Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 92: Loạn

Chương 92: Loạn


Lúc này nếu phải miêu tả tính hình quận Giang Trà bằng một từ thì chỉ có thể loạn.

Loạn vì chính quyền thiếu nhân lực để xử lý nội vụ

Loạn vì một nửa lực lượng trị an đã phải rời đi vì nhiệm vụ.

Loạn vì sự hoang mang lan từ người này đến người khác trong cộng động.

Loạn vì những thành phần cực đoan trở nên vô pháp vô thiên.

...

Tại Phủ Thái thú, lượng người ra vào tương đối tấp nập.

"Cấp báo, lại có một vụ ẩu đả nữa và lần này đã có hơn mười người bị thương nặng!".

"Cái này mà cũng báo lên đây làm gì? Bảo Tri huyện ở đó cử người dàn xếp đôi bên, nếu cần thiết thì dùng vũ lực áp chế"

"Cấp báo, có một vụ cướp của vừa diễn ra ở cơ sở sản xuất pháo hoa và đã có người thiệt mạng. Vài tấn thuốc nổ đã không cánh mà bay".

"Cử một tổ đến đó điều tra, không ngờ lại có người dám lộng hành như vậy".

"Cấp báo, có vụ cháy ở kho lương của huyện Bàn Nông!".

"Con mẹ nó, liên hệ Cai cơ cử một Cai đội cùng 5 Thập đến xử lý. Tuyệt đối không được làm mất nguồn lương thực này"

"Cấp báo, có một..."

"Cấp báo, có.."

"Cấp báo,..."

"Cấp ..."

...

"Mụ nội nhà chúng mày, lũ ăn không ngồi rồi không có gì làm rồi báo đời".

Trong phút chốc, vị Thái thú chửi đỏng một mình trong phòng làm việc, âm thanh to đến mức những người gần đó cũng nghe thấy được. Đây là chuyện thường ngày từ khi quận Giang Trà bị cô lập, số vụ việc được gửi lên cấp quận ngày càng nhiều. Chỉ riêng sáng hôm nay thôi đã gần hai chục vụ cần xử lý gấp, vị thái thú như muốn điên rồi.

Vị quan già ngồi trên bàn làm việc, hai mắt ông ta đã thâm quầng, dưới đất không ít sợi tóc rụng do căng thẳng công việc. Cái nóng của mùa hè oi bức càng khiến cho việc công tác trở nên mệt mỏi.

"Nếu biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này thì ta đã nghỉ hưu từ năm ngoái rồi!". Vị Thái thú thở dài than thở.

Lão ta đã già, đã gần đến tuổi nghỉ hưu theo quy định của đất nước. Vì vẫn còn đam mê với quyền lực nên lão muốn gắng gượng thêm một năm nữa, hi vọng trong một năm này chỉ cần làm nhàn nhạ qua ngày nhưng vẫn nhận bổng lộc chức vụ. Vị quan già nào ngờ được rằng, vừa tiếp tục nhiệm kỳ chưa được bao lâu thì hết vấn đề này đến nan giải khác xảy ra. Công việc chồng chất dẫn đến thiếu hụt nhân lực để xử lý khủng hoảng, vị thái thú này phải gồng gánh bộ máy để quận Giang Trà không vỡ trận.

Bỗng có tiếng bước chân dần trở nên gần hơn, sau đó cánh cửa mở ra và một người lính đi vào.

"Bẩm báo đại nhân, có người muốn gặp ngài". Người lính chấp tay, kính cẩn thông báo cho lão quan trước mặt.

"Ai?". Vị quan già nhíu mày, hỏi ngược lại anh lính trẻ.

Đây là lần đầu tiên có người chủ động gặp ông ta từ khi những cây cầu sụp đổ. Hầu như tất cả mọi người đều đang lo cho bản thân, các tri huyện chính thức và tạm thời chỉ biết gửi công văn, bên phía quân đội thì chưa từng chủ động tìm lão nếu không có gì nghiêm trọng. Lão tự hỏi đối tượng nào đang tìm mình và với lý do gì.

"Người đó nói có một manh mối về kẻ đứng đằng sau". Người lính đã bỏ tay xuống và tường thuật lại.

Gã vốn là lính gác cổng, nay cũng đang làm việc như mọi ngày thì có một người thanh niên đến. Tên này không gửi cáo trạng mà đòi gặp trực tiếp người đứng đầu, thái độ bình tĩnh đối phương là một điều khá kỳ lạ với dân thường. Anh lính ban đầu từ chối vì theo quy định, Thái thú chỉ trực tiếp nhận vụ việc của dân khi vấn đề ở phạm vi cấp huyện trở lên. Nhưng sau khi nghe lý do thì gã lập tức chạy bào ngay.

"Cái gì? Mau đưa người đó vào đây". Thái thú nghe vậy liền đứng bật dậy, ghế ngồi theo đà liền bị ngã, một số giấy tờ rơi xuống đất. Lập tức ra lệnh cho người lính dẫn kẻ đó đến đây.

Đây là một tin chấn động, có thể giúp lão giải quyết được vài vấn đề hiện nay. Tinh thần mệt mỏi lập tức vơi đi phần nào, bỗng nhiên có một tia hi vọng để quận thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo này thì không vui mới lạ.

Một lúc sau, người lính nọ đã dẫn đối tượng vào. Vị quan già quan sát một phen rồi tự đưa ra đánh giá ban đầu. Đây là một gã trung niên râu tóc xồm xoàm, quần áo xộc xệch và nhiều vết rách rưới. Người này đội một chiếc nón lá che mất nửa khuôn mặt, sau lưng mang theo một túi hành lý. Nói thật thì nói đối phương có vài phần giống một tên ăn mày cũng không sai.

"Chào Thái thú đại nhân!". Gã trông giống ăn mày hạ chiếc nón lá xuống, lộ ra mặt mày lấm lem bùn đất. Gã nở nụ cười có một chút vô lại, đến lúc này thấy được hàm răng vàng khè do ở bẩn.

"Bỏ qua mấy cái chào hỏi mà vào thẳng vấn đề đi. Ngươi nói rằng có thông tin mà chúng ta cần. Thế có gì làm bằng chứng không?". Vị quan già ngồi trên ghế với thái độ nghiêm nghị, ánh mắt sắt bén nhìn thẳng vào đối phương.

Lão chưa già đến mức đi tin tưởng bất cứ lời nói nào của đối phương một cách mù quáng. Cho nên lão cần bằng chứng xác thực cho những gì đối phương sắp nói là đúng, để rồi quyết định có nên tiếp tục trao đổi hay không.

"Ngài thật đa nghi đấy, Thái thú đại nhân. Được rồi, vậy ta sẽ cho ngài một thông tin. Chỉ có điều...". Người lạ mặt này không tỏ ra chút lo sợ hay khó chịu với yêu cầu.

Gã còn thoải mái mỉm cười và đồng ý chứng minh, nhưng lại liếc nhìn người lính đang đứng ở sau lưng mình. Vị thái thú thấy vậy liền hiểu ý, cho anh lính kia lui ra ngoài, để chỉ còn bản thân với đối phương trong phòng làm việc.

"Tô Diệu Linh không phải kẻ đứng sau vụ án của Lữ gia, và cái c·h·ế·t của nàng ta là do chủ mưu thật sự gây ra!". Đến lúc này kẻ nhìn như ăn mày mới đưa ra một thông tin, đủ để gây chấn động.

Vị thái thú sắc mặt ngưng trọng, điều mà đối phương vừa nói là bí mật. Mặc dù theo công bố bên ngoài thì chỉ đề cập đến Lữ phu nhân, nhưng qua điều tra thì có rất nhiều chi tiết khả nghi, từ hậu quả quá hệ trọng với âm mưu giả thiết đến cái c·h·ế·t bí ẩn của nàng ta. Lão có cảm giác những thứ đang hiện hữu chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, còn rất nhiều thứ đang diễn ra trong bóng tối mà vẫn chưa phát hiện. Kẻ lạ mặt này có thể nói ra thông tin bí mật này thì có thể thấy rằng gã đang đang nắm được tin tức có lợi.

"Chàng trai, chỉ cần tất cả những gì cậu nói là thật, ta sẽ đại diện quận để ban thưởng và trao tặng danh hiệu cùng bằng khen cho cậu. Miễn nằm trong phạm vi của ta thì ta đều có thể đáp ứng". Vị quan già trở nên vội vàng, đưa ra điều kiện hấp dẫn để lôi kéo đối phương tận tâm giúp mình.

"Đại nhân bình tĩnh, ta chỉ là một người dân muốn góp sức mọn cho đưa phương mình sống mà thôi. Nhưng mà thông tin này rất nghiêm trọng và có ảnh hưởng rất lớn, ta nghĩ ngài nên triệu tập những người đứng đầu của phủ để thảo luận". Gã lạ mặt đưa tay ra trước để chặn Thái thú lại, sự vồ vập của ông ta khiến gã hơi giật mình.

"Cậu nói đúng ý ta đấy". Vị quan già nghe vậy thấy cũng hợp lý, liền sai lính gọi những người có chức vụ cao nhất trong phủ Thái thu đến.

Trong thời gian chờ đợi, một nữ nhân bưng trà đến mời kẻ lạ mặt và Thái thú. Chỉ một lúc sau, có tầm năm người bước vào phòng, ba nam hai nữ. Đây đều là những người có chức vị chủ chốt liên quan đến dân sự và hành chính của quận Giang Trà.

Vị Thái thú đến vào trao đổi ngắn gọn cho những người này hiểu tình hình, sau đó mời mọi người ra một chiếc bàn lớn ở giữa phòng họp.

"Được rồi, tạm thời đây đều là những cự đầu của quận Giang Trà. Cậu có thể nói ra thông tin cho bọn ta được rồi chứ?". Vị quan già ánh mắt chờ đợi, nhìn thẳng vào đối phương.

...

Tại sân vườn của Lữ gia, có hai đường vạch trắng song song nhau, cách nhau khoảng năm bước chân, được vẽ thành vòng tròn dọc theo bờ tường. Ngô Trung và Thanh Sam đang đứng ở đó và họ đang khởi động. Nàng tiểu thư không mặc trang phục màu xanh đặc trưng như mọi khi, này là một bộ võ phục màu trắng với tay áo và ống quần rộng, khả năng co giản và độ bền tốt. Ngô Trung vẫn là bộ đồ màu xám thường lệ.

Hai người bước đến vạch kẻ ngang, nối giữa hai vạch trắng lớn. Đến lúc này có thể nhìn rõ, đây là một đường đua và hai người kia là người tham gia. Mọi cuộc đua đều cần trọng tài, và Ngọc Hoa chính là người đó.

"Chuẩn bị!". Tiếng hô thứ nhất vang lên.

Trần Thanh Sam bước chân phải lên, cúi người về phía trước vào chống hai tay xuống đất, vào tư thế chuẩn bị chạy đà. Ngô Trung cũng cúi người về phía trước, nhưng thay vì vào tư thế chuẩn bị như Thanh Sam mà là vào tư thế trồng cây chuối. Hắn dồn toàn bộ trọng lượng bản thân vào hai ngón tay. Người ta gọi hành động này là chấp hai chân.

"Sẵn sàng!". Tiếng hô thứ hai vang lên.

Thanh Sam thẳng chân sau, phần hông được nâng lên, người hơi nghiêng về phía trước, chờ đợi khẩu hiệu hành động. Ngô Trung vẫn giữ nguyên tư thế, ngón trỏ và ngón giữa hơi cong về sau, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.

"Chạy!". Tiêng hô thứ ba vang lên.

Âm thanh vừa dứt, Thanh Sam dồn hết lực vào chân phải và lao về phía trước. Mỗi bước chạy đều chỉ tiếp xúc mặt đất bằng nửa bàn chân trước, đây là kỹ thuật giúp tăng tốc nhanh nhất mà nhân loại đã hình thành trong suốt thời gian lịch sử. Nhìn về phía bên cạnh, Ngô Trung cũng đang chạy nhưng là bằng hai ngón tay. Không có bất cứ kỹ thuật nào mà chỉ đơn giản là sức mạnh cơ thể thuần tuý. Tên nhóc này đã là võ giả Thập Tam Trùng Thiên trong khi nàng tiểu thư mới chỉ ở Luyện Cốt, cách biệt đã lớn mà hắn còn sử dụng Nguyên Khí thì đúng là bắt nạt trẻ con. Một phần là vì hắn không biết có kỹ thuật gì cho việc chạy bằng hai ngón tay.

Bước chân của Thanh Sam nhanh nhưng bước "ngón tay" của Ngô Trung nhanh hơn, thậm chí đường hắn đi qua đều có lớp bụi bay lên. Vốn khởi đầu Thanh Sam là người dẫn trước, nhưng cũng dần bị Ngô Trung bắt kịp. Cho đến khúc rẽ thì Ngô Trung gặp chút khó khăn, với toàn thân dồn hết vào ngón tay nên không thể xoay người đổi hướng đột ngột như Thanh Sam. Hắn đành phải chạy chậm lại, vào tạo cơ hội cho Thanh Sam vượt lên. Chẳng mấy chốc hai người đã chạy gần xong một vòng quanh sân.

Vạch đích đã ở trước mặt, hai người gần như chạy ngang nhau, không có sự chênh lệch nào cả.

"Và người chiến thắng là Ngô Trung!". Ngọc Hoa ở ngoài đọc tên người chiến thắng.

Những gia nhân khác của Lữ gia không biết từ khi nào đã đứng ở ngoài làm khán giả, cũng vỗ tay phụ hoạ.

"Lại thua nữa, muội không muốn học tí nào cả!". Trần Thanh Sam nét mặt u sầu, ngồi bẹp ra đất, ngón tay chà vài đất.

"Tiểu thư, chính người đã đồng ý giao kèo mà. Nếu không giữ lời hứa thì không có ai muốn chơi với người nữa đâu!".

Thanh Sam thở dài, chậm rãi đi về phía thư phòng.

"Chúng phải tiếp tục cái trò này trong bao lâu?". Chờ Thanh Sam rời khỏi thì hắn mới hỏi Ngọc Hoa.

Vì không biết sẽ phải kẹt lại ở đây trong bao lâu, Ngọc Hoa quyết định cho tiểu thư nhà mình tiếp tục việc học để không làm trễ nải tiến độ. Nhưng khi không có gia chủ cùng phu nhân ở đây thì việc bọn họ ép Thanh Sam tự học gần như là không thể. Do đó Ngọc Hoa nghĩ ra một cách, đánh vào cái sự ham chơi và dám chơi dám chịu của Thanh Sam.

Nàng sẽ cùng Ngô Trung bày ra một trò chơi khiến Thanh Sam hứng thú, nếu nàng tiểu thư thắng thì hôm đó sẽ không cần học bài và sẽ được dẫn đi chơi. Nếu thua thì Thanh Sam buộc phải dành cả ngày để đọc sách. Thanh Sam nghe vậy thì đồng ý lập tức vì có cơ hội để bỏ học một cách hợp lý. Cô bé nào biết rằng giao kèo cứ tưởng là công bằng ấy lại bất công đến nhường nào. Thật ra chỉ cần nàng tiểu thư không muốn thì sẽ chẳng có ai ép buộc nàng học được, chứ không cần đến cái điều kiện kia. Cộng thêm Ngô Trung thực lực vượt bậc dù có nhường đến mức nào thì cũng sẽ thắng mà thôi. Đây chính là nghệ thuật tâm lý của Ngọc Hoa, đến Ngô Trung cũng thán phục rất nhiều.

"Đến khi nào chúng ta có thể rời khỏi đây. Mà ta thấy đệ chơi cũng vui mà nhỉ". Ngọc Hoa trả lời, đồng thời nhìn Ngô Trung với ánh mắt đầy ẩn ý.

Ngô Trung nghe vậy liền ngoảnh mặt đi nơi khác, có chút ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt.

Bùm.

Ánh mắt hắn chợt trở nên nghiêm trọng, vừa rồi có tiếng nổ xảy ra. Âm thanh không lớn nên Ngọc Hoa và những gia nhân khác không phát hiện ra. Ngô Trung nhảy vọt lên ngọn cây gần đó và nhìn về hướng âm thanh, thì thấy một đám khói đen nghi ngút. Thiếu niên dựa vào quan sát, cộng theo trí nhớ địa lý của bản thân mà phán đoán xem nơi bốc khói đó là nơi nào.

"Hình như... đó là Phủ của Thái thú thì phải!". Nghĩ đến đây, Ngô Trung vô thức nuốt nước bọt.

Thiếu niên này có linh cảm, một cái gì đó rất kinh khủng sắp xảy ra.

Chương 92: Loạn