Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 95: Cẩu quan
Tại tổng doanh q·uân đ·ội của quận Giang Trà, lúc này đang có một cuộc t·ấn c·ông. Cánh cổng lớn không biết đã vỡ thành nhiều mảnh, xác c·hết nằm la liệt dưới đất. Có kẻ là lính mà cũng có kẻ như côn đồ đang cầm võ khí t·ấn c·ông lẫn nhau. Do căn cứ ở gần vùng núi nên với lợi thế địa hình, những người lính đã đẩy lùi được đám phản trắc. Nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó, thiếu đi sự lãnh đạo của cấp cao là Cai Cơ và Cai đội nên những người lính này đành án binh bất động trong doanh trại.
Cảnh Tuấn Điền, nguyên là Cai cơ của quận Giang Trà, đồng thời là người nắm quyền cao nhất vào thời điểm này. Để thuận tiện cho việc cai quản, tên này đã tạm thời chiếm dụng nha môn của một huyện lệnh, mà còn phải là cái to nhất.
Nhưng nha môn đó đã trở thành bãi chiến trường, mặt đất có nhiều vết lõm sâu chục tấc, toàn bộ công trình đều sập đổ, cây cỏ trong khuôn viên đã cháy rụi hết thảy. Xen kẻ trong những thứ đổ nát đó là xác người, mà còn là xác không toàn thây. Nếu dựa vào màu sắc trang phục còn sót lại thì biết được đã có hai nhóm người ở đây, nhóm những người lính và những kẻ còn lại.
Ở giữa bãi chiến trường đó, chỉ còn lại ba cá nhân còn đang sừng sững ở đó.
Một bên là một người trung niên, tay cầm trường thương với mũi thương hình tứ giác, dưới mũi thương là rất nhiều tua chỉ đỏ. Gã này mang bộ quân phục màu xanh lục, đầu đội mũ trụ kim loại rắn chắc, bên hông treo một lệnh bài hình con hổ màu đồng. Kẻ này là Cảnh Tuấn Điền. Hắn lau đi vệt máu ở khoé miệng, nhìn chằm chằm về đối thủ và bày tỏ sự khó chịu.
Phía đối nghịch là hai kẻ đang có bộ dạng có chút chật vật. Thạch Ngưu với ngọn giáo làm đối trọng chính. Thứ võ khí này về cơ bản tương tự như thương, chỉ khác ở chỗ phần đầu được gia công bằng kim loại, hình thoi, có các cạnh sắt bén và mũi nhọn. Bộ quân phục hắn đang mặc để trà trộn vào đã bị huỷ hoại không ít, lượng thương tổn đã vượt quá sức chịu đựng của bộ giáp.
Kề vai sát cánh với Thạch Ngưu là một trong chín Cự Đầu t·hế g·iới n·gầm của quận, danh xưng của hắn là Mông Xung, đồng thời cũng là kẻ mạnh nhất trong chín người. Tạng người cao gầy, như một bộ khô lâu bọc da người, mái tóc xanh lá nhưng đen ở phần gốc, ánh mắt cáu kỉnh, cười nhe răng một cách man rợ. Hai tay cầm cặp liềm lớn, lưỡi cong hình bán nguyệt, tay cầm ngắn khoảng hai gang tay và nối với nhau bằng sợi xích dài.
Thạch Ngưu cùng ngọn giáo của mình lao đến như mũi tên. Tuấn Điền cũng dùng mũi thương của mình để chống lại. Mũi giáo và mũi thương v·a c·hạm, hai cái cán hơi cong rồi bật ra. Mông Xung tranh thủ lúc đó, xuất hiện ngay bên cạnh và chém vào cổ đối phương. Gã Cai Cơ phản xạ kịp thời, vu·ng t·hương theo phương ngang để phòng thủ. Mông Xung cúi thấp người để tránh né, một tay chống xuống đất, một tay cầm ngược chiếc liềm lại và vung lên. Nhờ sợi xích kết nối mà tầm t·ấn c·ông đã được kéo dài, chiếc liềm còn lại đang trong cái đà chém từ dưới lên. Nhưng ngay khi sắp tiếp cận được cằm thì đã bị né được.
Tên Cai Cơ sút thẳng mặt mặt và khiến kẻ gầy gò này văng đi. Thạch Ngưu nhảy lên không trung rồi vận dụng chiêu thức, khiến ngọn giáo trong tay xoay với tốc độ cao và đâm thẳng xuống. Một cơn địa chấn xảy ra, làm rung lắc đến toàn bộ công trình trong bán kính chục trượng. Nhưng tại đó, Tuấn Điền giơ võ khí lên để phòng thủ, như thể không có quá nhiều hiệu quả. Gã nghiêng võ khí qua một bên, khiến Thạch Ngưu mất thăng bằng tạm thời. Tuấn Điền lấy một chân làm trụ, xoay người một vòng rồi đánh mạnh võ khí xuống. Một đường nứt gãy khúc ở dưới mặt đất kéo dài ra ngoài phạm vị nha phủ kèm theo đó là sự sụp đổ của các toà nhà lân cận.
May thay, Thạch Ngưu đã né được đòn đánh từ chính diện, nhưng vẫn bị dư chấn đẩy lùi. Gã tận dụng địa hình, đạp mạnh một phát xuống đất để đất đá bị hất lên không trung. Thạch Ngưu vận dụng Nguyên Khí, quất mạnh vào không khí để tạo ra một lực đẩy và khiến đống đất đá này bay với tốc độ cao. Gã quân nhân giơ võ khí ra trước rồi xoay nó thành hình tròn, tạo thành một tấm khiên bảo vệ. Phần còn lại từ cứ thế tiếp tục bay cho đến khi đục vài lỗ trên tường, thân cây hoặc người qua đường cách đó không xa.
Linh cảm chợt mách bảo nguy hiểm, Tuấn Điền giơ cao võ khí theo chiều ngang lên trên đỉnh đầu.
Âm thanh v·a c·hạm vang lên, đó là hai cây liềm đang chém thẳng xuống rồi bị chặn lại. Chẳng biết từ bao giờ, tên gầy gò này đã xuất hiện từ sau lưng để đánh lén. Khi bị ngăn đòn t·ấn c·ông, Mông Xung lập tức đổi tư thế. Một tay tiếp tục ghì chặt vào võ khí đối phương để làm điểm tựa, một tay chém theo phương ngang. Nhưng chưa được nửa đường thì tay kia đã bị nắm lại. Tuần Điền đã buông một tay ra và nắm chắt lấy cổ tay đối phương, dùng toàn bộ sức mạnh để bóp nát thứ trong lòng bàn tay mình.
Mông Xung hét lên đau đớn, nhưng không hề suy yếu chiến ý của mình. Hắn dồn sức vào tay còn lại để kéo toàn bộ thân thể lên, lên gối ngay cằm rồi thoát khỏi khống chế.
"Vẫn còn dùng được". Gã tự xem xét cổ tay mình, cảm thấy vẫn có thể cầm nắm được võ khí.
Thạch Ngưu lúc này đã đứng kế bên, hai người liếc mắt rồi cùng xông lên. Với những cú đâm cực nhanh và mạnh kết hợp với lưỡi liềm phối hợp công kích. Nhưng không tài nào giữ được lợi thế trước Tuần Điền. Từng cú đâm đều bị triệt hạ, từng cú chém đều bị phá giải, từng cú vung đề không có tác dụng
Thạch Ngưu siết chặt võ khí, đưa ngọn giáo ra sau lưng rồi quét mạnh một vòng xuống đất. Một cơn sóng bằng đất đá gạch vỡ được tạo thành, dâng cao đến vào trượng. Với lượng vật chất nhiều như thế này thì đủ chôn sống người không tu luyện. Gã Cai Cơ nhìn cái thứ trước mặt mà không hề biến sắc, lấy mũi thương làm trọng tâm, lao thẳng vào cơn sóng hỗn tạp. Một phần của con sóng lập tức biến thành cát vụn, tạo thành một lỗ tròn, và Tuấn Điền từ đó lao đến. Nhưng Thạch Ngưu đã chờ sẵn, lập tức vung võ khí đọ sức mạnh.
Võ khí v·a c·hạm, cả hai lộ ra toàn bộ sức mạnh của bản thân rồi tạm thời khựng lại trong chốc lát. Nhưng ngay sau đó Thạch Ngưu đã bị lép vế, hắn đang cố gắng cầm cự. Ngay lập tức Tuấn Điền nhận ra sự bất thường, Mông Xung đã không còn trong tầm mắt của hắn. Chỉ trong một nhịp thở, hai bên cổ của gã đã bị cặp liềm tiếp cận ngày một gần, chỉ còn cách vài phân nữa chạm vào.
Khi Thạch Ngưu tạo ra cơn sóng vật chất rắn, Mông Xung liền chạy dọc lên đó. Với chướng ngại vật lớn và âm thanh được tạo ra, việc gã che dấu hành tung khá dễ dàng. Và cứ thế Mông Xung đã xuất hiện ở sau lưng gã quân nhân mà không bị phát hiện. Thậm chí dao đã kề cổ, chỉ một lát nữa là sẽ bay đầu.
"Biết ngay mà!". Tuấn Điền chợt nói ra một câu dù không quay lưng lại, khiến Mông Xung đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Do tầm nhìn bị che khuất theo bóng lưng, tên t·ội p·hạm không nhìn thấy được những gì đang diễn ra ở trước. Dẫn đến việc gã không phản ứng kịp với võ khí đang nhắm thẳng vào đầu. Gã chỉ có thể kéo căng sợi xích để đỡ chiêu, nhưng lực t·ấn c·ông cực mạnh khiến các mắt xích đứt ngay lập tức. Đòn đánh như trời giáng trúng ngay đỉnh đầu. Chỉ với một chiêu, đòn đánh đã tạo thành c·hấn t·hương lên não bộ và xương sọ. Hai chân không thể trụ nổi nữa mà lập tức khuỵ xuống, cột sống cũng theo đó mà bị tổn thương, rồi hắn đổ gục xuống đất. Uy lực từ đòn đánh vẫn chưa dừng lại, một cái hố xuất hiện ngay khi Mông Xung nằm ra đất, có độ sâu khoảng ba tấc.
Mông Xung đã bị loại khỏi cuộc chiến. Dù vậy, hắn vẫn để lại hai vết cắt sâu ở cổ của Tuấn Điền, có thể nói nó phải là yếu tố c·hết người.
'Tái tạo'.
Dị năng được triển khai, v·ết t·hương trên cổ lập tức đã lành lại, cứ như chưa từng có gì ở đó cả.
"Đám nha môn thật vô dụng, để một tên như thế này là khó dễ trong nhiều năm. Trong khi ta chỉ cần một gậy là xong". Gã Cai Cơ dừng thế t·ấn c·ông, nghiêng đầu nhìn xuống và nói một mình.
Tuấn Điền hoàn toàn bỏ qua Thạch Ngưu, đơn giản là vì gã đã coi đối thủ không còn sức chiến đấu. Nếu nhìn vào Thạch Ngưu lúc này, ta có thể hiểu tại sao Tuấn Điền lại cư xử như vậy. Hình bóng của Thạch Ngưu vẫn còn đang đứng đó, nhưng dưới chân là cánh tay trái đầm đìa máu, đang cầm một phần cán của ngọn giáo. Nhìn lên trên một chút, ta thấy một vết chém từ vai trái chạy dọc xuống hông phải. Lớp áo giáo bị cắt đôi không khác gì tờ giấy.
Vào thời điểm hai người đọ võ khí, linh cảm được trui rèn qua nhiều trận mạc giúp gã Cai Cơ nhận thấy nguy hiểm đang tiềm tàng dù không nhìn thấy. Gã tăng cường truyền Nguyên Khí vào mũi thương để tăng độ sắc bén, sau đó chém thẳng một đường cực gọn và cắt luôn cánh tay và võ khí. Trong khoảng khắc mũi thương đi qua tầm mắt, Tuấn Điền thấy được bóng của ai đó đang ở sau lưng mình. Và rồi, gã thay đổi lực ở tay và vung nó ra sau lưng để triệt hạ Mông Xung.
Máu vẫn tiếp tục như dòng nước ra khỏi khe nứt. Miệng v·ết t·hương đủ to để có thể thấy cả xương và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Hai chân mềm nhũn, cả thân thể đổ gục và dồn toàn bộ trọng lượng vào hai đầu gối. Hắn đã không còn sức để cầm võ khí, hơi thở nặng nề như cố hít từng ngụm một. Khuôn mặt trắng bệch như đã không còn một giọt máu Nhưng ánh mắt của hắn vẫn không đổi, ánh nhìn như mũi tên hướng về đối thủ
"Thật thú vị! Ngươi không hề sợ ta. Đúng hơn là ngươi căm thù ta, đó cái ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?". Tuấn Điền thấy ánh mắt đó liền cảm thấy kì lạ.
Trong tình huống đang đứng trước cửa tử, thay vì hoang mang lo lắng hoặc sợ hãi thì vẫn còn có thể nhìn gã như vậy. Điều này cho thấy Thạch Ngưu tìm gã không phải vì lợi ích cá nhân như tên Mông Xung. Lý do chỉ có một, đối phương có một nỗi hận thù to lớn đến mức c·ái c·hết cũng không thể lay chuyển ý chí.
"Tên cẩu quan, ngươi quên việc thương thiên hại lý mà ngươi đã làm rồi hay sao?". Thạch Ngưu vươn tay nhặt lên cánh tay trái đang nằm dưới đất, sau đó đưa nó vào vị trí vốn thuộc về nó. Một nguồn Nguyên Khí truyền đến khắp cơ thể, lan đến cánh tay trái đã đứt lìa.
'Tái tạo'.
Các tế bào như được cung cấp thêm nguồn sống, các v·ết t·hương nhanh chóng lành lại, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g và xương đều đã được chữa khỏi. Đặc biệt là phần cánh tay thứ vốn đã tác khỏi thân thể thì đã được nối lại như cũ, chỉ còn thấy một vết sẹo lớn ở quanh phần bả vai. Nhưng đi đôi với sự phục hồi đó là sự vắt kiệt thể lực. Việc nối lại cánh tay đã tiêu tốn hầu như toàn bộ sức lực của Thạch Ngưu, dù các v·ết t·hương đã biến mất nhưng không còn sức để di chuyển. Tuấn Điền đương nhiên hiểu rõ như vậy nên mới trơ mắt ra nhìn, vì dù có phục hồi v·ết t·hương cũng không thay đổi được gì.
Thay vào đó, lão ta cố nghĩ xem bản thân từng gặp Thạch Ngưu bao giờ mà dẫn đến sự căm thù này. Đối phương gọi mình là "Cẩu quan" chứng tỏ khúc mắc này xảy ra trong quá trình lão sử dụng quyền lực chức vụ và các mối quan hệ ở vai trò võ quan. Lão không tài nào nghĩ ra được, tất cả những vụ rùng beng trong q·uân đ·ội đều đã bị lão che đậy kỹ càng và xử lý sạch sẽ. Sau đó Tuấn Điền nhìn kỹ vào mặt của đối phương để quan sát từng nét trên khuôn mặt. Thật sự có nét gì đó rất quen.
"Chờ chút, là 20 năm. Ngươi là huynh trưởng của con ả kia!". Sau khi vắt óc suy nghĩ, Tuấn Điền chợt nhớ ra.
Cuối cùng lão cũng nhận thức được đối phương là ai, và vụ việc dẫn đến sự kiện ngày hôm nay là một trong những sự nhục nhã nhất mà lão cần che dấu.