Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 93: Phần tử cực đoan
Đó chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác, mọi người trong phủ vẫn tấp nập làm việc để cố gắng cứu vãn tình thế của quận. Và rồi đột nhiên có một v·ụ n·ổ xảy ra.
"Cái gì vậy?"
"Điếc tai quá!"
"Cái quái gì xảy ra vậy?"
"Trời đất, vỡ chậu hoa quý của tôi rồi!"
...
Chỉ sau hai tuần từ khi những cây cầu sập đổ, phủ của Thái thú đã bị tấn công. Những người dân gần đó bị tiếng nổ làm cho chấn động, nhà cửa rung chuyển, đồ đạc nghiêng ngả, cửa sổ nứt vỡ, thú cưng trở nên hoảng hốt mà kêu réo inh ỏi.
Tất cả vội vàng chạy ra ngoài để theo dõi thế sự, thì sự thật trước mất đã hiện ra. Nơi vốn là chỗ làm việc của Thái thú, đã trở thành bình địa. Những người lính gác cổng thì nầm sấp xuống đất, bị cánh cửa kim loại đè lên và có vẻ đã bất tỉnh. Sức công phá của vụ nổ này gây ảnh hưởng đến hơn toàn bộ diện tích phủ, tất cả phòng ốc đều bị tàn phá, vô số nhân mạng đã c·h·ế·t và bị thương.
Một cuộc sơ tán đã được tổ chức để giải cứu những người bị kẹt và điều tra vụ nổ. Tại nơi được phán đoán là tâm vụ nổ là phòng làm việc của Thái thú. Lý do của việc này vì sự biến dạng nền đất của nơi này là lớn nhất, đúng theo định luật của một vụ nổ khi mà sát thương vùng tâm là cao nhất. Đây cũng la nơi cuối đoạn dốc mà xung quanh đều tập trung hết về đây.
Cái hố ở vùng tâm này bị lấp đầy bởi phần còn lại của căn phòng, cùng với những viên gạch nền được lát ở dưới. Họ phải di dời tất cả một cách cẩn trọng.
"Bên này có người, mau gọi đội y tế". Một người trong đội điều tra hét lớn.
Sau khi di dời toàn bộ tường gạch đổ nát thì tìm được sáu người, do khuôn mặt bị tàn phá nên hầu như trong bọn họ khó mà xác định ai là ai.
"Mau đến đây, ngài ấy còn thở".
Chỉ có duy nhất một người sống, là vị Thái Thú già. Dù đã hơi trăm tuổi nhưng ông ta vẫn là một võ giả vượt qua Nhị Thập Trùng Thiên. Có thể ông ta đã suy yếu vì tuổi già, bản chất là quan văn nên không thể so bì với những Nhị Thập Trùng Thiên chuyên chiến đấu khác, nhưng sự rắn chắc của cơ thể vẫn đủ để sống sót. Còn những người khác thì có thể chưa phải là võ giả nên đã không qua khỏi. Thái thú đã được nhanh chóng đưa đến nơi của y sĩ gần nhất, ông ta đã không thể làm gì được nữa rồi.
"Thật kì lạ!". Một người thuộc tổ đội điều tra nhìn vào hiện trường, nhận ra sự bất thường.
"Có gì kì lạ?". Đồng bạn bên cạnh quay sang hỏi.
"Theo lý thuyết mà nói, áp suất được tạo ra từ vụ nổ sẽ là một hình cầu bao lấy hạch tâm. Cho nên mặt đất khi tiếp xúc với bán kính nổ sẽ tạo thành một mặt phẳng cong không gấp khúc. Nhưng dựa vào độ sâu của cái hố này, thì lại quá sâu so với cung tròn theo lý thuyết. Như thể sức nổ của nơi này và khu vực xung quanh không hề đồng bộ vậy". Người này vừa giải thích vừa dùng ngón tay vẽ một nửa đường tròn ở dưới đất để làm ví dụ.
"Haiz, cái này phải để chuyên gia đánh giá thì vẫn hay hơn". Đồng bọn không quá để tâm đến lời nói vừa rồi, bọn họ vẫn còn nhiều nơi để giúp đỡ chứ không thể đứng ở đây tranh luận.
Vài canh giờ trôi qua, tất cả mọi người đã được sơ tán khỏi khu vực vụ nổ. Số lượng còn sống chỉ hơn vài chục người, hầu hết trong số đó là võ giả. Còn những người chưa bước vào giai đoàn Tu Đạo thì đều c·h·ế·t sạch.
Ngay trong ngày, một tổ đội đặc biệt được cử đến điều tra. Đây đều là người bên quân đội, được trang bị những kiến thức về vũ khí sát thương. Những người này khảo sát hiện trường dựa vào ba yếu tố. Trước tiên là là xác định bán kính vùng nổ, tiếp theo là sức phá hoại lên những công trình được xây dựng đặc biệt xung quanh, cuối cùng là hàm lượng độc tố còn lưu lại trong không khí. Qua ba loại khảo sát trên, họ dự đoán lượng thuốc nổ được sử dụng khoảng 9 tạ.
"Thật vô lý! Nếu chỉ có 9 tạ hay 1 tấn thuốc nổ thì dù bị nổ trước mặt và không chút phòng bị cùng lắm là sây sát ngoài da võ giả tầm cỡ ngài Thái thú. Chúng ta cần đến trung tâm vụ nổ để xem xét kỹ hơn nào". Lập tức có người phản bác dự đoán này.
Còn tu luyện võ đạo, cơ thể nhân loại sẽ ngày càng được cường hoá một cách đáng sợ và khi đến cấp độ nhất định thì sẽ đao thương bất nhập. Đó là lý do nếu khác biệt sức mạnh quá lớn thì dù đứng yên chịu trận cũng không thể bị kẻ yếu hơn gây thương tổn. Nếu so sánh thì 1 tấn thuốc nổ cùng lắm thì tương đương một chiêu toàn lực của võ giả Nhị Thập Trùng Thiên, mà vị Thái thú đã vượt qua cấp độ đó từ lâu rồi.
Tổ đội di chuyển đến nơi từng là phòng làm việc của Thái thú, nhìn vào khung cảnh ở đó khiến họ giật mình. Nơi đó có một cái hố sâu gần 2 trượng.
"Sự hình thành của cái hố này không hợp lý chút nào!". Một thành viên trong đội nói ra suy nghĩ, trùng với suy nghĩ của người trong đội sơ tán.
"Đúng vậy, lượng độc tố ở đây dày đặc hơn ít nhất phải 10 lần". Một người khác cầm trong tay dụng cụ đo đạc bằng thuỷ tinh, bằng việc thí nghiệm nhanh chóng đã có kết quả tức thì.
"Có sự khác biệt giữa sức nổ ở đây và xung quanh. Tại sao lại có hiện tượng này nhỉ?". Một người có lẽ là thủ lĩnh trầm ngâm suy nghĩ.
Người thủ lĩnh tiến hành đào bới, tìm kiếm từng ngõ ngách của hố sâu. Bất chợt, cô ta tìm thấy thứ gì đó, tờ mảnh giấy màu nâu to cỡ 1 đốt ngón tay.
"Một mảnh giấy? Làm sao giấy tờ vẫn chưa thành bụi tại tâm vụ nổ này được?". Người thủ lĩnh thắc mắc, bèn cầm nó lên để quan sát.
Sau đó, nàng ta nghĩ đến một thứ khác, liền dùng sức xé đôi nó ra và quan sát vết rách. Đồng thời dùng tay chà nhẹ vào bề mặt để cảm nhận độ nhám.
"Đây là một mảnh của Bạo Hoả Phù. Dựa theo màu sắc thì là loại cấp thấp, có nghĩa nụ nổ này là một vụ nổ kép". Trong thoáng chốc, người lãnh đạo đã đưa ra kết luận.
Theo suy đoán của nàng ta, tấm Bạo Hoả Phù này được kích hoạt trong khi nhét vào 1 tấn thuốc nổ loại nén chặt. Phạm vi sát thương của Bạo Hoả Phù cấp thấp tuy sánh ngang với với Nhị Thập Trùng Thiên và phạm vi lại nhỏ, chỉ vài bước chân là cùng. Nhưng khi kích nổ cùng khối thuốc thì uy lực có thể gần đạt đến Tam Thập Trùng Thiên trong phạm vi gần.
Nhưng đến đây thì người lãnh đạo lại có một thắc mắc. Nếu đã có uy lực của Tam Thập Trùng Thiên thì tại sao phạm vi xung quanh chỉ còn Nhị Thập Trùng Thiên? Cứ như thể, uy lực đã bị giảm thiểu tối đa trong phạm vi căn phòng này vậy.
"Cái gì?". Những người còn lại trong tổ đội đồng loạt kinh ngạc.
Bạo Hoả Phù là một loại vũ khí do người bên nhà nước nghiên cứu và sản xuất. Do bản chất nguy hiểm nên không được phân phát rộng rãi, hầu như chỉ có người trong quân đội mới có mà thôi. Nguyên lý để sản xuất ra Bạo Hoả Phù vẫn là một ẩn số với hầu hết mọi người, cả đất nước này chỉ có một số người mới có thể tạo ra, và những người đó đều đang làm việc cho hoàng tộc.
"Thậm chí một Cai đội như ta chỉ mới được sử dụng vài lần, nhưng phải dưới sự cho phép và theo dõi của cấp bậc Cai cơ trở lên. Rút cuộc, thế lực của kẻ đứng sau là như thế nào?". Nghĩ đến đây, cô nàng thủ lĩnh chợt lạnh sống lưng.
Sau 2 ngày từ khi phủ Thái thú bị nổ, sự loạn lạc của quận Giang Trà đã đến tầm cao khác. Rất nhiều băng đảng được hình thành, những kẻ sống ngoài vòng pháp luật dám ngạo nghễ phá phách, những người hoạt động trong thế giới ngầm đã lộ ra ánh sáng. Bọn chúng đã không còn phải sợ nữa, khi mà người đứng đầu là Thái thú đã bị vô hiệu hoá.
Sau 3 ngày từ khi phủ Thái thú bị nổ, rất nhiều hàng quán bị đập phá và cướp bóc, đánh nhau, g·i·ế·t người, hãm h·i·ế·p,... có thể bất gặp ở bất cứ đâu ở quận Giang Trà. Mặc dù một phần quân đội đã được điều động, nhưng quân số quá ít ỏi nên không ảnh hưởng đáng kể.
Sau 7 ngày từ khi phủ Thái Thú bị nổ, một người đàn ông tên Thạch Ngưu đã đứng lên thống nhất tất cả các băng đảng và các tổ chức ngầm. Nhất thời giảm nhẹ những vụ phạm tội trong một thời gian ngắn. Không ai biết người này là ai và có thân phận như thế nào, chỉ bằng sức mạnh bản thân đánh từ nơi này đến nơi khác, khiến thủ lĩnh băng đảng tứ phương phải thần phục. Điều này khiến cho dân chúng có thiện cảm với gã ta, khi có thể làm điều mà chính quyền không làm được là ngăn chặn tội ác.
Sau 10 ngày từ khi phủ Thái thú bị nổ, một cuộc bạo động bởi chính kẻ đó dựng lên để tạo áp lực lên chính quyền.
"Những người giàu cần chia sẻ của cải cho dân nghèo cho công bằng!".
Bằng cách nào đó, luồng suy nghĩ này lại xuất hiện trong dân chúng. Họ tụ tập lại thành nhiều nhóm và đến trước nhà của những người có chút tiền bạc của cải để biểu tình, hòng ép những nhà đó phải mang tiền ra cho họ. Còn nếu nhất quyết không đưa tiền thì sẽ phải trả giá đắt.
Sau 12 ngày từ khi phủ Thái thú bị nổ, một gia tộc đã bị tiêu diệt do không chấp nhận sự uy h·i·ế·p của đám đông biểu tình. Đây là sự diệt tộc đầu tiên trong nhiều năm nay. Và quan trọng hơn, đây là gia tộc của một vị huyện lệnh của quận Giang Trà, hành đồng này đã đồng nghĩa với việc chống đối chính quyền.
Sau 13 ngày từ khi phủ Thái thú bị nổ, Lữ gia đã trở thành một trong các mục tiêu của cuộc biểu tình.
"Mở cửa ra và đưa tiền đây!"
"Lũ giàu có như các người sao hiểu nổi khổ của bọn ta"
"Chúng ta đang đang thời điểm khó khăn, cần biết san sẻ vật chất để cùng nhau vượt qua"
"Lũ sống trong giàu sang toàn là bọn ích kỉ, nếu không chia tài sản thì còn là bại hoại xã hội, nên bị diệt trừ".
...
Hàng loạt tiếng chửi mắng inh ỏi và tiếng đập cửa ở trước cổng chính, chúng hô hào khấu hiệu, viện vô số lý do vớ vẩn để hòng có được tiền. Đám đông bên ngoài khoảng ba chục người, trên tay người nào người nấy đều cầm sẵn võ khí như thể sắp phải chiến đấu.
"Bây giờ lũ cướp ngày cũng lôi cái danh nghèo khó ra để hành sự à? Liêm sỉ cho c·h·ó ăn hết rồi!". Ngô Trung đứng giữa sân, mặt mày cáu gắt.
Vô duyên vô cớ có một đám đến trước cửa, ngăn cản sinh hoạt hằng ngày của tiểu thư hắn. Chúng mắng mỏ, chửi bới, khinh nhục tiểu thư của hắn. Nếu không phải nghĩ cho tiểu thư nhà mình ở đất khách quê người thì hắn đã ra ngoài khô máu.
Công bằng mà nói, đám người ở ngoài đang nói về Ô Minh. Nhưng Thanh Sam cũng có thân phận con nhà giàu nên những lời kia cũng vô tình nhắm đến cô bé. Lúc này Thanh Sam đang nấp trong phòng, bịp tai khóc vì những lời thậm tệ kia.
Trên sân trừ Ngô Trung ra còn có những gia nhân khác của Trần gia cùng Lữ gia. Nhân số đã được rải ra để cảnh giới toàn bộ phạm vi gia tộc, không để có kẻ lọt vào.
Đột nhiên cửa chính bị đá bay vào trong, một kẻ cầm đại rìu trên hai tay nặng nề bước vào.
"Đây là cơ hội cuối cùng, đừng trách sao rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt". Gã mập mạp này vác hai rìu trên vai, vênh mặt lên nói một cách ngạo nghễ.
'Thập Tam Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'.
"Này thì rượu phạt". Ngô Trung không bỏ lỡ một giây nào, lao đến tấn công.
Câu nói của đối phương vừa dứt, một cú đấm lửa lập tức xuất hiện ngay trước mắt gã, khiến gã bật ngửa ra sau. Gã lùi vài bước để giữ trọng tâm, sau đó nhìn kẻ trước mặt một cách giận dữ.
"Bớ người ta, quan ức h·i·ế·p dân lành". Gã lập tức hô hoán, báo động cho đồng bọn bên ngoài.
"Dân lành cái con khỉ! Bớt vừa ăn cướp vừa la làng". Ngô Trung chẳng biết từ lúc nào đã tiếp cận gã, tiếp tục tung ra một cú Hoả Tuyệt vào bụng.
Gà kia vô thức cúi người xuống ôm bụng, thì lập tức ăn một cú đấm móc vào cằm và bất tỉnh. Ngô Trung dồn sức mạnh vào chân, sút gã mập đó ra ngoài cửa chính .
Thấy người dẫn đầu bị hạ một cách dễ dàng như vậy, những kẻ còn lại lập tức rút lui. Sự việc kết thúc đơn giản như vậy là vì đối phương đánh giá thấp nhân lực ở đây.