Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 62: Đánh lén

Chương 62: Đánh lén


"May... mà kịp". Ngô Trung thở hổn hển, đồng thời lại cảm thấy nhẹ nhỏm.

Tiểu tử này hiện đang nấp trong một cái hang nhỏ. Thảo nguyên trừ những bãi cỏ ra thì còn có những hang hốc do các sinh vật hoang dã đào bới hoặc là hình thành một cách tự nhiên. Không gian bên trong thật sự rất nhỏ, Ngô Trung có thể hình khá nhỏ vì vẫn còn là trẻ con nhưng vẫn quá chật với cái hang này.

Quay lại khoảng khắc hắn vẫn còn đang tìm cách để thoát khỏi tình huống. Lúc đó thì hắn đã thấy sinh vật của khu vực này, chồn thảo nguyên. Những sinh vật này đều chưa đạt đến Trùng Thiên, thứ khiến Ngô Trung để tâm chính là nơi chúng xuất hiện. Khi đó, hắn phát hiện ra một gia đình chồn đột nhiên xuất hiện rồi chạy đi. Nhờ thế hắn phát hiện ở nơi mà bầy chồn vừa đi ra có một cái hang, chính là tổ của chúng. Có lẽ vì dư chấn ngày càng đến gần hang khiến chúng phải chạy đi nơi khác. Từ khoảnh khắc đó, Ngô Trung đã lập ra một cách đơn giản nhưng cần nhiều vào vận may, tung hoả mù và chạy vào nấp trong cái hang kia.

Phương pháp mà Ngô Trung nghĩ đến có một điểm nghi vấn. Thứ nhất là kích cớ cái hang có đủ để hắn nấp hay không? Thứ hai là cách tung hoả mù là gì khi mà trong tay hắn chỉ có hai thứ võ khí phế phẩm?

Thứ ánh sáng duy nhất lúc ấy là ánh sáng từ pháo hoa bắn từ Lộ Tư Thành, hắn chỉ có thể nhìn ra được có ít nhất 5 con chồn chạy ra. Từ số lượng thì dự đoán được kích cỡ cái hang kia có khả năng cho hắn ẩn nấp. Như vậy coi như giải đáp được nghi vấn đầu tiên.

Khi thấy những lớp đất mỏng cùng những lớp cỏ trên trung, cách mặt đất vài thước thì hắn đã nghĩ ra cách lợi dụng. Trước tiên, Ngô Trung cắt gốc của những ngọn cỏ quanh hắn. Bản thân hắn dù dùng hết sức đánh xuống đất hay tung cỏ lên trời, thì cũng không thể khiến cỏ bay bao nhiêu hết . Do đó hắn muốn lợi dụng dư chấn từ đao chiêu để phát tán cỏ dại lên không trung. Khi thấy cỏ đã đủ bao phủ thì dùng nhóm cỏ trong tay làm mồi lửa tạo ra một màn lửa chói sáng. Và đây là giải đáp cho nghi vấn thứ hai.

Khi cả vùng trời rực cháy thì hắn đã nhanh chóng chạy thẳng vào cái hang kia. Việc nấp trong hang vẫn không khiến hắn an tâm, ngay từ lúc lọt vào trong này thì Ám Tuyệt đã được vận dụng để che dấu đi sự hiện diện của bản thân. Thời điểm này hắn cần làm là chờ đợi thời cơ thích hợp để hành động.

Một thời gian ngắn trôi qua, những chấn động bị gây ra bởi trận chiến đã giảm dần. Điều này có nghĩa là trận đấu đã gần đến hồi kết, cả hai người kia đã dần cạn thể lực. Tình thế hiện tại đã nghiêng về phía đao khách, thiếu niên đã khuỵ một chân xuống đất. Nếu không gì thay đổi thì người cầm thương sẽ c·hết không nghi ngờ.

"Lấy thực lực Nhị Thập Bát Trùng Thiên có thể đối kháng Tam Thập Ngũ Trùng Thiên, đúng là yêu nghiệt từ đại học viên có khác". Kẻ cầm đao tỏ vẻ thưởng thức thiếu niên kia.

Không hề có lời đáp lại, gã thiếu niên không có tâm trạng để trò chuyện trong trận chiến. Hắn lúc này đã rơi vào bất lợi, dù thật sự có thể đối kháng vượt cấp nhưng đấu võ giả Tam Thập Trùng Ngũ Thiên có thể nói là tối đa. Còn chưa kể, gã đao khách dường như mạnh hơn các võ giả Tam Thập Trùng Thiên bình thường khác. Để có thể cầm cự đến nước này đã là cực hạn của hắn, sau đó thiếu niên cầm thương gã gục xuống đất.

"Muốn trách thì nên trách cha ngươi, chỉ biết lo chuyện bao đồng". Đao khách luân chuyển Nguyên Khí, chuẩn bị kết liễu thiếu niên trước mặt.

Vụt

Đột nhiên có của thứ gì đó lao đến sau lưng đao khách, kèm theo âm thanh xé gió. Gã cầm đao lập tức phản ứng với âm thanh, vung đao mạnh ra phía sau.

Keng

Âm thanh v·a c·hạm của kim loại vang lên, hắn quay người lại nhì thì thấy một thanh kiếm bị gã đánh văng lên không trung. Hắn vô tình đưa tầm mắt của mình lên trên quá cao, để lộ ra điểm mù ở dưới.

'Cửu Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'

Ngô Trung đã lợi dụng sơ hở đó, lập tức xuất hiện ở ngay khuất tầm mắt của đao khách và tung ra chiêu thức công kích. Hắn biết bản thân vô cùng yếu nên hắn đánh thẳng vào cằm của kẻ thù. Hắn nhớ lại kiến thức từng tiếp thu ở học viện, một cú đấm sượt qua cằm thì dù gây ít sát thương nhưng sẽ có nhiều khả năng gây choáng váng hơn là đánh thẳng vào mặt. Với cách biệt sức mạnh như hiện tại, dù một cú đánh móc trực diện cũng đừng mong có tác dụng, do đó hắn lựa chọn đấm ngang.

Nắm đấm của Ngô Trung ngay khi sắp chạm vào đích thì gã đao khách đã nhận ra sự hiện diện của hắn, do một tay vẫn còn nắm thanh đại đao nặng nề nên hắn dùng tay còn lại hất Ngô Trung ra. Động tác vừa rồi của gã đao khách không hề quá để tâm, như một người đang phẩy tay đuổi một con ruồi phiền phức vậy. Nhưng với Ngô Trung đang nằm bẹp dưới đất thì đó là một đòn công kích đáng sợ khôn lường, vùng v·a c·hạm là phần ngực giờ đã bầm tím, việc thở cũng trở nên khó khăn, cơn đau gần như đã khiến hắn b·ất t·ỉnh.

Gã đao khách nhìn kĩ tên tiểu tử vừa bị hắn hất đi thì đã nhận ra, đó là kẻ mới chạy chối c·hết cách đây không lâu. Lập tức sau đó, một lưỡi kiếm được gắn vào sợi xích bị Ngô Trung ném thẳng vào người gã cầm đao. Gã đao khách dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, chặn đứng ngay giữa không trung, thế đánh của tên tiểu tử đằng kia bị đình chỉ.

"Nực cười". Đao khách nhìn Ngô Trung và tỏ thái độ khinh bỉ, đồng thời có chút bực mình.

Võ giả Cửu Trùng Thiên muốn gây sát thương lên võ giả Tam Thập Trùng Thiêng thì trừ khi sử dụng những vật phẩm đặc biệt như Bạo Hoả Phù, nếu không thì chỉ là mơ giữa ban ngày. Còn chưa kể đến, hai thứ dùng để t·ấn c·ông lại chỉ là vài lưỡi kiếm gãy, há có thể được bất cứ tác dụng gì. Mặc dù khoảng cách sức mạnh, cả hai võ khí đều đã trở nên vô dụng, đánh lén cũng đã thất bại, nhưng Ngô Trung không hề có dấu hiệu gì của sự tuyệt vọng.

Chẳng biết từ lúc nào, người cầm thương đã đứng dậy và nắm chắc võ khí trong tay. Thiếu niên luân chuyển Nguyên Khí vào ngọn thương, tung ra chiêu tất sát vào kẻ thù. Đao khách cảm thấy không ổn lập tức xoay người dùng đao đỡ lấy đòn t·ấn c·ông.

'Nhị Thập Bát Trùng Thiên, Quái Xà Thương - Khoái Mãng '

Đầu ngọn thương như biến thành một con rắn, uốn lượn lách qua thanh đao chắn ở phía trước mà hướng thẳng vào phần đầu đối thủ

"Cái g...". Đao khách chưa kịp nói hết câu thì đầu hắn đã bị đục thủng một lỗ lớn.

Thân hình đao khách ngã xuống đất, cuộc giao tranh cuối cùng đã kết thúc. Thiếu niên cầm thương lúc này tiến lại gần nơi mà đứa trẻ kia đang nằm ngửa, khiến cho Ngô Trung nhất thời có cảm giác bất an.

"Tiểu tử, ta tên Triệu Nguyên Khang, thật sự nợ ngươi một mạng". Thiếu niên cầm thương thả lỏng người, nói một lời với tên nhóc ở đằng kia.

Gã đặt tay lên người Ngô Trung, một luồn Nguyên Khí được truyền vào cơ thể của hắn. Dần rồi những v·ết t·hương trên cơ thể Ngô Trung chậm rãi liền lại, những vết bằm cũng biến mất, nhịp thở cũng trở lại bình thường. Đây chính là năng lực của võ giả khi đạt đến sức mạnh Nhị Thập Ngũ Trùng Thiên, 'Tái tạo tế bào'.

"Tiểu đệ tên Ngô Trung, công tử quá lời rồi". Ngô Trung lịch sự đáp lời. Hắn hiển nhiên không bất ngờ gì với năng lực này vì đây đều là kiến thức trong sách vở.

Sự hợp tác của hai người bắt đầu từ khi Triệu Nguyên Khang khuỵ một chân xuống đất. May mắn thay, lúc đó hắn đã thấy Ngô Trung đang lặn lẽ tiến đến gần từ phía sau lưng đao khách. Hai người giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, từ đó hiểu ý nhau rằng phải hợp tác. Nguyên Khang giả vờ bản thân b·ất t·ỉnh để khiến đối thủ nghỉ rằng hắn không còn là mối nguy, từ đó kẻ địch sẽ toàn tâm chú ý vào Ngô Trung.

Khi đao khách buông lỏng cảnh giác ở đằng sau, Nguyên Khang lập tức sử dụng kỹ năng để phản kích. Đây là kỹ năng được ăn cả ngã về không của hắn, đạt hiệu quả tốt nhất khi t·ấn c·ông bất ngờ khi mà đối thủ không lường trước được sự linh hoạt của ngọn thương. Một khi thất bại thì đối thủ sẽ đề cao cảnh giác và không dễ t·ấn c·ông như trước nữa.

Về phần Ngô Trung, hắn đã không lựa chọn lén trốn về thành mà quyết định ở lại đánh lén. Lý do là vì dựa vào thái độ đuổi g·iết quyết liệt như vừa rồi thì chắc chắn gã đao khách vẫn sẽ tiếp tục t·ruy s·át khi giải quyết xong đối thủ. Và khi đó hắn không thể dễ dàng thoát được như tối nay. Vì vậy, hắn quyết định liều mạng phối hợp với gã cầm thương.

"Công tử, ta sẽ không làm phiền nữa nên xin từ biệt". Ngô Trung vội vàng muốn quay về thành nên nhanh chóng cáo từ.

"Tiểu tử này, bộ sợ ta ăn thịt ngươi hay sao mà nóng vội chuồn đi vậy ?". Mặc dù thân thể đầy thương tích, nhưng Nguyên Khang vẫn có thể đột ngột xuất hiện chặn đường chạy của Ngô Trung.

"Có điên mới ở lại để dính líu cái rắc rối này". Không nói ra miệng mà chỉ là suy nghĩ trong đầu. Câu hỏi kia thật sự khiến Ngô Trung không biết phải trả lời sao cho thoả đáng.

Hắn không biết thiếu niên cầm thương này nhân cách như thế nào, liệu có muốn diệt khẩu như đao khách hay không. Đây là lý do hắn muốn tranh thủ lúc đối phương còn mệt mỏi mà rút lui an toàn. Lúc này, đối phương lại đột nhiên chặn đường chạy của hắn thật sự khó mà có thể nghĩ đến việc đây là kẻ thiện. Không lẽ lại phải đánh với người trước mặt ? Ngô Trung chắc chắn nếu đánh thì chỉ có đường c·hết.

"Nếu ngươi không muốn ở lại thì ta không ép. Ở đây có ít tiền, coi như thù lao đi". Nguyên Khang lấy từ trong người một cái túi vải nhỏ ném về phía Ngô Trung.

Vị công tử này dễ dàng thấy được sự lo lắng của đối phương chỉ biết phì cười trong lòng, xem ra hắn đã bị xem là kẻ ác rồi. Sau khi ném cho Ngô Trung vài kim tệ thì Nguyên Khang đi về phía xác của đao khách và không nói gì thêm.

"Đa tạ công tử ban thưởng. Tiểu đệ xin đi trước". Ngô Trung nhanh tay bắt lấy cái túi vải. Xem như đối phương đã bỏ qua hắn, Ngô Trung vận dụng Phong Ảnh Bộ rời đi.

Triệu Nguyên Khang lục soát toàn thân xác của đao khách, trừ những vật phẩm bình thường của võ giả thì còn có một lệnh bài. Có vẻ như hắn đã nhận ra lệnh bài này là gì và sắc mặt trở nên âm trầm.

"Vừa rồi tên đao khách này có nhắc đến cha ta, việc bao đồng mà hắn nhắc đến là gì nhỉ? Chắc phải quay về gặp lão một chút". Nguyên Khang sau khi thu thập những thứ từ cái xác thì rời đi tìm nơi nghỉ ngơi.

Chương 62: Đánh lén