Tại tổng doanh q·uân đ·ội của quận Giang Trà, lúc này đang có một cuộc t·ấn c·ông. Cánh cổng lớn không biết đã vỡ thành nhiều mảnh, xác c·hết nằm la liệt dưới đất. Có kẻ là lính mà cũng có kẻ như côn đồ đang cầm võ khí t·ấn c·ông lẫn nhau. Do căn cứ ở gần vùng núi nên với lợi thế địa hình, những người lính đã đẩy lùi được đám phản trắc. Nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó, thiếu đi sự lãnh đạo của cấp cao là Cai Cơ và Cai đội nên những người lính này đành án binh bất động trong doanh trại.
Cảnh Tuấn Điền, nguyên là Cai cơ của quận Giang Trà, đồng thời là người nắm quyền cao nhất vào thời điểm này. Để thuận tiện cho việc cai quản, tên này đã tạm thời chiếm dụng nha môn của một huyện lệnh, mà còn phải là cái to nhất.
Nhưng nha môn đó đã trở thành bãi chiến trường, mặt đất có nhiều vết lõm sâu chục tấc, toàn bộ công trình đều sập đổ, cây cỏ trong khuôn viên đã cháy rụi hết thảy. Xen kẻ trong những thứ đổ nát đó là xác người, mà còn là xác không toàn thây. Nếu dựa vào màu sắc trang phục còn sót lại thì biết được đã có hai nhóm người ở đây, nhóm những người lính và những kẻ còn lại.
Ở giữa bãi chiến trường đó, chỉ còn lại ba cá nhân còn đang sừng sững ở đó.
0