể là vô tình, hai lần có thể là trùng hợp, nhưng ba lần chắc chắn là có chủ đích. Ngô Trung đã nhận thức được tình hình của bản thân ngay lúc này, là mục tiêu diệt sát của võ giả Tam Thập Ngũ Trùng Thiên. Hắn không tài nào hiểu được tại sao lại rơi vào tình huống này, tất cả những gì hắn làm là thấy cả hai ngươi kia chiến đấu với nhau thôi mà.

"Không lẽ mình bị nhắm vào là vì mình đã nhìn thấy thứ không nên thấy? Có phải vì mình là nhân chứng? Toi rồi, tên cầm đao muốn g·iết người diệt khẩu! ". Ngô Trung chỉ từ những dấu hiệu nhỏ đã suy nghĩ ra được lý do.

Nhịp tim của hắn vừa lệch một nhịp, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tay hắn bắt đầu nổi da gà, mồ hôi càng đổ nhiều hơn. Bằng cách nào đó mà thêm một lần nữa hắn lại là mục tiêu của kẻ vượt qua Nhị Thập Trùng Thiên, lần này thậm chí vượt qua Tam Thập Trùng Thiên. Hắn không ngờ bản thân lại dính vào rắc rối này một cách vớ vẩn như vậy.

Các đòn công kích từ kẻ cầm đao ngày càng dồn dập hơn, Ngô Trung dần không thể dễ dàng tránh né như ban đầu nữa. Hắn nhận ra rằng cứ tiếp tục chạy không phải là cách hay, cần sử dụng biện pháp khác. Hắn vừa chạy vừa đánh giá môi trường xung quanh, tìm kiếm những thứ hữu ích. Sau đó ánh mắt hắn loé lên một tia mừng rỡ, có vẻ hắn đã tìm thấy gì đó.

Ngô Trung dùng thanh kiếm gãy và thứ võ khí mình mới rèn được ra sử dụng. Hắn vung mạnh tay khiến sợi xích đi theo đường bán nguyệt, lưỡi kiếm trên đó liền cắt những ngọn cỏ cao xung quanh. Hắn dùng thanh kiếm gãy để cắt cỏ ở gần, dùng sợi xích có hàn lưỡi kiếm cắt cỏ ở xa qua những cú vung. Ngoài ra hắn còn nhanh tay nhặt bớt một số lượng nhỏ cất vào trong người, như thể đây chính là một phần trong kế hoạch của hắn.

Kẻ cầm đao vừa đối phó với người thiếu niên, đồng thời không rời mắt khỏi Ngô Trung. Hắn nhận ra đứa trẻ này làm hành động kỳ lạ gì đó như đang cắt cỏ, mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn tiếp tục đánh ra công kích mặc kệ thiếu niên cầm thương đối diện. Hai người này tuy rằng đang ở thế dằng co, nhưng thiếu niên cầm thương lại không có bất cứ ý định nào ngăn cảm các đao chiêu đánh về phía Ngô Trung mà chỉ tác động một chút để làm chệch hướng. Mỗi một lần đối phương công kích Ngô Trung thì hắn có thể tận dụng lúc đó để phản công và dành lấy lợi thế.

Đao chiêu lần nữa công kích Ngô Trung, Ngô Trung vẫn tránh được nhưng thường lệ, đất đá cùng cỏ đại b·ị đ·ánh văng lên không trung. Chỉ khác rằng lần này, những bãi cỏ dại do Ngô Trung cắt đã bị xung chấn của v·ụ n·ổ phát tán ra một vùng rộng lớn. Các đạo công kích cứ liên tục giáng xuống, trên không trung lúc này nhìn đâu cũng đều là cỏ dại.

Ngô Trung chờ đợi, khi cảm thấy đã đến lúc thì chớp lấy thời cơ lấy ra một nhúm cỏ dại ra, luân chuyển Nguyên Khí vào hai tay.

'Cửu Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'

Ngọn lửa truyền vào bó cỏ trong tay, sau đó Ngô Trung dùng toàn lực rải chúng lên không trung. Những ngọn cỏ bị bén lửa ấy v·a c·hạm với những ngọn cỏ đang ở trên không trung. Như một chuỗi phản ứng dây chuyền, ngọn lửa dần lan ra đến khắp nơi trên bầu trời. Chỉ trong vài nhịp thở cả vùng không trung rực sáng với ngọn lửa Hoả Tuyệt. Vụ cháy này đủ để làm chói mắt kẻ cầm đao khiến mắt nhất thời không thể nhìn chằm chằm vào Ngô Trung.

Khi tất cả đám cỏ trên không trung trở nên lụi tàn bởi Hoả Tuyệt, đã không còn có thể thấy Ngô Trung ở đâu nữa. Kẻ có thực lực Tam Thập Ngũ Trùng Thiên đã không thể cảm ứng bất cứ dao động Nguyên Khí nào xung quanh, đành phải kết luận Ngô Trung bằng cách nào đó đã chạy khỏi tầm quan sát của gã.

"Xử lý ngươi trước rồi diệt con chuột kia sau vậy cũng được". Người thanh niên cùng thanh đao trên tay trở nên cáu gắt vì để lọt Ngô Trung.

Thiếu niên Nhị Thập Bát Trung Thiên nắm chặt lấy ngọn thương, khoảng thời gian dễ dàng đã qua, đã đến lúc phải khô máu rồi.

Chương 61: Vô cớ dính vào