Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 94: Thiết quân luật
Sau 14 ngày từ khi phủ Thái thú bị nổ, vị đứng đầu q·uân đ·ội của quận Giang Trà chính thức nắm quyền hành về dân sự lẫn quân sự. Tình hình lúc này thì an ninh chính trị, trật tự, an toàn địa phương bị x·âm p·hạm nghiêm trọng tới mức chính quyền ở đó không còn kiểm soát được tình hình. Vị Cai cơ với quyền lực to lớn quyết định ban bố thiết quân luật và giới nghiêm.
Nội dung cơ bản của thiết quân luật cơ bản gồm ba nội dung chính.
Một là hạn chế người, phương tiện đi lại; đình chỉ hoặc hạn chế hoạt động tại các nơi công cộng.
Hai là cấm b·iểu t·ình, đình công, tụ tập đông người.
Ba là đặt trạm canh gác và kiểm soát địa bàn, kiểm tra vật phẩm, hành lý, phương tiện, giấy tờ của người đi lại qua trạm canh gác và kiểm soát.
Quân lính được điều động để canh gác từng con phố hòng kiểm soát bạo loạn. Bọn họ được quyền sử dụng vũ lực khi cần thiết để trấn áp phần tử chống đối. Công tác cùa quân đội thật đúng tác phong nhanh nhẹn và kịp thời như mọi khi. Chỉ trong vài canh giờ, các cuộc biểu tình đã bị dẹp hết, những người tham gia đều đã bị bắt giữ vào lao ngục chờ ngày xét xử.
Tại một vùng hẻo lánh của bán đảo, một nhóm người đang tụ tập lại với nhay trong một hang động. Nơi này được thắp sáng bởi những cây đuốc được gắn lên tường, không có lỗ thông khí ra bên ngoài. Mười cá nhân ngồi quanh một cái bàn tròn, mặt kẻ này cũng không có chút thiện chí. Bọn chúng đều từng là kẻ cầm đầu các băng đảng của quận Giang Trà, nay đều quy dưới trướng của Thạch Ngưu. Bọn họ đang liên tục cãi vả về tình hình hiện tại.
"Không ngờ được chính quyền lại áp dụng thiết quân luật, còn chừa đường sống cho chúng ta không cơ chứ!".
"Nên tạm lánh một thời gian, chờ chúng lộ sơ hở rồi tập kích"
"Chúng nên tập hợp lực lượng và tổng tiến công!".
"Đại ca, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?". Một kẻ hướng về phía người ngồi chính giữa, hỏi ý kiến.
Thạch Ngưu vẫn luôn ở đó yên lặng suy nghĩ. Khuôn mặt nghiêm nghị cùng bộ râu quai nón và vết sẹo lớn trên má tạo ra sự uy nghi của bậc cường giả.
"Tất cả ra ngoài đi". Giọng nói lạnh lùng, của người đứng đầu chợt phát ra sau khoảng thời gian yên lặng.
Những kẻ nghe vậy dù vẫn có bức xúc nhưng vẫn làm theo, để lại người lãnh đạo một mình trong căn phòng bằng đá. Gã gõ ngón tay lên bàn, từng tiếng lạch cạch vang vọng trong không gian kín. Nếu nghe kỹ hơn thì có thể thấy đây là nhịp bốn.
Cạnh cạch cạch cạch
Bốn nhịp gõ cứ lặp đi lặp lại liên tục, nó là giai điệu của một thứ gì đó, một thứ vô cùng gần gũi và khiến gã vô thức gõ theo.
"Chỉ còn một viên, nhất định phải tìm được cơ hội thích hợp". Thạch Ngưu sờ tay vào lồng ngực và tự nói.
Gã chống tay lên bàn rồi đứng thẳng dậy, đi về phía cửa ra. Đột nhiên, đầu óc hắn trở nên choáng váng. Thạch Ngưu dựa vào tường, biểu hiện ra sự mệt mỏi trên nét mặt. Miệng hắn cũng bắt đầu chảy máu.
"C·h·ế·t tiệt, không còn nhiều thời gian nữa!". Thạch Ngưu đánh mạnh vào tường đá, tỏ vẻ không cam lòng.
Hắn cứ như hiểu rõ bản thân đang bị gì, đồng thời biết rõ mình không còn sống được bao lâu. Nhưng mà hắn chưa thể c·h·ế·t vào lúc này, vẫn cò mục tiêu cần hoàn thành, dù có phải đánh đổi bằng cả tính mạng đi nữa.
"Nhất định phải g·i·ế·t c·h·ế·t tên đó!". Hắn lau đi vệt máu ở khoé miệng, đôi mắt trở nên kiên định hơn.
Gã ra khỏi hang động, tất cả mọi người ở đây lập tức nhìn vị thủ lĩnh và quỳ một gối xuống. Đứng đầu những người này là chín ông trùm thế giới ngầm của quận. Bất cứ ai trong chín người này đều không dưới Nhị Thập Trùng Thiên, thậm chí có vài người gần chạm ngưỡng Tam Thập Trùng Thiên. Nhưng những kẻ từng cầm đầu một thế lực này lại chấp nhận quỳ gối trước mặt Thạch Ngưu, đủ để thấy người đàn ông này hùng mạnh như thế nào.
"Thủ lĩnh, hãy cho chúng tôi chỉ thị!". Cả chín người đồng thanh.
Thạch Ngưu đứng đó, khí thế oai phong lẫm liệt, nhìn tất cả những thủ hạ đang quỳ dưới đất. Gã lấy một hơi thật sâu rồi nghiêm giọng nói.
"Ta biết các ngươi đều muốn quyền lực và tiền bạc. Sau những tội ác mà các ngươi đã làm trước đây và khi phủ Thái Thú nổ đều bị dân chúng ghi nhớ. Nếu chính quyền quận được ổn định lại thì dù các ngươi có trốn kiểu gì cũng chỉ còn con đường c·h·ế·t". Thạch Ngưu lạnh nhạt nói.
Điều này đánh động đến tâm lý của những người đang có ý định quy ẩn khi thấy quân đội nhúng tay vào. Một câu nói của Thạch Ngưu lập tức khiến bọn chúng ngộ ra. Vốn đã có quá khứ không sạch sẽ, cộng thêm những hành động vô pháp vô thiên nhân lúc bạo loạn càng khó trốn.
"Chính vì thế chúng ta nên nhân lúc kẻ địch bị phân tán lực lượng, nắm lấy cơ hội này mà chiếm luôn quyền lãnh đạo quận Giang Trà. Sau đó, tạo thế gọng kìm cùng đám sơn tặc tiêu diệt nhánh quân còn lại đang chiếm đóng ở dọc dãy núi". Thạch Ngưu lập tức gieo hi vọng, đưa ra một cơ hội quật cường.
Những tên lính quèn bỗng cảm thấy hào hứng, nghĩ đến viễn cảnh không còn lẫn trốn. Bọn chúng tin tưởng thực lực của Thạch Ngưu có thể làm được điều này, dù rằng nghe rất viễn vông. Còn những kẻ cự thủ lĩnh thì vẫn yên lặng quan sát, chưa biểu lộ ra thái độ gì. Họ đều là những người có thế lực trong tay, nếu chỉ một chút lợi ích này thì không khiến họ động tâm.
"Và điều quan trọng nhất, khi chúng ta chiếm được hoàn toàn quyền tự chủ bản đảo này thì ta sẽ rời đi. Lúc ấy, người đứng đầu sẽ là ai thì chín người các ngươi tự giải quyết". Và đây chính là con bài cuối cùng, để dụ hoặc những người nồng cốt nhất.
Cả chín cự đầu trở nên phấn chấn tinh thần. Ban đầu họ nghĩ rằng, nếu mọi thứ diễn ra theo dự định thì người đứng đầu vẫn là Thạch Ngưu. Nếu đối phương nói thật, nếu việc rời bỏ ngôi vị là thật thì bọn chúng sẽ có cơ hội một bước lên mây. Bộ máy chính quyền mặc dù phân cấp rất rạch ròi về chức vụ và quyền hạn. Dù bất cứ đâu cũng không thiếu những kẻ ở trên chỉ cần nộp đầy đủ vật tư theo quy định thì có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Ta biết đây là một việc khó khăn khi chúng ta sẽ phải chống đối trực diện quân đội. Cho nên, kẻ nào muốn rút luôn thì hãy đi ngay bây giờ, ta sẽ không gây cản trở!". Thạch Ngưu dừng lại một chút, chừa lại đường lui cho thủ hạ để tỏ ra bản thân là người rộng lượng.
Thời gian vài nhịp thở trôi qua, không có bất cứ ai đứng dậy. Mỗi người bọn họ đều bị d·ụ·c vọng làm cho mờ mắt.
"Được. Hỡi những người luôn phải sống trong bóng tối, đã đến lúc các ngươi được quang minh chính đại đứng trên vạn người. Huynh đệ, theo ta!". Sức mạnh vượt qua Tam Thập Trùng Thiên được triển khai, mặt đất dưới chân chợt có những vết nứt nẻ đang lan rộng. Hiển nhiên Thạch Ngưu đang thị uy sức mạnh để làm tin cho thủ hạ.
"Rõ!". Tất cả cùng đồng thanh, đứng theo hàng ngũ và theo chân thủ lĩnh.
...
Sau 17 ngày từ khi phủ Thái thú bị nổ, dân chúng đã yên ổn được vài phần. Thiết quân luật ban hành được vài ngày đã khiến khu dân cư ổn định lại, không còn bất ai chống đối. Điều này khiến cho những người lính canh phòng trở nên lơ là cảnh giác.
Ngay thời điểm giao ca lúc nửa đêm ngày hôm đó, việc canh giác trở nên sơ hở thì có những bóng đen di chuyển thầm lặng vào các vị trí. Những người lính gần một hẻm nhỏ chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc.
Cốc cốc.
"Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa". Một giọng nam khoẻ vang vọng nhiều ngóc ngách.
Đó là một đả canh phu, người chuyên gõ kẻng hoặc ống trúc để đánh canh. Họ vừa có nhiệm vụ thông báo thời gian vừa đi tuần tra. Các đả canh phu được coi là nhân viên làm việc cho chính quyền theo thời vụ, được các cơ quan cấp huyện thuê để đánh canh.
Cái người vừa rồi là một thanh niên trẻ, quần áo hơi rách cũ kỹ, tay cầm theo ống trúc, trên trán buộc một mảnh vải trắng trùm cả tóc. Gã này xuất trình giấy thông hành ra cho người lính đang canh gác ở đây. Sau khi kiểm tra giấy tờ hợp lệ thì người lính này cho gã kia qua.
"Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa".
Người lính này dõi theo từng bước chân của gã trước mặt, bất chợt phát hiện ra một vết máu ở cổ áo sau gáy. Đúng lúc này người lính nhận ra sự bất thường của tên đả canh phu này. Theo thường lệ, cái câu "Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa" chỉ được đọc vào canh một. Trong khi hiện tại đã là nửa đêm, tương đương với bắt đầu canh thứ tư, lẽ ra phải hô "Trời đất lạnh giá, tránh gió độc hại" mới đúng.
Từ hai dữ kiện trên, người lính lập tức cảm thấy tên đả canh phu này không bình thường. Gã này đưa tay cầm lấy võ khí, đôi mắt sắt lạnh nhìn kỹ vào đối phương, chuẩn bị trấn áp để kiểm tra kỹ lại. Và rồi không hiểu vì lý do gì mà khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt hắn thấy cảnh quang đáng lý ra phải ở sau lưng. Sau đó người lính này mất đi ý thức, và c·h·ế·t không nhận thức được mình đã vẫn lạc.
Người lính ngã xuống đất, thân thể nằm úp xuống nhưng cái đầu lại hướng lên trời. Đây là một cái c·h·ế·t do bị bẻ cổ một cách đột ngột.
"Sao ta lại bị lộ nhỉ?". Đả canh phu quay lại, nhìn vào cái xác của người lính mà thắc mắc.
Trong đêm nay đã có ba người nhận thấy sự bất thường của gã, không thể là trùng hợp được. Người thanh niên này là một trong chín cự đầu dưới trướng Thạch Ngưu, còn kẻ đang nằm dưới đất chỉ thuộc dạng lính mới. Ngay khi cảm nhận được sát khí từ người lính, đả canh phu lập tức bộc phát sức mạnh trong chốc lát.
Với khoảng cách gần, tên này tiếp cận đối phương rồi dùng tay đẩy nhẹ cằm qua một bên. Dù rất nhẹ nhưng đối với người lính lại là đòn chí tử. Hộp sọ xoay theo nửa đường tròn, khớp cổ không chịu được áp lực mà nứt vỡ rồi lập tức. Một cái c·h·ế·t trong tích tắc.
Đả canh phu tiếp tục đi về phía trước, để cái xác lại ở đó. Từ trong bóng tối, một nhóm người xuất hiện và xử lý hiện trường. Một trong số đó lột bộ quân phục của người lính đã c·h·ế·t ra, mặc lên thân mình rồi đứng ngay vị trí canh giác.
Trong một canh giờ, hầu hết lính canh của ca này đều đã bị thay thế bởi người của Thạch Ngưu.
Khi tới thời điểm giao ca, đợt lính đến để nhận vị trí gác. Đám từ thế giới ngầm không biết rằng, khi bàn giao vị gác thì sẽ đọc mặt khẩu ra để làm tin. Nhưng những kẻ giả mạo này lại không biết, chỉ trong một giây phút chần chừ, lệnh báo động đã được phát ra từ những người tinh ý. Đây cũng là lúc cuộc bạo loạn bắt đầu.
Với lượng thuốc nổ trộm từ xưởng sản xuất pháo hoa, quân phản loạn tiến hành phá huỷ những cơ sở trọng yếu như trạm xã, đường di chuyển, học viện,... Mục đích chính là làm phân tâm lực lượng của đối phương, để một phần nhân lực phải phân tán ra để giúp đỡ người dân.
Với sự ồn ào bởi tiếng nổ và âm thanh báo động thì những người lính đã nhanh chóng có mặt trên đường phố. Lúc này, dưới trướng của Cai cơ chỉ chỉ còn bốn vị Cai đội, đảm nhiệm xử lý tình huống. Bọn họ chia làm bốn nhánh quân phân tán ra toàn bộ khu vực quận Giang Trà.
Tại vùng phía Nam của khu dân cư, nhánh quân được dẫn đầu bởi một Cai đội trung niên. Khi đã đến hiện trường, ông ta liền giao nhiệm vụ cho đội của mình mà hành động. Rất nhiều căn nhà đã đổ sập, tiếng la hét và gào khóc đâu đâu cũng có, lửa cháy bừng cả một vùng rộng. Sau khi cả đội phân tán ra, ông ấy liền leo đến nóc của một căn nhà cao để quan sát tổng thể
Bỗng nhiên, chẳng biết từ bao giờ đã có hai bóng người tiếp cận gã nhằm đánh lén. Với trực giác đã được tôi luyện nhiều năm, vị Cai đội rút kiếm rồi tung chiêu. Sự va chạm của đôi bên tạo ra dư chấn, cả hai cùng lùi lại. Một người là nam thanh niên, tay cầm cặp liềm sắc bén. Người còn lại là một gã mập mạp to lớn, cầm cặp chuỳ lớn.
"Là các ngươi!". Gã nhìn vào hai kẻ trước mặt liền nhận ra ngay, đây chính là một trong những kẻ cầm đầu thế giới ngầm của quận Giang Trà.
Từ khi mất khi sự lãnh đạo của Thái thú, những kẻ này đã làm không biết bao chuyện ác tán tận lương tâm. Cho nên khi thiết quân luật được thiết lập, những người cấp bậc Cai đội đều có đầy đủ thông tin của những phần tử phản trắc này.
Cùng thời điểm đó, ba vị Cai đội còn lại cũng đã rơi vào thế phục kích của địch, phải một mình đối phá hai người cấp bậc Cự đầu thế giới ngầm.