Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 96: Cô dâu bất hạnh
Hai mươi năm trước, tại Quận Giang Trà có một vụ đại án không kém sự kiện Lữ gia sau này.
"Huyết án đêm tân hôn".
Đó là ngày mà dân chúng cả một huyện đều hóng hớt. Lý do đơn giản vì đôi phu thê là một đôi đũa lệch. Cô dâu tên là Thạch Ngư, một cô gái hết sức bình thường, không có gì nổi bật về gia cảnh, tài năng hay nhan sắc. Còn về phần nhà trai thì có chức gia thế, đây là một gia đình buôn bán có khá nhiều của cải để dành. Đứa con trai đích tôn của họ cũng thuộc dạng anh tuấn, nhưng trời sinh cơ thể yếu ớt, trói gà không chặt, đụng nhẹ là gãy, gió thổi là bay.
Hai con người này đến với nhau với lý do gì không có ai biết rõ, có thể là vì tiền bạc phú quý, có thể là tình cảm chân thành. Nhưng điều đó không quan trọng nữa. Đại lễ đã được tổ chức vô cùng long trọng, hầu như toàn bộ dân cư của cả huyện đều được mời, thậm chí cả vị quan huyện của địa phương lúc bấy giờ cũng có mặt.
Đêm đến, một canh phu đi canh gác theo thường lệ. Lúc ấy đã là canh ba, mọi người đã bắt đầu đi ngủ nên khá yên tĩnh. Chợt người canh phu này nghe tiếng c·h·ó sủa in ỏi, sau đó một tiếng rên rỉ rồi yên lặng. Cảm thấy có điềm xấu, gã men theo đường mòn về hướng phát ra âm thanh, dẫn đến gia đình giàu có vừa tổ chức hôn lễ vào sáng nay. Không biết vì lý do gì mà cửa mở toang hoang, không có người gác. Gã nuốt một ngụm nước bọt, rón rén đi vào trong.
"Quá trống trải!". Gã thầm nghĩ trong đầu.
Bàn ghế vẫn chưa được dọn dẹp, những chén dĩa thức ăn thừa vẫn còn trên bàn. Nhưng lại không có bất cứ ai ở gần đó. Đi sâu vào trong thêm vài bước, người canh phu nổi da gà. Hắn thấy một cái xác, trắng bệch và không còn hơi thở. Bên trong căn nhà lớn, hắn còn nghe thấy tiếng cãi cọ, tiếng chiến đấu, âm thanh va chạm võ khí. Gã cảm thấy tình hình không ổn, lập tức chạy đi báo án.
Mất một lúc sau, binh lính của tri huyện đã đến đó điều tra. Đúng lúc đó, cô dâu hớt hải chạy ra khỏi nhà, luôn miệng cầu cứu rồi chỉ tay vào bên trong gia viên. Tri huyện cho người vào xem thử, lập tức gặp được sự phản kháng từ một người. Một người thanh niên vạm vỡ, đôi mắt cuồng dã cùng khí tức Thập Bát Trùng Thiên đã quậy nát khuôn viên. Khoan nói đến thực lực cao thấp, nhưng thủ pháp và phong cách chiến đấu có thể nhìn ra đây là một người chuyên chiến đấu. Phải cần rất nhiều người mới có thể khống chế được, đã thế còn bị trầy da tróc vẩy khá nhiều. Tri huyện tìm kiếm một vòng quanh nhà để xác định xem còn ai sống hay không, nhưng kết quả lại không còn ai. Tất cả đều đã c·h·ế·t, gia đình nhà trai, chú rễ, khách mời,... đều đã tắt thở.
Sau khi cắt cử một nhóm nhỏ ở lại canh gác hiện trường, những người còn lại sẽ hộ tống nhân chứng và áp giải nghi phạm về nha môn.
Đầu tiên là thì lấy lời khai từ nhân chứng duy nhất.
"Bẩm đại nhân, khi tiệc sắp tàn, quan khách chỉ còn những người thân thiết với nhà chồng thì thảo dân đã về phòng để chờ phu nhân. Một lúc sau, người mở cửa bước vào không phải là lang quân, mà là một kẻ tên lạ mặt. Hắn nồng nặc mùi rượu, nhìn tiểu nữ như loài dã thú đói khát nhìn con mồi. Rồi sau đó... hắn... hắn...". Thạch Ngư nghẹn ngào kể lại sự tình, nhưng đến khúc này lại không kìm được nước mắt mà khóc nức nở.
Sau khi lấy lời khai thì tri huyện đã tạm thời nắm được tình hình. Kẻ kia tên là Cảnh Thư Hàn, một người quen bên gia đình nhà chồng, có hậu đài khá vững chắc. Nhân dịp cô dâu ở trong phòng một mình thì gã đã lén vào trong và giở trò đồi bại. Với thực lực võ giả nên Thạch Ngư không tài nào chống cự, phản kháng hay kêu cứu nổi. Có lẽ vì quá đắm mình trong hoan lạc nên hắn không để ý, cánh cửa đã không hề được đóng lại. Vì thế đã có người ở ngoài phát hiện ra rồi huy động lực lượng để vây đánh.
Như một con thú bị phá đám khi đang ăn, Thư Hàn nổi máu điên rồi ra tay tàn sát tất cả. Từ già trẻ lớn bé, chú rể hay hai vị phụ mẫu đều chỉ cần một chiêu là đã c·h·ế·t. Thạch Ngư đã nhân thế hỗn loạn mà chạy được ra ngoài, đúng lúc ấy đã đụng mặt đám người nha môn.
Về phần Cảnh Thư Hàn, gã bị đã bị trói lại bằng xích đặc biệt đủ để khống chế võ giả dưới Nhị Thập Trùng Thiên, sau đó bị áp giải đến công đường. Khác với nét hành xử hoang dại lúc trước, hắn không hé răng một câu. Hắn không hề phản bác hay đồng ý khi nghe cáo trạng, như thể đã không còn gì chối cãi. Cứ ngỡ vụ án đến đây sẽ đi đến hồi kết khi tang chứng, vật chứng, hiện trường vụ án đều đủ.
"Cha ta sẽ đến đây sớm thôi!". Chỉ một câu nói này của hắn, là đủ xoay chuyển vụ án.
Vị tri huyện này tuổi còn quá trẻ, vẫn chưa hiểu hết về giới quan trường. Hắn không biết cái họ Cảnh này có gia thế như thế nào, hắn nào biết rằng cha của kẻ tên Cảnh Thư kia có phẩm hàm cao hơn cả Tri châu vài bậc. Ngay trong đêm, lập tức có nhóm người đến nha môn ngay trong đêm. Bọn họ là từ phủ Thái thú đến, yêu cầu bàn giao vụ án cho cấp quận, tiếp nhận Thạch Ngư và Thư Hàn.
"Thật kỳ lạ. Sao Thái thú đại nhân lại muốn trực tiếp xử lý vụ án này". Tri huyện trẻ cảm thấy có gì đó ẩn khuất, nhưng lại không biết là gì.
Vị tri huyện không cách nào từ chối cấp trên nên đành phải nghe theo, bàn giao mọi thông tin cùng các vật chứng cho cấp trên.
Đến sáng hôm sau, kết quả của vụ án đã được công bố. Kẻ ra tay hạ thủ khiến cả nhà thương nhân đó mất mạng là do Thạch Ngư. Vì muốn độc chiếm toàn bộ gia sản nhà chồng, nàng ta đã bỏ độc trong thức ăn. Tiếp đến dụ dỗ Thư Hàn về phòng để đẩy tội danh cho gã. Sau đó nàng ta cho Thư Hàn uống một loại rượu mạnh, khiến y tâm trí không còn minh mẫn mà dẫn đến ẩu đả với lính của tri huyện.
Suy đến hậu quả và sự ác độc của hung thủ, nha môn của Thái thú quyết định ban lệnh xử tử.
Nghe có vô lý không?
Đương nhiên là có.
Bất cứ ai tham gia vụ việc ngay từ đầu đều cảm thấy có nhiều tình tiết mâu thuẫn ở đây. Tri huyện trẻ cảm thấy không phục, liền tự mình điều tra.
Cũng trong ngày hôm đó, toàn bộ người trong nha môn của huyện đó đều bị thay bằng người khác. Tên huyện lệnh trẻ tuổi cũng đã bị thay bằng người khác, thậm chí đã bị bắt vào đại lao vì tội phá huỷ vật chứng quan trọng. Tại nơi chứa xác để khám nghiệm tử thi và các vật chứng quan trọng đều đã thành tro bụi trong một đám cháy lớn.
Vào đêm hôm đó, trong tư gia của Thái Thú lúc bấy giờ,tại căn phong lớn của gia viên có hai người, một già một trẻ đang đối thoại với nhau trên bàn trà.
"Xử lý sạch sẽ hết chưa?". Người trẻ tuổi lên tiếng hỏi, kẻ này có thân phận là một Cai đội mới thăng chức.
"Con ả Thạch Ngư đã định sẵn tội c·h·ế·t, tên Tri huyện ngu xuẩn thị bị giam trong đại lao, Thư Hàn công tử thì đành phải cực khổ thêm một đêm nay nữa. Chỉ cần mai thôi, ta sẽ ra lệnh xử trảm nàng ta, dàn xếp một cuộc tự vẫn trong ngục. Còn về phần công tử, ngày mai sẽ được thả". Người trả lời là một lão già, đồng thời cũng là Thái thú quận Giang Trà.
Hai kẻ này chính là những kẻ đứng sau xử án.
"Tốt, thế nhờ ngươi điều tra thử xem có mối hoạ nào tiềm ẩn hay không?". Người này xưng hô không hề kiêng nể đối phương, trong khi chức vụ và độ tuổi đều thua vài bậc.
"Về phần gia đình chú rể thì đều là người tầm thường, chắc chắn không thể gây ra sóng gió. Còn gia đình của cô dâu thì có chút quan ngại. Ả ta có một vị đại ca, là một võ giả không tầm thường, đã tách ra ở riêng từ lâu. Hành tung vô cùng khó truy vết". Lão Thái Thú không quá để tâm thái độ, vẫn trả lời những gì bản thân biết.
"Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc. Chúng ta phải giải quyết tất cả mối hoạ tiềm năng". Tên Cai đội căn dặn. Hắn không hi vọng mai này sẽ có một kẻ khác lật vụ án này lên.
"Nếu cái này là ý của ngài Thị Lang thì ta sẽ ra sức cho ngài ấy. Chỉ là công việc này vô cùng vất vả, không biết công tử có thể giúp đỡ một chút. Dù sao lão đây cũng là quan văn, cộng thêm tuổi đã cao thì làm những việc này sợ rằng sẽ để lại dấu vết". Lão Thái thú xoa nhẹ cái đầu của mình, làm ra vẻ đã lú lẫn hòng đòi lợi ích.
Tên Cai đội sao lại không nhìn ra hàm ý, lập tức búng tay một cái tạo ra một uy lực đủ mạnh để mở cửa chính căn phòng. Ở đó là hơn chục chiếc rương, bên trong chứa đầy vàng bạc châu báu, cùng với những vật liệu có giá trị đối với võ giả. Giá trị sợ rằng cao hơn cả vài năm bổng lộc của lão ta. Hai mắt lão ta sáng bừng lên, một cơn tham lam dậy sóng trong lòng.
"Đây mới chỉ là một phần tư, khi nào xong việc thì sẽ đưa tiếp phần còn lại". Gã Cai Đội dụ hoặc. Nhà hắn không thiếu tiền, chỉ cần xử lý được chút rắc rối của tên đệ đệ đần độn kia thì tốn bao nhiêu cũng được.
"Đa tạ Tuấn Điền công tử. Lão phu sẽ cố gắng hết sức!". Lão ta đứng bật dậy rồi chấp tay cảm tạ.
...
Chỉ trong vài ngày, lệnh xử trảm được tiến hành. Tại pháp trường của quận, quân lính đã được bố trí canh phòng. Ở giữa khoảng sân lớn là một nữ tử mặc trang phục của phạm nhân, khuôn mặt phờ phạt không còn chút sức lực. Nàng ta bị bắt quỳ giữa sân, tay trói ngược ra sau buộc vào một chiếc cọc ngắn. Nếu quan sát kỹ thì có thể thấy, phần da thịt không được quần áo che lại thì đều chằng chịt vết thương. Có vẻ Thạch Ngư đã chịu không ít cuộc tra tấn. Ánh mắt của nàng không còn ý chí sống, sẵn sàng tiếp nhận những gì sắp xảy ra. Cách đó khá xa thì có dân chúng tò mò đứng quan sát và bàn tán.
Đến giữa trưa, vị Thái thú vốn đang ngồi ở bàn xử án liền đứng dậy, dõng dạt hô to.
"Phạm nhân Thạch Ngư, đầu độc toàn bộ nhà chồng hòng chiếm đoạt tài sản, vu oan giá hoạ cho người vô tội, tội không thể tha thứ. Nay ta theo luật pháp, ban cho ngươi hình phạt chém đầu. Thời gian đã đến, thi hành án!".
Lời nói vừa dứt, một kẻ to lớn trùm kín mặt chậm rãi bước lại gần Thạch Ngư, trên tay hắn cầm một thanh đao lớn. Khi đã đứng ngay sau lưng phạm nhân, gã này đưa đao lên cao, sẵn sàng chờ lệnh.
"Trảm!". Thái thú dứt một lời.
Chỉ chờ có thế, gã đao phủ trong tay lập tức vung đao, nhắm thẳng vào ngay cổ. Đúng lúc này, có một hòn đá không biết từ đâu bay đến, và chạm vào bên hông thanh đao và làm gãy nó làm hai. Buổi hành hình đột nhiên bị gián đoạn, tất cả đều nhìn về hướng mà hòn đá đó bay đến. Đó là một chàng trai trẻ, tay cầm ngọn giáo, bộ pháp có thể nói là thần sầu, chỉ trong vài nhịp thở đã từ chỗ của dân chúng quan sát đã tiếp cận được Thạch Ngư.
Kẻ này vung ngọn giáo theo phương ngang, đánh bật kẻ đao phủ ra ngoài vài trượng. Sau đó cuối xuống ôm lấy Thạch Ngư mà chạy đi.
"Thật xin lỗi, ta đã tới trễ. Muội phải chịu nhiều cực khổ rồi!". Thạch Ngưu giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng hỏi thăm cô em gái.
Nhưng Thạch Ngư không phản hồi, ánh mặt vẫn vô hồn như vậy dù đã gặp lại huynh trưởng. Thạch Ngưu sắc mặt trầm đi, hắn không biết đám nha môn đã làm gì mà khiến cho tiểu muội lại trở nên như vậy. Hắn phẫn nộ, hắn muốn trả thù, nhưng trước hết phải trốn thoát ra khỏi đây mới được. Hắn cõng em gái ở sau lưng, sau đó bộc phát sức mạnh Nhị Thập Trùng Thiên phá vòng vây thoát ra ngoài. Binh lính hiển nhiên có ra sức ngăn cản nhưng thật sự không đáng kể, chỉ cần vài đòn là đã bị đánh gục. Chẳng mấy chốc, hai anh em nhà họ Thạch đã cao chạy xa bay.
"Đại nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ?". Một kẻ thuộc hạ vội chạy đến hỏi ý kiến lão Thái thú
"Còn phải hỏi sao? Lập tức cho người đuổi theo, đồng thời ban lệnh truy nã cả hai người". Trái với thái độ của những người khác, lão ta từ tốn trả lời.
...
Trong nhiều canh giờ chạy trốn, hai người đã trốn trong một hang động. Cái hang này không hề thông với bên trong lòng núi, chỉ đi được hơn chục bước là đã đến ngõ cụt.
"Ở đây chắc là ổn rồi". Thạch Ngưu nhẹ nhàng đặt em gái mình xuống, sau đó quan sát xung quanh.
Khi cảm thấy đã an toàn, hắn mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Hắn tiến đến gần Thạch Ngư, muốn ôm cô em gái bé bỏng tội nghiệp của mình. Nhưng nàng ấy lại lùi lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn ca ca mình như thể đang cảnh giác một kẻ xa lạ.
"Muội không nhận ra ta sao?". Thạch Ngưu bàng hoàng nhận ra sự thật.
Đáp lại ứng là một cái lắc đầu đầy sợ hãi, đồng thời dựa sát vào tường.
"Lũ khốn kiếp đó. Ta thề, chờ ta thực lực cường đại thì ta sẽ cho cái phủ Thái thú kia nổ tung thành từng mảnh, tất cả những kẻ khiến muội ra nông nỗi này đều phải c·h·ế·t không toàn thây". Thạch Ngưu nổi trận lôi đình, thể độc với trời, đặt mục tiêu cho bản thân.
Nhìn thân nhân bị hành hạ đến mức mất cả ký ức, không còn nhận ra bản thân, làm sao hắn có thể chịu đựng nổi. Chỉ trong vài nhịp thở, hắn điều chỉnh lại tâm trạng mình để giữ bình tĩnh. Lúc này không phải lúc hành động theo cảm tính, cần phải cẩn thận từng li từng tí mới được.
"Ra là ngươi đang ở đây!". Bất chợt, ngay sau lưng gã có một giọng nói lạ.
Thạch Ngưu giật mình quay lại, nhìn thấy một người trẻ tuổi đang đứng đó, tay cầm ngọn thương, mang võ phục, bên hông mang một lệnh bài hình con báo tượng trưng cho cấp bậc Cai đội. Không biết bằng cách nào mà người này đã đuổi theo được tới đây.
"Bọn chúng điều động cả Cai đội sao? Thật xem trọng ta quá rồi!".Thạch Ngưu nhận ra lệnh bài kia, lập tức nắm lấy võ khí và thủ thế. Với đối thủ cấp bậc này, hắn không tự tin có thể thắng, cần phải toàn lực ứng phó mới được.
"Thạch Ngư, mau lại gần ta". Hắn gọi muội muội của mình đến, nhưng ánh mắt không rời khỏi đối phương một khắc nào.
Nàng ta chậm rãi bước lại gần, nép sau lưng của Thạch Ngưu.
"Được rồi, với một kẻ cấp bậc Cai đội thì ít nhất cũng phải cỡ Nhị Thập Ngũ Trùng Thiên. Với tình huống hiện tại, muội muội mất ký ức sau lưng, một hang động có ngõ cụt, kẻ thù chặn trước cửa. Phải làm sao để... ". Thạch Ngưu suy xét một lúc, đang tìm cách để thoát khỏi đây an toàn thì mạch suy nghĩ bị gián đoạn.
Một cơn đau bỗng xuất hiện. Gã nhìn xuống thân mình, thấy một lưỡi kiếm lòi ra từ giữa ngực. Thạch Ngưu không nói không rằng, tung ra chiêu thức khiến mũi giáo xoay với tốc độ cao, xoay người lại rồi nhắm thẳng vào Thạch Ngư. Đất đá vỡ vụn, một cái hố lớn được tạo ra, toàn bộ phần đất dưới mũi giáo đều bị xay thành cát mịn. Nhưng Thạch Ngư vốn luôn ở đó đã biến mất, chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh Cảnh Tuấn Điền.
"Phản ứng rất nhanh, không có mấy người có thể làm được như vậy khi bị thân nhân đâm sau lưng đâu. Ta có lời khen đấy?". Tuấn Điền vỗ tay tán thưởng.
"Muội muội ta đâu?". Thạch Ngưu ôm ngực, kìm nén cơn đau, hung hăng chất vấn đối phương.
Hắn đã nhận thấy điều kì lạ ngay từ đầu. Việc giải cứu quá thuận lợi và dễ dàng, không có bất cứ trở ngại nào cả. Vừa rồi đối phương đã có thể đến trước cửa hang không một tiếng động, càng không có lý do gì phải lên tiếng để gây sự chú ý của hắn. Vốn vẫn không chắc được, nhưng khi bị đâm lén thì Thạch Ngưu đã nhận ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của đối phương, người mà hắn cứu vốn không phải Thạch Ngư.
"Còn nhìn ra điểm này cơ à. Ả ta đã c·h·ế·t được vài ngày rồi". Tuấn Điền hai mắt trừng lên, bất ngờ với sự nhạy bén của đối phương, cũng nói ra sự thật đồng thời đưa ngón tay cái theo chiều ngang phía trước cổ.
Người vốn tưởng là Thạch Ngư lập tức đứng thẳng người, lột ra một cái da mặt hoá trang làm lộ ra khuôn mặt thật. Kẻ này là một nữ nhân xinh đẹp, khí chất phi phàm, dù mặc trang phục phạm nhân cũng không khiến nàng ấy trở nên xấu xí.
"Theo ước định, ta chỉ giúp ngài đến đây thôi, hi vọng số tiền còn lại ngài mau thanh toán". Nữ nhân bí ẩn nói nhỏ vào tai của Tuấn Điền, liền lập tức rời đi.
Nàng ta vốn là người ngoài, không liên quan gì đến vụ này mà chỉ là được thuê về nhằm diễn một vở kịch hòng đặt bẫy Thạch Ngưu. Khi đã xong xuôi thì nàng muốn tránh xa thị phi càng nhanh càng tốt.
"Biết đến đây thôi, giờ thì c·h·ế·t đi!".
Vốn thực lực yếu hơn, nay còn mang trọng thương bên người, không tài nào có thể thắng được. Hang động mà hai kẻ này đang ở bên trong lập tức bị sập bởi xung kích chiêu thức. Hai người ra khỏi đống đổ nát, Thạch Ngưu thì tìm cách chạy trốn còn Tuấn Điền ra sức truy sát. Hàng loạt vết chém bằng khí bay thẳng vào Thạch Ngưu. Cây cỏ nơi này không chịu nổi, lập tức biến thành nhiều mảnh nhỏ. Thạch Ngưu bị dù đã chống đỡ, nhưng vẫn dính một chiêu ngay bụng, vết chém cách rốn vài li và kéo dài ra hết phần bên phải. Cơ thể hắn gần như bị chém ra làm hai.
Hai người đã đứng sát bên một vách đá, ở dưới là nước sâu.
"Ngươi không còn đường lui đâu!". Tuấn Điền chỉa mũi thương về đối phương và đe doạ.
"Có c·h·ế·t cũng không c·h·ế·t trong tay ngươi". Thạch Ngưu liều mình nhảy xuống biển, một phần là tìm cửa sống mong manh, một phần thà làm mồi cho cá còn hơn c·h·ế·t trong tay đối phương.
Tuấn Điền không nhảy xuống theo, với vết thương đó thì khó lòng mà sống được, trừ khi có cao nhân giúp đỡ. Tuy không nhảy theo nhưng chắc chắn không để kẻ địch ra đi yên ổn. Gã đập mạnh võ khí xuống đất, tạo thành những đường nứt dưới chân. Thêm một cú đập thứ hai, toàn bộ vách đá này liền mất đi kết cấu bền vững, lập tức thành một tảng đá lớn rơi xuống nước. Một cột nước lớn xuất hiện ngay khi tảng đá kia chạm vào mặt nước. Một cơn địa chất xuất hiện dưới lòng biển, sau đó một làn sóng tựa như sóng thần xuất hiện, đánh dạt vào những con thuyền đánh cá và ập vào đất liền. Lúc ấy, toàn bộ bán đảo đều cảm nhận được sự rung chấn, nhưng họ chỉ nghĩ đó là động đất mà thôi
Sau khi thấy những hiện tượng này, Tuấn Điền mới yên tâm rời đi. Với những dư chấn này, hắn có thể tin Thạch Ngưu sẽ không còn cơ hội nào để sống sót.T