Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 97: Cuộc chiến ở nơi khác.
Quay lại hiện tại, Tuấn Điền trong thoáng chốc đã hồi tưởng lại chuyện của quá khứ.
"Cứ cho là ngươi còn sống, rồi sao nữa? Ngươi vẫn yếu hơn ta quá nhiều, lần này sẽ không có vực nào để ngươi nhảy nữa đâu". Quá khứ đã bỏ lỡ cơ hội, hiện tại Tuấn Điền quyết tâm phải mạnh tay hơn để chấm dứt mối hoạ này.
Nguyên Khí luân chuyển, khí tức Tam Thập Bát Trùng Thiên tuôn trào, áp bức toàn bộ sinh mạng đang tồn tại ở khu vực này. Một luồng sát khí bao trùm lấy toàn bộ nha môn, nhắm thẳng vào Thạch Ngưu. Bất chợt, có một âm thanh vang trời lỡ đất, kèm theo đó là một cơn rung chấn đồng thời là hai loại khí tức mạnh đến mức gã có thể cảm nhận được.
"Hai nguồn khí tức cường đại, vượt qua Tứ Thập Trùng Thiên! Cái quái gì đang xảy ra vậy?". Tuấn Điền bất giác nhìn về hướng cảng biển.
Gã không biết hai kẻ kia là ai, hắn vốn tưởng bản thân đã là đỉnh cao của quận Giang Trà, nào ngờ lòi đâu ra hai tên yêu nghiệt lạ mặt nào đó.
Thạch Ngưu không hề để tâm mọi việc đang diễn ra, lấy từ trong ngực áo một viên đan dược màu tím rồi cho vào miệng. Nhân lúc Tuấn Điền đang bị đánh lạc hướng bởi ngoại cảnh, hắn nhanh chóng hấp thụ dược lực và đề thăng sức mạnh.
Tam Thập Ngũ Trùng Thiên
Tam Thập Bát Trùng Thiên
Tứ Thập Trùng Thiên
Trong thoáng chốc, Thạch Ngưu đã vượt qua Tuấn Điền, chạm đến sức mạnh Tứ Thập Trùng Thiên.
"Ngươi mới sử dụng ngoại lực nào đó để gia tăng thực lực đúng không? Có vẻ đó là át chủ bài của ngươi rồi!". Tên Cai cơ lúc này nhìn vào đối phương, bình thản nói.
Cảnh Tuấn Điền không lo lắng. Khí tức thăng trầm không ổn định, như một toà nhà cao nhưng nền móng không kiên cố, chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ. Bất cứ ai đi theo con đường này đều nắm rõ căn cơ quan trọng như thế nào, sử dụng ngoại lực đề thăng thần tốc như vậy thì chẳng khác nào tự huỷ. Tuấn Điền chỉ cần cầm cự trong một khoảng thời gian thì sẽ cầm chắc chiến thắng. Gã cầm chắc ngọn thương, thủ thế cơ bản trong quân đội, sôi sục chiến ý.
Về phần của Thạch Ngưu, hắn đã đến bước đường cùng. Đây chính là con bài tẩy cuối cùng của gã, đã không có đường lui nữa. Đan dược hồi nãy vừa có tác dụng đề thăng thực lực, vừa hồi phục thể lực của bản thân nhưng tác dụng phụ lại là cái c·h·ế·t chậm rãi. Nhịp tim của hắn đang đập nhanh lạ thường, theo nhịp điệu đồng đều không đổi .
Thình thịch thình thịch
Bốn âm thanh tim đập liên hồi theo từng đợt, như nhịp trống khai trận.
"Một khắc... ta chỉ còn sống được một khắc. Bằng mọi giá phải g·i·ế·t c·h·ế·t hắn". Đôi mắt hắn hiện lên từng đường gân máu.
Ý niệm trong đầu y lúc này chỉ có một.
Sát.
Cả hai lao vào nhau, quyết đấu một sinh tử cuối cùng.
...
Quận Giang Trà trong đêm đã trở thành biển lửa, chiến sự không nơi nào không có. Binh đao một khi đã dấy lên thì khó mà kiểm soát được. Người c·h·ế·t la liệt, nhà cửa đổ nát, khung cảnh hoang tàn, cứ vài bước lại thấy vài kẻ đang đọ võ khí,...
Lữ gia đương nhiên không thể bảo toàn trước đại thế, nhưng gia tộc này trong hoạ có phúc. Lực lượng của Trần gia không phải là trò đùa, đã góp chiến lực rất lớn vào công cuộc bảo vệ gia tộc. Rất nhiều cái xác đang nằm dưới đất, chỉ có nhóm người phe Lữ gia vẫn còn đứng vững. Ai cũng có vẻ mệt mỏi khi phải chiến đấu trong thời gian dài, thân thể nhếch nhác đầy máu và bụi bẩn. Như đã được huấn luyện, những gia nhân của Trần gia tra xét từng cái xác của địch nhân để tìm kiếm vật giá trị.
Một người đàn ông trung niên từ bên trong dãy phòng bước ra, vẻ mặt vô cùng sầu não, ngón trỏ xoa đều vùng thái dương. Lạc Chi Mai, một chấp sự khác tiến đến báo cáo tình hình.
"Cố Trường, tất cả kẻ xâm nhập đều đã bị đánh bại. Chúng ta làm gì tiếp đây?". Nữ tử với mái tóc dài màu đen, tay lau đi vết máu trên kiếm. Nàng mặc trang phục màu đen, cùng cấp bậc với người trước mặt.
Đây có thể nói là hai người mạnh nhất trong gia viên.
"Chúng ta sẽ mở rộng vòng vây, dọn dẹp hết tất cả những kẻ kia, đi giúp đỡ những người xung quanh. Đây là lệnh của tiểu thư!". Cố Trường chán nản trả lời.
"Không phải chứ, tiểu thư lại lo chuyện bao đồng rồi!". Nữ nhân này chợt dừng bước, thái độ kinh ngạc nhìn đối phương.
"Phận làm tôi tớ thì đành chịu thôi". Người trung niên phẩy tay ra hiệu cho những gia nhân đang ở đây.
Khi xử lý xong những cái xác, đoàn người Trần gia xếp thành đội hình hộ tống Trần Thanh Sam ra khỏi cửa. Đầu tiên, mọi người đi một vòng quanh huyện và lấy Lữ gia làm trung tâm. Tiếp theo, cả đoàn tiến đến những khu vực lân cận để giúp đỡ. Hành trình này nói dễ không dễ, nói khó không khó. Trừ khi gặp những người ở cấp bậc Cai đội hoặc Cự đầu thế giới ngầm, không thì Cố Trường và Lạc Chi Mai bất khả chiến bại.
"Tiểu thư, người muốn giúp dân thì cũng được đi. Nhưng sao lại đi cùng chúng ta thế này?". Cố Trường tiến lại gần Thanh Sam, cúi thấp xuống trò chuyện.
"Hông, ta muốn nhìn thấy tận mắt cơ". Thanh Sam nhõng nhẽo, giậm mạnh chân xuống đất. Mấy khi có cơ hội làm việc lớn mà không có người khác kiểm soát, nên cô bé đang rất háo hức. Nay bị kẻ khác ra sức cản trở thì hiển nhiên cảm thấy không vừa lòng.
"Không sao, không sao. Có tiểu đệ ở đây, đừng có ai hòng chạm được chủ nhân đâu". Ngô Trung đứng giữa giảng hoà, hai tay chắn ở phía trước, nở một nụ cười thân thiện.
"Nói thì hay lắm, nếu có kẻ nào đó chạm được tiểu thư thì cũng đồng nghĩa với việc bọn ta đã mất khả năng chiến đấu rồi. Khi đó, một mình ngươi lo nổi không?". Gã trung niên quay sang trừng mắt thẳng vào mắt tên nhóc kia, trên trán hiện lên từng đoạn gân máu đầy tức giận.
Cố trường là người đứng đầu, dù bất cứ chuyện gì xảy ra đều có thể cứu vãng được, trừ việc để tiểu nhà mình gặp nguy hiểm ra thì cái trách nhiệm đó hắn gánh không nổi.
"Nào nào, Cố chấp sự không cần nghiêm trọng như vậy đâu!". Ngô Trung tiếp tục cười hiền hoà, lùi vài bước về sau trước ánh nhìn của đối phương.
Trong tiềm thức của hắn, đương nhiên nhận thức được việc Thanh Sam đang làm là tự đưa bản thân vào nguy hiểm. Nhưng khi hắn nhìn vào khuôn mặt nhõng nhẽo của cô bé thì hắn không nỡ, cuối cùng cũng mủi lòng mà đồng ý theo Thanh Sam.
Cố chấp sự cảm thấy vô cùng đau đầu, giờ cãi không được mà làm theo thì không ổn, dù sao Thanh Sam cũng là chủ tử ở đây. Sau một hồi đắn đo thì gã quyết định làm theo lệnh của nàng tiểu thư. Bọn họ quyết định hướng về phía Nam.
...
Tại một nơi gần những bến tàu, ba thiếu niên đang cầm cự trước một nhóm người. Mặt trận cơ bản chia ra làm hai nơi, đều đang chiến đấu căng thẳng. Đây đều là những người mà Ngô Trung từng gặp khi đến bán đảo này. Một bên là hai người trẻ tuổi đang bị bao vây bởi đám đông. Cô gái từng ăn cùng ở Lộc Phát Lâu, Lệ Phi Vân và Lâm Chí Thiên, đệ tử thần y. Chí Thiên thân là y sĩ, không giỏi chiến đấu nên đành sử dụng công cụ là chủ yếu.Bom khói, độc dược, kim châm hay bất cứ thứ gì hữu dụng đều được tung ra. Nhưng suy cho cùng, những thứ kia chỉ tiểu xảo, có thể trấn áp kẻ yếu nhưng với kẻ mạnh hơn một chút lại không có quá nhiều tác dụng. Vượt qua làn khói độc, hai kẻ có thực lực Nhị Thập Trùng Thiên lập tức nhắm vào thiếu nữ.
"Đừng hòng!". Lâm Chí Thiên lập tức chen ngang, luân chuyển Nguyên Khí vào đầu ngón tay và tung chiêu.
Thần Đinh
Đản Trung
Cự Khuyết
Ba điểm tử huyệt lần lượt là từ trên xuống dưới là trán, ngực, bụng bất chợt bị tấn công. Hai kẻ kia lập tức một cơn đau như búa bổ ở ngay đầu, choáng váng không thể đứng vững, nội khí tản mạn, ruột gan như thể muốn lộn xộn cả lên. Lâm Chí Thiên nhân cơ hội mà luồn ra sau đối phương, đánh mạnh vào lưng hay cụ thể là xương sống. Một cơn đau truyền thẳng vào não bộ, kết hợp với những ảnh hưởng trước mà hai bọn chúng lăn ra bất tỉnh.
"Suýt nữa thì không kiểm soát được sát ý mà ra tay g·i·ế·t người rồi!". Chí Thiên thở một hơi dài, tự nhắc nhở bản thân.
Không một phút giây lơ là cảnh giác, gã đệ tử thần y vẫn vô cùng bận rộn chống lại số đông, đồng thời còn phải bảo vệ người bên cạnh. Nhưng mặt trận bên này không là gì nếu so với hai người đang cách đó khá xa, trận chiến của họ là dưới mặt nước.
Lệ Thừa Đoan, gã nam tử luôn đi cùng Lệ Phi Vân, nay đang bị trấn áp ở dưới nước hàng chục trượng. Tứ chi và phần đầu của gã đã bị buộc vào những sợi xích, nối với thân của năm con Biên Kiếm Thú hơn Tam Thập Trùng Thiên. Đây như thể mô phỏng lại cách hành hình của thời cổ xưa.
Từng đường gân hiện rõ trên từng cánh tay và đôi chân, cơ bắp gồng lên hết mức có thể để đọ sức với bốn sinh vật hùng mạnh kia về lại phía mình.
"Gwahh"
Tiếng hét tạo ra một nguồn năng lượng, một nguồn lực đẩy tất cả nước xung quanh ra, rẽ mặt nước ra làm hai, tạo thành một khoảng trống trong chốc lát để hắn lấy một hơi thở. Nhưng trạng thái này chỉ kéo dài trong vài nhịp thở, hai bên mặt nước theo quy luật tự nhiên mà tràn vào lấp khoảng trống và trở lại trạng thái cũ. Nhưng chỉ cần có thế, Lệ Thừa Đoan tức khắc cường hoá bàn tay, phá huỷ mắt xích yếu nhất ở tứ chi và ở cổ. Năm sinh vật khi thấy Thừa Đoạn thoát khỏi trói buộc liền đồng loạt quay lại tấn công.
Tay phải hắn hướng xuống dưới, một thanh đao chẳng biết từ đâu đột ngột bay đến ngay vị trí lòng bàn tay. Sau đó, Thừa Đoan chém một đường ngang, không chỉ năm mà tất cả sinh vật ở trước mặt hắn đều bị cắt ra làm hai.
Đúng lúc này hắn nghe thấy âm thanh của thứ gì đó đang tiến đến từ sau lưng, lập tức xoay người phòng thủ. Tại đó, một con dao găm phóng đến, nhưng Thừa Đoan lại không thấy bất cứ ai. Hắn không ngờ rằng đang có một kẻ đã tiếp cận mình từ góc khuất và đang lâm le con dao trong tay vào phần cổ. Khi chỉ còn cách vào phân thì Thừa Đoan đã cảm nhận được sát khí đang ở rất gần mình, cho nên lập tức xoay người, đưa phần thân trên quay xuống dưới đồng thời tung cước lên. Nhờ thế mà Thừa Đoan đã thoát ra trong gang tấc và đá bay đối phương đi một đoạn.
Gã nhanh chóng ngoi lên mặt nước và đứng vững trên đó. Kẻ vừa tấn công lúc này cũng dần xuất hiện, đối thủ của Thừa Đoan là một kẻ che kín mặt bằng vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt đầy sát khí.
"Không hổ là đệ nhất thiên tài Vũ Lan Quốc, chưa đó ba mươi tuổi đã vượt qua Tứ Thập Trùng Thiên". Một giọng nói của nữ nhân phát ra, biểu lộ vài phần thưởng thức.