Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 91: Cô lập Giang Trà
[Thông báo:
Hiện nay trong khu vực quận Giang Trà đang có sự xuất hiện của sinh vật nguy hiểm.
Tên: Biên Kiếm Thú
Đặc điểm nhận dạng: Ngoại hình như loài rắn, đuôi của loài lươn, trên đỉnh đầu nhô một bộ phận giống như đao, răng nanh màu vàng, hai mắt đỏ ngầu, vảy màu vàng đồng.
Phỏng đoán sức mạnh: Thực lực dưới Nhị Thập Trùng Thiên không phải là đối thủ.
Số lượng dự đoán dựa vào báo cáo gần nhất: 1
Đề nghị bà con cô bác tránh xa những khu vực bờ biển và những nơi tương tự. Nếu bất cứ ai phát hiện ra dấu hiệu của sinh vật này thì cần lập tức chạy ngay, và lập tức báo cho cơ quan chức năng gần nhất. Xin nhắc lại, sinh vật này vô cùng nguy hiểm nên người dân cần hết sức cẩn thận, không nên tiếp cận dù bất cứ tình huống nào]
Bỗng trong một buổi sáng đã có hàng loạt cáo lệnh được dán khắp nơi trong quận, nhằm đưa thông tin đến nhanh và kịp thời cho mọi người. Việc này đã gây ra một cơn bàn tán trong dân chúng.
"Biên Kiếm Thú là con gì đây?"
"Sao có cảm giác từng nghe thấy ở đâu rồi?"
"Nó đã không có tung tích trong hơn 100 năm nay, không ngờ lúc này lại xuất hiện"
Có ba loại dư luận tồn tại, tượng trưng cho ba nhóm đối tượng gồm du khách, người bản địa trẻ tuổi và người bản địa lớn tuổi. Điều này là dễ hiểu vì sinh vật này có thể được xếp vào loại thú quý hiếm. Thậm chí các tài liệu phổ thông cũng không đề cập đến nhiều, hầu hết là chỉ qua truyền miệng.
Những người từ nơi khác đến có thái độ khá thờ ơ, dù sao thì theo thông báo bọn họ chỉ cần không đến khu vực biển là được. Với những người sinh ra và lớn lên ở đây, cụ thể hơn là người còn trẻ thì tỏ ra tò mò và hứng thú. Nơi họ sống đột nhiên xuất hiện sinh vật họ chưa từng thấy, cho nên họ muốn tìm hiểu thêm, thậm chí vài kẻ có thực lực còn muốn bắt về làm vật nuôi khi thấy chỉ hơn 20 Trùng Thiên. Còn những người lớn tuổi thì có suy nghĩ khác, bởi vì họ đã sống ở khoảng thời gian của thế kỉ trước nên biết được sự đáng sợ giống loài kia. Từng có một sự kiện xảy ra trong quá khứ, và ám ảnh những người còn sống đến tận hôm nay, thậm chí họ còn hi vọng rằng đây là cá thể cuối cùng.
...
"Cuối cùng cũng ra khỏi cái chốn quái quỷ này!". Ngô Trung thở dài khi nhìn vào thông tin của tờ thông báo trên tay.
Đoàn người của Trần gia đã khởi hành để về gia tộc, họ đã ở lại đây quá lâu so với dự kiến rồi. Hắn lúc này đang ngồi trong cỗ xe ngựa cùng Thanh Sam, đầu hơi nghiêng về phía cửa sổ, trong khi cơ thể vẫn còn băng bó. Dù đã được điều trị một thời gian ngắn nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, cơ thể vẫn còn ê ẩm hay các khớp xương vẫn đau núc. Do đó hắn được đưa vào trong xe ngựa và để người khác lái.
Ngồi bên cạnh hắn là Thanh Sam và Ngọc Hoa, họ vẫn cười nói như thường lệ dù cách đây không lâu thì cô bé như bay hết hồn vía khi tiếp xúc Biên Kiếm Thú. Hắn nghe nói khi nàng tiểu thư chạy về thì mặt mày tái mét, miệng không nói được một câu, chỉ có ánh mắt sợ hãi tột cùng. Ngọc Hoa không biết bằng cách nào, chỉ cần một đêm tâm sự đã giúp Thanh Sam vượt qua ám ảnh mà yêu đời lại như bình thường. Đây có lẽ là tài năng của nàng ta mà Ngô Trung không bao giờ bắt chước được.
Ba người họ ngồi cùng một phía trong xe, bởi vì ở phía đối diện đang có một người nằm đó, chính là cô nàng Thu Phượng. Tình trạng của nàng tệ hơn Ngô Trung rất nhiều. Gần như toàn bộ thân thể nàng đều bị thương, giờ người ta cần cố định từng bộ phận để xương liền lại với nhau, nhìn vào không khác xác ướp là bao. Với công lao cùng Ngô Trung bọc hậu cho tiểu thưa thì nàng ấy xứng đáng được chăm sóc tối thiểu ở mức độ này.
"Tiểu thư, mau nhìn kìa!". Ngọc Hoa vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một thứ thú vị và chỉ tay ra hiệu cho tiểu thư.
Trần Thanh Sam nghe vậy thì tò mò, liền quay đầu nhìn về hướng ngón tay đang chỉ, sau đó tròn xoe đôi mắt.
"Oa, tàu lớn quá!". Cô bé thích thú, hai tay chống lên thành cửa sổ và vươn người ra ngoài. Hành động này suýt nữa khiến Thanh Sam ngã ra ngoài, may mà Ngọc Hoa ôm lại kịp.
Biểu cảm của Thanh Sam khiến Ngô Trung cũng muốn xem con tàu đó trông như thế nào. Hắn đang ở gần cửa ra nên từ tốn bước đến, vén chiếc màn che qua một bên và hiểu được sao Thanh Sam lại phấn khích như vậy. Bọn họ đã đến được quãng trường lớn, khu vực thông thoáng để thấy được vùng biển xung quanh. Hắn thấy một con tày bằng kim loại, thân tàu được sơn một màu trắng cùng xanh dương làm viền, hai cột buồm lớn được đã được giăng lên và căng do sức gió. Mũi thuyền được trang trí bằng tượng của một loài chim nào đó mà Ngô Trung không biết.
Nhìn từ xa thì khó mà biết con tàu này lớn như thế nào, may mà gần đó có một ngọn hải đăng giữa biển để là thước đo. Một ngọn hải đăng luôn phải đủ cao để có thể phát ra ánh sáng cho tàu bè đi lại, vừa để định hướng cũng như dẫn đường cho người bị lạc trên biển. Ngọn hải đăng trước mắt phải cao cả trăm thước, nhưng so với con tàu kia thì còn chưa bằng một nửa phần thân. E rằng sức chứa của nó đủ cho vài trăm thuyền viên là ít.
Con thuyền theo thời gian đi dần đi gần về phía bọn họ, đủ để hắn thấy được lá cờ đang phất phới ở trên đỉnh, một lá cờ hình hoa mai.
"Hình như đó là cờ của ...". Ngô Trung nhận ra lá cờ đó, là quốc kỳ của nước láng giềng phía bắc. Nhưng đột nhiên chiếc xe ngựa bị dừng đột ngột làm ngắt mạch suy nghĩ của hắn.
Hắn nhìn về phía trước thì nhận thấy những người đi trước học đang vội vàng chạy về phía họ. Cố Trường thì vẫn giữ nguyên tay ra hiệu, không nói không rằng mà nhìn về ngoài biển khơi, như thể chờ đợi thứ gì đó xảy ra. Ngô Trung nhìn theo hướng đó, hắn không thấy gì đặc biệt trừ con tàu kia đang đến gần về phía trước bọn họ ngày càng nhanh.
"Đến gần?". Dường như Ngô Trung nhận ra được vấn đề.
"Tại sao con thuyền kia lại đi về hướng này?". Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong tình huống bình thường, một con thuyền lớn như vậy muốn cập bến sẽ đến những bến tàu, nơi có tầng nước sâu và rộng rãi. Còn theo hướng đi hiện tại thì nó đang đi vào khoảng giữa của quần đảo và đất liền. Nếu cứ cố chấp đi thẳng thì chỉ có ngõ cụt, chẳng có lý do gì lại đi hướng này cả. Ngô Trung lúc này trầm lặng quan sát diễn biến tiếp theo.
Nhóm người Trần gia không phải những kẻ duy nhất nhận ra sự khác thường này, chủ yếu chia ra làm hai nhóm người là nhóm cẩn trọng và nhóm không quan tâm. Nhóm người cẩn trọng thì những người chưa lên cầu thì dừng lại chờ đợi, những ai đã lỡ lên cầu thì hoặc lùi lại hoặc tăng tốc để nhanh vượt qua. Nhóm không quan tâm thì nghĩ rằng sẽ không có gì đặc biệt, con thuyền kia sẽ bẻ lái qua hướng khác nên không cần vội vàng.
Chỉ một lúc sau, mọi người lập tức phát hoảng. Con thuyền kia đã vào khu vực giữa bán đảo và đất liền, đến hiện tại nếu nó muốn đổi hướng thì phải quay đầu, nhưng lại không có dấu hiệu chậm lại mà tiếp tục tiến đến. Con thuyền dần không còn di chuyển thẳng, phần đuôi thuyền chếch về bên trái và đi theo chiều dòng chảy. Đây không phải là chuyện bình thường, con thuyền này chắc chắn có vấn đề mới di chuyển kiểu như vậy.
Nhiều người lập tức tránh xa khỏi cây cầu, vì nếu cứ tiếp tục như vậy thì sự va chạm sẽ xảy ra. Và đúng như họ nghĩ, con tàu kia đâm vào cây cầu và tàn phá nó. Không chỉ mũi tàu mà vả phần thân cũng tông vào, dẫn đến phần diện tích bị phá huỷ rất lớn. Do diện tích tiếp xúc với con thuyền lớn nên 6 phần của cây cầu đã trở thành đống sắt vụn.
Con thuyền vẫn không dừng lại, với cấu trúc to lớn như thế này thì nó không dừng lại chỉ vì va chạm với cây cầu kia, thứ này tiếp tục di chuyển tiếp. Và mọi thứ tiếp tục lặp lại, lần lượt từng cây cầu nối giữa quận Giang Trà với phần còn lại của đất nước đều bị phá huỷ bởi con tàu ngoại quốc. Tất cả những công trình vượt biển, niềm tự hào của quận Giang Trà trong hàng trăm năm nay giờ chỉ còn là quá khứ.
Con thuyền dù kiên cố, nhưng va chạm nhiều công trình như vậy cũng đã tạo ra nhiều hư tổn. Cánh buồm bị đổ gục, tượng chim ở mũi thuyền chẳng biết đã rơi xuống nước từ lúc nào, mạn thuyền đã nứt toác ra. Chỉ cần nhìn bằng mắt thường đã thấy được những lỗ hỏng ở phần thân và để nước tràn vào. Và rồi nó chậm rãi chìm xuống đáy biển, như một hung thủ trốn khỏi hiện trường vụ án mà hắn vừa gây ra.
Sự bàng hoàng, sửng sốt của người dân hiện lên trên mặt trước sự việc vừa xảy ra.
"Cái quái gì vậy?". Đó là câu hỏi chung của hầu hết những người chứng kiến.
Một số ít người khác với trí óc nhạy bén lập tức nhận ra tình hình của quận Giang Trà lúc này. Ai cũng biết quận Giang Trà nằm ở rìa của một bán đảo, có ba lối để đi lại là đường cầu, đường hầm qua núi và đường dọc theo dãy núi. Trong nhiều năm nay, dãy núi đã bị sơn tặc chiếm đóng nên hầu như không thể đi lại. Gần hai tháng trước, đường hầm đã bị sập không rõ nguyên nhân. Ngay lúc này đây, những cây cầu đã bị phá huỷ bởi một con tàu bí ẩn. Gần như có thể nói rằng, dân thường của quận Giang Trà đã bị cô lập, ít nhất là đối với những người không tu luyện.
"Vớ vẫn, làm như võ giả chúng ta cần cây cầu này vậy". Có người lớn tiếng coi thường, không coi vụ việc ra gì.
Gã luân chuyển Nguyên Khí quanh cơ thể, đột ngột dồn toàn lực vào một chân và bật nhảy lên không trung.
Người này nói không sai, tình huống trước mắt chỉ có thể coi là hiện tượng lạ chứ không có gì đặc biệt. Võ giả đạt đến cấp độ nhất định là đã có thể đạp gió rẽ sóng, dù chưa đến Ngũ Thập Trùng Thiên cũng có thể phi hành trên không trong thời gian ngắn. Do đã có người khởi xướng, những võ giả còn lại không ngần ngại mà lao lên.
Có người thì chạy bộ trên mặt nước, kẻ thì dùng dụng cụ đặc biệt để lướt sóng, người thì phi bộ trên không trung, mỗi cá nhân đều vận dụng võ học để vượt biển. Khoảng cách giữa hai đầu còn lại của cây cầu cách nhau gần một dặm, chẳng mấy chốc những người này sẽ đến nơi.
Bỗng nhiên có tiếng la hét vang vọng đến tai mọi người. Tất cả đồng loạt nhìn về hướng đó thì không thấy bất cứ điều gì cả, không có một bóng người nào hết.
"Nãy còn vài người ở sau lưng mình cơ mà. Họ đâu hết rồi?". Nhóm những kẻ đi cuối cùng lập tức nhận thấy sự kỳ lạ, đã có số lượng người mất tích mà không ai ở đây phát giác được.
Mọi người ở dưới cẩn trọng quan sát, liền phát hiện một phần nước ở cuối nhóm người đã trở thành màu đỏ.
"Tránh xa khỏi mặt nước mau!". Đây là lời nhắc nhở của những người còn đứng trên bờ.
Với góc nhìn tổng thể nên quần chúng nhìn thấy được những gì đã xảy ra. Những người ấy đang chạy bình thường thì lập tức bị kéo xuống dưới nước bởi một bóng đen.
Tất cả nghe vậy liền nhận thức được đang có nguy cơ tồn tại dưới chân mình. Với sự việc trước mặt kết hợp với những tờ thông cáo được rãi khắp nơi khiến họ liên tưởng đến sinh vật đó, Biên Kiếm Thú.
Ngay khi lời cảnh báo vừa dứt, hầu hết đều nhảy khỏi mặt nước hoặc tăng tốc độ để đến nơi an toàn. Tưởng chừng như vậy đã đủ, nhưng mọi chuyện không tài nào dễ dàng như vậy. Trong vài nhịp thở, hàng loạt bóng đen từ dưới mặt nước phóng lên không trung, lộ ra chiếc sừng như đao đặc trưng, và số lượng không hề ít mà phải đến hàng chục cá thể.
Giác quan sắc bén của từng người giúp họ lập tức nhận ra mà bình tĩnh phản ứng lại, từng người một đều không phải gà mờ, phải chiến đấu với một con yêu thú cũng đã quen tay. Ban đầu những người đó dễ dàng đẩy lùi đợt tấn công thứ nhất, thực lực của chúng thật sự chỉ hơn Nhị Thập Trùng Thiên một chúng. Nhưng dần về sau, những con mạnh hơn cũng lộ diện, cùng theo đó là nỗi tuyệt vọng .
Nhị Thập Ngũ Trùng Thiên.
Tam Thập Trùng Thiên.
Tam Thập Ngũ Trùng Thiên.
Tứ Thập Trùng Thiên.
Chênh lệch sức mạnh đã quá cách biệt, không còn bất cứ cơ hội nào cho những võ giả kia. Họ c·h·ế·t vì bị xé xác, bị xiên thủng, bị nuốt chửng,... Họ bị g·i·ế·t nhanh chóng như những con mồi yếu đối trước miệng của bầy săn mồi. Không chỉ ở dưới mặt nước, những võ giả ở trên không trung cũng không yên ổn. Biên Kiếm Thú quẫy mạnh đuôi, nhảy bật khỏi mặt nước để tấn công. Do là yêu thú dưới biển nên tấn công trên không là rất miễn cưỡng, uy lực giảm bớt và độ chính xác không cao. Một vài kẻ yếu hơn lập tức trở thành nạn nhân và ngoan ngoãn nằm trong miệng yêu thú, chỉ có một số rất ít người là chạy thoát.
Trong nhóm những người quyết định vượt biển kia thì không có bất cứ ai là kẻ yếu, kẻ kém cỏi nhất cũng mạnh hơn đám chấp sự Trần gia vài bậc, nhưng cuối cùng thứ đón nhận họ là cái c·h·ế·t. Khung cảnh giếc chóc trước mặt khiến những người còn đứng ở trên bờ c·h·ế·t lặng. Không ai biết số lượng Biên Kiếm Thú lại đông như thế, càng không thể ngờ được thực lực của chúng lại khủng bố đến thế. Lúc này trừ khi là võ giả Ngũ Thập Trùng Thiên có khả năng phản trọng lực, không thì sẽ hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài.
Bán đảo Giang Trà chính thức bị cô lập.