Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 85: Không chột cũng què
Ngô Trung không biết gã vừa rồi là ai, cũng không có nhiều thời gian để hỏi thăm. Trong lúc hắn đang lay hoay với Quang Thành thì Thu Phượng đang cầm chân tên thuộc hạ. Hắn lặng lẽ tiếp cận đối thủ, lập tức sử dụng chiêu thức.
'Thập Nhị Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'.
Keng.
Nắm đấm của Ngô Trung đã dừng lại ngay trên không bởi mũi kiếm của kẻ thù. Lão ta vẫn đứng xoay lưng về phía hắn, nhưng lưỡi kiếm lại xuất hiện từ phía dưới cánh tay đang gập lại. Như thể lão biết đã biết hắn sẽ tần công nên quyết định đâm bất ngờ từ điểm mù vậy. Ngô Trun chớp lấy thời cơ nắm chặt lấy lưỡi kiếm, nhằm hạn chế chuyển động của đối phương.
"Đánh đi". Hắn hét lớn, trong khi dùng cả hai tay nắm lấy mũi kiếm.
Thu Phượng không để lãng phí thời gian, lập tức triển khai Bạo Liên Hoa. Nàng nghĩ nếu Ngô Trung đã giữ chắc thanh kiếm thì đối thủ sẽ không thể đỡ được chiêu này bằng kiếm nữa. Rất nhiều đường kiếm hồng sắc xuất hiện, dồn hết vào địch nhân.
"Ngu xuẩn". Lão gia nhân coi thường. Tay cầm kiếm của lão hiện lên từng đoạn gân.
Ngô Trung cảm nhận được thứ trong tay mình đang dần được kéo về phía trước, hắn dùng cả hai tay để giữ chặt lại nhưng đó là sai lầm. Bất chợt, lực từ thanh kiếm truyền đến mạnh đột biến khiến hắn trở tay không kịp, lập tức kéo hắn bay nửa vòng về phía trước, và hắn vô tình trở thành tấm khiên thịt cho lão.
"Ưa!". Ngô Trung đã lãnh trọn Bạo Liên Hoa vào lưng.
Hắn nhất thời không còn sức để giữ lấy thanh kiếm, tụt tay và lăn vào vòng dưới đất theo quán tính. Thu Phượng mặc dù đã thu tay vào phút chót nhưng không thể huỷ hoàn toàn chiêu thức đã đánh ra, nên chiêu Bạo Liên Hoa đó không phải là toàn lực của nàng. Vết thương ở phía trước còn chưa xử lý xong, giờ thêm cả những vết chém chằng chịt ở sau lưng,
Lão ta nhân lúc tên thiếu niên chưa thể đứng dậy mà lao đến t·ấn c·ông, nhưng lập tức bị Thu Phượng ngăn lại. Ngô Trung ho khan vài tiếng, rồi lấy lại sự tỉnh táo. Cũng may v·ết t·hương ở sau lưng không nghiêm trọng nên hắn có thể tạm thời dùng cơ bắp để cầm máu. Sau đó hắn lao đến tham chiến.
"Không khác gì lũ gián, đánh mãi không c·hết". Lão thuộc hạ liếc mắt nhìn Ngô Trung, vô cùng bực bội vì sự phiền phức. Lão định sẽ tránh ra, phản công bằng một đòn để giải quyết dứt điểm.
Thu Phượng thấy ánh mắt của đối phương phân tâm đi chỗ khác trong phút chốc, và nhận ra Ngô Trung sắp đến. Nàng liền dẫm vào chân của lão để không cho di chuyển. Hoả Tuyệt được tung ra, gã thuộc hạ chỉ còn một tay rảnh nên đã chặn đứng cú đấm đó lại. Nhưng Ngô Trung vẫn chưa dừng lại ở đó, tay còn lại lập tức đấm móc từ dưới lên. Sau đó hắn lợi dụng lực nắm của đối phương để làm điểm tựa, xoay hông và tung một cước vào mặt lão. Thu Phượng cũng nhân cơ hội đó mà đã cho lão ăn trọn Bạo Liên Hoa và đẩy đối phương lùi ra.
"Có sao không?". Thu Phượng hỏi thâm, nhưng mắt vẫn nhìn về kẻ thù.
Nàng biết v·ết t·hương của Ngô Trung khá nặng, để có thể chiến đấu tiếp thì phải gắng gượng rất nhiều.
"Vẫn... cố được". Ngô Trung nói với cột hơi đứt quảng, trong khi một tay sờ lấy v·ết t·hương trước ngực.
Hắn gần như là phải gồng toàn bộ cơ bắp ở phía trước để cầm máu, hiệu quả rõ ràng đã giảm so với lúc đầu vì sự xuống sức, nên máu dần chảy ra. Hắn cần kết thúc thật nhanh trước khi không còn chút sức lực nào.
Chỉ đủ để hai người nói một lời, hàng loạt kiếm chiêu đã t·ấn c·ông bọn họ. Cả hai tách ra đôi bên để tránh né, sau đó xông thẳng đến kẻ thù. Một quyền một kiếm phối hợp công kích, Thu Phượng sẽ là người có vai trò kiềm chế còn Ngô Trung sẽ là người tìm kiếm sơ hở. Lão ta đã rơi vào thế khó, dù cả hai người trẻ này đều yếu hơn nhưng lại không đơn giản chút nào.
Nữ nhân kiếm pháp bình thường, nhưng có võ khí phòng ngự loại khá, tương đương loại võ khí lão đang mang. Tên nhóc Thập Nhị Trùng Thiên thì yếu hơn khá nhiều, nhưng dù là công pháp hay đôi găng tay đều phi thường. Lão nhận ra đôi găng tay này là của cái gã võ quan đằng kia, cái thứ này cứng rắn vô cùng nên lão không tài nào gây ra nổi một vết xước.
Lão ta là một kiếm sĩ nên tốc độ cũng nằm trong con đường truy cầu kiếm đạo, nhưng bộ pháp của tiểu tử kia lại không thua kém nhiều. Còn về những cú đấm lửa, chúng thật sự gây ra được thương lên võ khí phòng ngự trên người lão, nhiệt độ của thứ đó cũng nóng một cách kỳ lạ.
Lúc này Ngô Trung xuất hiện ở bên hông trái, dường như chuẩn b·ị đ·ánh vào đó. Lão bổ một kiếm xuống thẳng vào đỉnh đầu. Nhưng được giữa chừng thì Thu Phượng đã xuất hiện sẵn, hướng võ khí sang ngang để để đỡ kiếm chiêu.
'Thập Bát Trùng Thiên, Át Chủ Thiên Không'.
Lão đuổi hướng mũi kiếm đột ngột nhưng không bị chậm lại một nhịp nào, một đường kiếm ngang nhắm thẳng vào cổ của nàng gia nhân. Thu Phượng kịp thời phản ứng, đổi hướng của mũi xuống dưới để phòng thủ, sau đó bị đẩy lùi ra sau. Chỉ trong khoảng khắc v·a c·hạm võ khí với thời gian một nhịp thở, tốc độ và uy lực kiếm chiêu không hề thay đổi, lão lại đổi hướng kiếm ngay trên không thẳng vào Ngô Trung.
Nhưng tại vị trí đáng lẽ là phần thân thì đã không còn gì, vì tiểu tử này đã cúi thấp người xuống. Hắn muốn đang nhắm đến nhắm đến chân của đối phương, hi vọng đốn hạ được trong phút chốc thì có thể xoay chuyển tình hình. Rất nhiều quả quyền đã được tung ra nhưng đều đã bị né được, mặc dù võ khí phòng ngự của đối phương đã bị hắn đánh ra vài vết lõm, nếu tiếp tục thì có thể phế nó hoàn toàn. Nhưng hắn không đợi được, máu ở ngực và bụng tuôn ra ngày càng nhiều, cơ bắp chuyển sang giai đoạn mỏi, gần chạm đến giới hạn rồi. Cho nên hắn cần tạo đột biến trong giao tranh.
Dự định là vậy, cho đến khi có vật thể gì đó xuất hiện ngay trước mắt và tiến lại gần.
Rắc.
Một âm thanh nhỏ phát ra, nhỏ đến mức không có bất cứ ai nghe thấy trừ Ngô Trung. Đó là âm thanh của tiếng nứt xương, cụ thể ở đây là từ phần mũi của hắn. Lão ta đã phản ứng kịp với chuyển động của Ngô Trung. Ngay trước khi tiểu tử này kịp tiếp cận thì lão thủ hạ đã đánh đòn phủ đầu, lên gối ngay thẳng mặt. Hắn lại bay đi như một quả bóng khi người ta sút đi, lần này thì rơi ở phía sau khán đài lớn.
"Đau quá". Ngô Trung nhăn mặt,theo phản xạ ôm lấy mũi và cố gắng chịu đựng.
Đau ở đây không chỉ là ở phần mũi, mà là toàn bộ thân thể. Ngô Trung lúc này đã không thể cầm máu nổi nữa rồi. Vết chém ở trước ngực quá lớn, chỉ trong chớp mất thì miệng v·ết t·hương đã hở ra, chảy xuống ướt đẫm của trang phục. Ở phần lưng cũng không khá khẩm hơn là bao. Sức lực đã không còn lại bao nhiêu, sợ rằng đến việc sử dụng võ học cũng khó khăn.
Hắn một tay che miệng v·ết t·hương một tay tựa vào chiếc bàn gần đó để đứng dậy. Trọng tâm toàn thân đều dồn vào cánh tay đang chống. Nhưng lại tựa vào phần rìa của góc bàn, nên vô tình làm gã nó cùng những thứ ở trên, hắn cũng khuỵ gối xuống do mất thăng bằng tức thời.
"Chỉ đứng thôi mà cũng không được. Hi vọng Thu Phượng sẽ làm được gì đó!". Ngô Trung thở dài.
Hắn đành chấp nhận bản thân không còn năng lực chiến đấu, chỉ có thể nhờ vào đồng bọn. Lúc này, có một ánh sáng loé lên ở khoé mắt. Ngô Trung vô thức nhìn về phía đó thì nhận ra vật quen thuộc, bức tượng hình cá chép bằng vàng mà tiểu thư đã dâng tặng cho vị tổ mẫu. Hắn nhìn xung quanh, sau đó nhận ra nơi mình đang quỳ là chỗ để quà tặng của khách mời.
Đột nhiên hắn nhớ lại một điều, rồi tìm kiếm những phần quà kia. Do không có thời gian nên hắn dùng vũ lực để mở các hộp quà nhanh nhất có thể. Hầu hết những thứ ở đây là đều chỉ có tác dụng trang trí và tinh thần. Nhưng trong số đó có một thứ mà hắn có thể dùng được, có thể giúp hắn tiếp tục tham chiến.
"Đây rồi". Ngô Trung cầm lên một chiếc hộp gỗ, mở ra để nhìn vào bên trong thì mừng rỡ.
Đó là một củ nhâm sâm trăm năm, một phần quà của khách đến đây. Thứ này có tác dụng rất tốt cho những người cao tuổi để tăng cường sức khoẻ, nhân sâm càng lâu năm thì công dụng càng cao. Nhưng đối với nhân sâm thuộc loại linh quả như thế này thì công hiệu hơn vạn phần. Nếu một người bình thường ăn phải thì có nguy ngơ c·hết vì quá nhiều chất bổ trong cơ thể.
Nhoàm.
Không một chút chậm trễ, hắn cắn vội một miếng nhân sân. Vị ngọt và đắng hoà quyền vào nhau khiến đầu lưỡi khó chịu, và cứ thế vật phẩm này đã nằm trong bụng. Một nguồn năng lượng toả ra dần đi khắp cơ thể theo đường tiêu hoá rồi lan đến các mạch máu. Đây là một sự bổ sung kịp thời để phục hồi sức mạnh. Các khối cơ bắp cũng được khôi phục, đủ để cầm máu thêm một khoảng thời gian. Trong cái rủi có cái may, nếu hắn ăn thứ này trong trạng thái bình thường thì sẽ bạo thể mà c·hết, nhưng với đống thương tích trên người, một phần chất bổ đã chảy ra ngoài theo đường máu, một phần giúp chữa trị nên hắn mới toàn thây như bây giờ. Chưa dừng ở đó, hắn còn cảm thấy Nguyên Khí đang sôi sục không ngừng.
"Thập Tam Trùng Thiên!".
Đột phá không có bất cứ động tĩnh nào, hắn đã kiềm chế để không gây chú ý. Ban đầu hắn chỉ muốn dùng nhân sâm này để bù đắp sự mất máu, nào ngờ còn được tác dụng này. Thật sự nhặt được món hời. Nhân cơ hội hiếm có, hắn tiếp tục tìm xem còn gì hữu dụng không, nhưng chẳng còn gì để chiến đấu.
"Xem ra mình hơi tham lam rồi". Ngô Trung chợt nhận ra hành động của mình hơi sai. Hắn xé một phần khăn bàn ra và băng bó v·ết t·hương, sau đó trở lại trận chiến.
...
''Tên nhóc này cắn phải thứ gì vậy?". Kẻ thù già nua nhăn mặt, kiếm pháp thần tốc để đối phó với hai người. Từ lúc tiểu tử này quay lại, thực lực đột nhiên tăng một bậc và lão cảm thấy thế công đã hung bạo hơn.
Ngô Trung đã chấp nhận để bản thân b·ị t·hương nhẹ nhưng phải để lại vết tích gì đó, ở đây là phải tàn phá bộ võ khí phòng ngự của đối phương. Phần áo bên ngoài đã cháy rụi bởi Hoả Tuyệt, lộ ra lớp giáp bên trong. Ngô Trung đánh giá một lượt, đây là loại võ khí hạng thấp, thường được các gia tộc cung cấp cho thủ hạ, không khác của Thu Phượng là mấy.
Hắn tiếp tục đấm mặc kệ tổn thương. Bất cứ khi nào bàn tay xuất hiện các vết nứt xương do v·a c·hạm thì dược lực của nhân sâm sẽ bù đắp lại lập tức. Các giác quan cũng được tăng cường, qua con mắt của hắn thì những đường kiếm của đối phương đã không còn nhanh như trước. Ngọn lửa trên tay hắn trở nên hừng hực, không còn chỉ bao quanh nắm đấm mà kéo dài hết cánh tay. Chưa bao giờ Hoả Tuyệt lại có khí thế như này. Nhờ thế những cú thục trỏ cũng kèm theo ngọn lửa c·hết chóc. Năng lượng trong cơ thể quá nhiều, khiến hắn vào trạng thái mà chưa từng trải qua, hưng phấn trong trận chiến. Bây giờ hắn cứ như biến thành một con người khác, sức mạnh của chiêu thức không chỉ là Thập Tam Trùng Thiên.
"Phải tận dụng triệt để phần dược lực này mới được!". Hắn biết bản thân không mạnh hơn, chỉ là phần dược lực trong cơ thể giúp hắn tạo lợi thế.
Có thể nói Ngô Trung đang ở trạng thái quá khích.
Chiến ý bùng nổ.
Không còn nổi sợ thâm tâm, không còn phải e dè điều gì, chỉ còn ý chí chiến đấu ngoan cường. Hoặc là ngươi vẫn lạc, hai là ta vong mạng. Đánh như không có ngày mai, đánh đến hơi thở cuối cùng.
Nhanh hơn nữa.
Nếu trước đó Ngô Trung chỉ có thể dự đoán đòn đánh và né nó với niềm hi vọng nhỏ bé, thì giờ hắn đã nhìn được một chút. Hay cụ thể hơn là đã có thể phản ứng lại kịp một chút với kiếm chiêu. Với lợi thế là cặp găng tay bền bỉ, hắn tận dụng để phòng thủ. Chỉ cần bắt kịp trong một khoảng khắc, hắn liền có thể làm chệch hướng được lưỡi kiếm. Dù với chiêu thức Át Chủ Thiên Không thì chỉ làm chệch hướng là không đủ. Kẻ thù có thể lập tức chuyển hướng không trên đường vung kiếm. Nhưng vẫn là một lợi thế lớn cho Ngô Trung.
Mạnh hơn nữa.
Những cú hoả quyền không chỉ gây lõm lên giáp của đối phương, mà đã tạo ra vài vết nứt. Dù đó là kết quả của việc t·ấn c·ông nhiều lần vào một điểm nhưng đã khiến tiến độ phá huỷ được tăng cao.
Chuẩn xác hơn nữa.
Ngô Trung cần làm suy yếu những điểm yếu hại. Nếu cổ là khó bề tiếp cận thì hắn cần phá vỡ lớp giáp ở những cơ quan thiết yếu, tạo lợi thế cho những đợt t·ấn c·ông tiếp theo.
Cú đấm thẳng vào ngực trái, lớp giáp ở đó lập tức vỡ vụn, lớp vải đã bị thiêu đốt, làm lộ ra phần da thịt của một kẻ già nua. Ngô Trung đã tập trung vào vài vị trí cố định, và vị trí ngực trái là tim. Ngay lúc đó, kiếm chiêu xuất hiện ngay trước mắt hắn, chỉ cách vài gang tay. Ngô Trung giơ hai cẳng tay ra trước mặt để phòng ngự trước chiêu thức của đối phương. Lực đẩy khiến hắn phải lùi một chút, găng tay thì chỉ có vết mờ. Thu Phượng triển khai chiêu thức, nhắm vào phần ngực đang lộ ra.
Ngô Trung vận dụng Phong Tuyệt để vòng ra bên hông, nhảy bật lên không trung và chụm hai nắm tay lại để giáng một đòn ngay đỉnh đầu. Đột nhiên lão ta không còn ở trước mặt, nhưng kèm theo đó là cái cảm giác lạnh sau gáy. Hắn vội vàng xoay người và vào thế phòng ngự. Đúng như linh cảm của hắn, đối phương xuất hiện ngay sau lưng cùng mũi kiếm đâm đến. Nó sượt qua ngay khe hở của hai giáp tay, tiến thẳng vào động mạch cổ. Ngô Trung chỉ kịp nghiêng dầu sang một bên, nhưng không hoàn toàn thoát khỏi lưỡi kiếm.
Võ khí cắm sâu vào vai, xuyên qua từng thớ thịt, chạm vào xương. Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau, nhanh chóng gồng khối cơ vai, hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm để kiềm chân kẻ thù. Đây là hành động ngu xuẩn trong một trạng thái quá khích, cơ bắp của hắn có thể khoẻ nhưng của đối phương còn khoẻ hơn. Nếu lão già kia xoay kiếm và làm một đường chém ngang thì lập tức bay đầu.
May thay Thu Phượng đã nhảy đến tiếp viện khi đối thủ chuẩn bị t·ấn c·ông, nàng đã phản ứng kịp thời và dùng Bạo Liên Hoa nhắm vào ngực trái kẻ thù. Hành động này đâm kiếm vào tim lão, tạo một lực đẩy vào kẻ thù và khiến lão ngã về phía sau. Đồng thời cũng cứu Ngô Trung trong thoáng chốc.
Gã đàn ông lớn tuổi tiếp đất bằng hai chân và đứng đó, tay sờ vài v·ết t·hương rồi bần thần nhìn lên trên trời.
"Ta già thật rồi. Phu nhân, còn lại người phải tự xử lý thôi". Một tiếng thở dài mệt mỏi phát ra cùng lời than thở.
Có thể cảm nhận được mũi kiếm đã đâm xuyên tim, không còn cách nào nữa, cửa tử chỉ còn cách vài bước chân. Và rồi lão ngã xuống, Ngô Trung và Thu Phượng đứng đó một chập để xem xét tình hình. Tên tiểu tử Thập Tam Trùng Thiên áp sát tai xuống đất, tập trung lắng nghe nhịp tim. Đáp lại hắn chỉ có sự tĩnh lặng, kẻ thù đã không còn nhịp tim, đôi mắt vô hồn, tay buông võ khí.
Cuộc chiến dài hơi này, cuối cùng cũng đã kết thúc.