Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 63: Hoả hoạn

Chương 63: Hoả hoạn


Ngô Trung đã trở về thành Lộ Tư, tạm thời coi như đã an toàn. Thời gian hắn ra khỏi thành đến lúc trở về chỉ mới hai canh giờ trôi qua, pháo hoa vẫn còn phát sáng trên bầu trời.

"Chỉ đi ra ngoài một chút thôi là thấy một vụ m·ưu s·át, rồi tự nhiên bị võ giả Tam Thập Trùng Thiên nhắm đến. Sao mình xui dữ vậy trời!". Ngô Trung vẫn còn bàng hoàng với tình huống vừa qua.

Hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, Ngô Trung lấy lại sự bình tĩnh. Hắn lấy ra cái túi nhỏ mà thiếu niên tên Nguyên Khang ném cho.

"Thôi thì ít nhất mình được ít tiền, để xem trong này có bao nhiêu". Từ tốn mở túi ra, không hi vọng gì nhiều.

Càng đếm những gì có bên trong thì khuôn mặt u ám của Ngô Trung càng thay đổi, theo đó là sự mừng rỡ.

"10 kim tệ, hào phóng thật. Hoá ra Nguyên Khang công tử là người tốt. Thế mà ta nỡ lòng nào nghi ngờ hắn, thật có lỗi". Nhất thời Ngô Trung sáng mắt vì những thứ bên trong.

Không thể trách được, đã khá lâu rồi kể từ khi hắn có tiền bên người. Nhìn hắn bây giờ quá thảm đi, quần áo rách nát từ sự kiện b·ắt c·óc nhầm vẫn còn mang, thức ăn chỉ có thể ăn ké hoặc tự kiếm. Với khoảng tiền này, Ngô Trung có thể sắm cho mình một bộ đồ đàng hoàng hơn.

Theo Lịch Thái Âm thì hôm nay là năm mới, nhưng không có nghĩa các cửa hàng đều đóng cửa. Những cửa hàng lớn là nơi tụ tập chủ yếu người khách quan. Cửa hàng nhỏ vì mưu sinh vẫn mở cửa buôn bán với hi vọng kiếm được chừng nào hay chừng đó. Ngô Trung lượn vài vòng thì vào cửa hàng phục trang nhỏ, thường thì những cửa hàng nhỏ sẽ bán rẻ hơn.

"Rẻ thật, nếu so với mua ở Vô Thương Thành thì chỉ bằng nửa giá". Ngô Trung cảm thán với giá cả ở đây.

Điều này là bình thường vì Lộ Tư Thành nằm ở khu vực gần biên giới, nơi có sức mua thấp dẫn đến nhu cầu hàng hoá không cao. Còn đối với Vô Thương Thành lại là một thành thị tấp nập, nhu cầu hàng hoá cao hơn dẫn đến giá trị vật phẩm tăng theo.

Nửa canh giờ trôi qua, Ngô Trung đã sắm cho mình một y phục mới có màu đen huyền cùng một áo choàng có mũ che mặt kín. Sau đó hắn đi về quá trọ của ông lão họ Lưu.

Ầm ầm

Một âm thanh lớn của cái gì đó sụp đổ, bất ngờ có tiếng hò hét của đám đông náo loạn.

"Cháy, có cháy".

Một ngọn lửa bùng cháy ở dãy nhà kéo dài, theo lời nói của vài người quan sát thì đây là khu ngôi nhà ở tập thể của dân lao động nghèo. Đám cháy ngày càng lan rộng, những dãy nhà khác đã dần bắt lửa. Không lâu sau, lực lượng phòng vệ của thành đã xuất hiện, số lượng khoảng 100 người. Những người này thực lực không mạnh lắm, cao nhất cũng chỉ là Nhị Thập Trùng Thiên.

Nhưng khi những người này đến thì đ·ám c·háy đã vượt tầm kiểm soát, bán kính đã đạt đến gần hai dặm. Nhân lực từ thành chủ không đủ đã khiến đ·ám c·háy chưa được xử lý, vài người dân có thực lực cũng góp phần tham gia cứu người và d·ập l·ửa.

Ngọn lửa này cũng thật đáng sợ, nếu bản thân không luyện võ công kháng lửa nào thì khó bảo toàn. Những người dân quanh đây hầu hết đều không phải võ giả, hay thậm chí còn chưa từng tu luyện nên chỉ có thể đứng nhìn. Ngô Trung cũng đứng trong nhóm người đứng nhìn này, hắn không có ý định nhảy vào nguy hiểm trong tình thế bất lợi cả.

"Thả ta ra, mẹ ta và vợ con ta vẫn còn bên trong!". Tiếng rống lên của một người đàn ông trưởng thành đang cố lao vào ngôi nhà đang cháy.

Người này đang bị những người khác ngăn lại vì quá nguy hiểm để tự mình xông vào. Âm thanh của người đàn ông kia lọt đến tai Ngô Trung. Hắn nhìn về phía âm thanh thì nhận ra đó là người đàn ông ở nhà trọ, người đã cho hắn bánh bao nơi chuồng ngựa. Gã trung niên này có vẻ sinh sống ở khu nhà này, do đêm nay làm việc ở nhà trọ nên thoát nạn, vợ con hắn thì không may như vậy.

Người ngăn hắn lại là một người binh lính có nhiệm vụ ngăn người không phận sự qua lại khu vực chữa cháy. Mặc dù nghe có vẻ nhẫn tâm nhưng là điều cần thiết, nếu để những người không có hiểu biết về xử lý đ·ám c·háy vào thì chỉ có thêm n·ạn n·hân.

"Nghĩ cho kỹ đi, nếu ngươi lao vào đó thì chẳng khác gì c·hết vô ích. Nếu ngươi là võ giả Trùng Thiên mạnh hơn ta thì may ra ta còn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng ngươi chỉ là người thường thì lo đứng ngoài đi". Binh lính la lớn, bừng ra sức mạnh võ giả Ngũ Trùng Thiên để doạ gã trung niên trước mặt

"Làm ơn, ai đó cứu giúp gia đình của tôi với". Gã trung niên bất lực, hắn cầu xin đám đông xung quanh.

Những người này ngoảnh mặt đi nơi khác, họ cũng muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm. Bọn họ cũng chỉ như người đàn ông kia, hầu đều không phải là người tu luyện. Có vài người là võ giả nhưng thực lực kém so người lính kia và việc này quá nguy hiểm nên không dám lên tiếng.

"Để ta". Giọng nói của một thiếu niên đánh động sự chú ý của mọi người.

Tất cả đều quay mặt về nơi phát ra âm thanh, ở đó có một người mang áo choàng đen không thấy rõ mặt đi về phía người lính.

"Tiểu tử, ngươi ...". Người lính dựa vào âm thanh và vóc dáng liền đoán đây là một người trẻ tuổi.

Người lính chưa kịp nói hết câu ngăn cản đã nín bật. Bởi vì ngay lúc đó hắn cảm nhận được đối phương là võ giả Trùng Thiên và mạnh hơn mình. Theo lời hắn đã nói vừa rồi người này đủ tư cách đi vào trong.

"Hãy cẩn thận, dù ngươi có thực lực nhưng không có nghĩa sẽ bảo toàn". Người lính nhắc nhở lần cuối rồi nhường đường.

"Đại thúc, người thân của ông ở ngôi nhà nào?". Hắc bào quay sang hỏi người trung niên.

"Đằng kia, cái ở xa nhất, căn nhà có một cái giếng trong sân". Gã trung niên vội vã chỉ ra về một hướng.

Hắc bào gật đầu nhẹ nhàng rồi lập tức rời đi.

'Cửu Trùng Thiên, Phong Tuyệt - Phong Ảnh Bộ'

Khi có một đ·ám c·háy, có hai nhiệm vụ cơ bản là cứu người và chữa cháy. Do nhân số quá ít so với kích thước v·ụ c·háy, nên số người đến bây giờ còn bị kẹt vẫn còn khá nhiều. Ngô Trung theo đường mòn chạy thẳng đến căn nhà cuối dãy theo hướng chỉ của gã trung niên. Với cơ thể đã luyện qua Hoả Tuyệt, Ngô Trung đã có khả năng kháng lửa ở một mức độ nhất định.

Xung quanh Ngô Trung đầy những thứ mùi khét do những vật dụng bị cháy, mùi khói bốc lên, nhưng ngoài đó ra còn có một mùi khác.

"Mùi thịt cháy? Có vật nuôi trong thành à". Nhất thời Ngô Trung thắc mắc.

Ngay sau đó, như để trời cao muốn phủ nhận suy nghĩ ngây thơ ấy thì Ngô Trung đã phát hiện ra nguồn gốc của thứ tạo ra thứ mùi ấy. Đó không phải bất cứ thú vật nào, mà là từ con người.

Đập vào mắt hắn là hình ảnh của một người nào đó, hay chính xác hơn là một cái xác c·hết c·háy. Người này nằm ở cửa ra, bị nhiều thanh gỗ lớn đè lên khiến cho không tài nào di chuyển được. Từ đó, họ này bất lực chịu cơn đau cháy da cháy thịt, sự bỏng rát với sự ngạt thở do khói độc khiến cho n·ạn n·hân phải chịu đựng cơn đau khủng kh·iếp.

Họ cảm nhận cơn đau như thế trong một khoảng thời gian mới c·hết hẳn. C·hết cháy luôn là một trong những c·ái c·hết đau đớn nhất của nhân loại. Hình ảnh này gây ra sự chấn động lớn cho Ngô Trung, khiến hắn cảm thấy có chút buồn nôn.

Đáng sợ dù đã đi khá xa nhưng mùi thịt cháy không hề giảm mà còn nồng nặc hơn. Điều này cho thấy có rất nhiều người đã bị kẹt trong đ·ám c·háy và không qua khỏi. Nơi này như địa ngục trần gian, sợ rằng số n·gười c·hết không chỉ có vài người.

"Hi vọng còn kịp ". Theo tình huống xung quanh khiến Ngô Trung không còn mấy lạc quan về việc gia đình người đàn ông kia còn sống hay không.

Đường đi không hề dễ dàng, rất nhiều toà nhà đã đổ sập, cây cối cháy rụi ngã ra đầy đường chắn lấy lối đi. Với Phong Tuyệt cùng thực lực Cửu Trùng Thiên thì vượt qua chướng ngại vật này không khó nhưng khiến hắn tốn một chút thời gian.

Khi đến được căn nhà cuối cùng của dãy, Ngô Trung quan sát một lượt thì thấy đúng là có một cái giếng trong sân thì xác nhận đã đến đúng nơi. Nhưng mọi thứ hình như đã quá muộn, căn nhà đã trở thành đống đổ trong đ·ám c·háy. Nếu có người bên trong thì không thể nào còn sống, nếu không c·hết c·háy thì cũng bị bản thân căn nhà đè c·hết.

"Ta đến quá trễ rồi sao?". Ngô Trung nắm chặt nắm đấm, hắn thật sự không cam tâm bản thân lại bất lực trước tình cảnh trước mặt.

Đột nhiên hắn nghe thấy âm thanh gì đó, tiếng khóc của một đứa trẻ. Ngô Trung nhìn theo hướng của nơi phát ra âm thanh thì nơi đó không có gì cả, trừ cái giếng. Cái giếng này có một thanh gỗ đang cháy dở đặt ngang miệng giếng. Đây là phần còn lại của khung gỗ hình chữ U ngược, dùng để làm điểm tựa kéo dây lấy nước dưới giếng. Có một sợi dây thừng buộc vào thanh gỗ và một đầu sợi dây thả xuống giếng, và hình như sợi dây đang đung đưa.

Chương 63: Hoả hoạn