Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 98: Ngươi là kẻ đứng sau?

Chương 98: Ngươi là kẻ đứng sau?


"Ngươi từng gặp ta?". Gã thanh niên chợt nhận ra gì đó, thử thăm dò một phen.

"Lệ Thừa Đoan, con trai của Tĩnh An Vương. Mười lăm tuổi đã nhập ngũ và xông pha trận mạc, không ít tướng lĩnh ở cấp bậc Cai đội đ·ã c·hết trong tay ngươi vào thời điểm đó. Chiến tích một mình diệt sát 6 gã Cai cơ, trốn thoát khỏi sự truy đuổi của một Đề đốc từ ngoại quốc vang vọng cả nước. Thiên tài bậc này, nhìn khắp Vũ Lan Quốc khó mà tìm được người thứ hai".

Thừa Đoan tranh thủ lúc đối phương còn đang luyên thuyên thì suy nghĩ kỹ lại. Kẻ kia hầu như nắm rõ thân phận và thực lực của mình, Ngũ Sa Phanh Thây vừa rồi nếu không phải là hắn thì sợ rằng nắm chắc c·ái c·hết. Mọi chuyện cứ như thể đây là một cái bẫy dành cho bản thân hắn vậy.

Hàng loạt Biên Kiếm Thú bỗng trồi lên mặt nước, lao đến hắn như con thiêu thân.

Năm con

Mười con

Hai mươi con

Bốn mươi con

...

Số lượng của đám này cứ tăng dần theo cấp số nhân, lượng máu tuôn ra do bị chém bởi Thừa Đoan phủ kín cả một vùng biển. N·ộ·i· ·t·ạ·n·g nhất thời che hết tầm nhìn của hắn, tạo cơ hội cho kẻ lạ mặt tiếp cận. Một cú chưởng cách không, xuyên qua tầng tầng lớp lớp vật cản mà đánh thẳng vào người của gã thanh nhiên, ngay vị trí ngực trái. Sát thương không quá lớn, chỉ là hơi đau nhói và nhịp hô hấp của Thừa Đoan bị đứt gãy trong một khoảng khắc.

"Cái gì?". Thừa Đoan lúc này nhận ra điểm bất thường.

Thừa Đoan bất chợt không thể luân chuyển Nguyên Khí, toàn bộ khí lực trong cơ thể lập tức tản ra, đồng thời không còn khả năng đứng vững trên mặt nước. Với phản ứng kinh người, khi vừa thấy bản thân có dấu hiệu không ổn, lập tức dồn toàn bộ lực vào chân để giậm nhảy với sức mạnh thuần tuý. Âm thanh va chạm tạo ra một cơn chấn động, những đợt sóng với chỗ đó làm trung tâm lan ra xung quanh, cao đến hàng chục thước và đẩy lùi những sinh vật gần đó.

Với vị trí đã xác định sẵn từ đầu, Lệ Thừa Đoan đã đáp xuống một con tàu chở hàng đang đậu tại bến cảng. Hắn xem xét lại thân thể một lần nữa, thật sự đã không thể vận dụng được Nguyên Khí.

'Ám Sát Phi Vũ'

Từ phía trên trời, kẻ giấu mặt sử dụng chiêu thức, hàng vạn kim châm dài cỡ gang tay được phóng xuống với tốc độ cao. Chúng xuyên qua sàn tàu, tiếp tục đâm thẳng xuống các khoang và đục thủng đáy tàu.

'Viêm Luân Trảm'.

Đao pháp thi triển, tạo thành một vòng xoay để bảo vệ bản thân. Võ khí như xé gió, va chạm với kim châm tạo ra các tia lửa, các tia lửa này bén vào các mảnh tàu rồi bốc cháy, thuận thế múa ra đường kiếm lửa. Dù không sử dụng được Nguyên Khí, đệ nhất thiên tài Vũ Lan Quốc cũng không phế đi.

"Cây kim châm này có màu khác!"

Đôi mắt luôn phải di chuyển để ứng phó với tình hình, Thừa Đoan chợt nhìn thấy một thứ khác lạ. Mọi kim châm được phóng xuống đều màu bạc, nhưng vừa rồi có một cây châm lướt qua lại như được bọc một lớp vải gì đó.

Bùm

Bỗng nhiên chiếc châm đó phát nổ, uy lực tương đương Nhị Thập Trùng Thiên, những mảnh vỡ dựa động lực của vụ nổ mà phát tán ra nhằm gây sát thương. Thừa Đoan kịp dùng đao phòng thủ, suy cho cùng sát thương cũng không quá mạnh mẽ.

"Bạo Hoả Phù bậc thấp?". Hắn lập tức nhận ra thứ bọc lấy cây châm kia là gì.

Với địa vị của bản thân, Thừa Đoan nhanh chóng nhận ra thứ vũ khí quân sự này. Trong nhà hắn cũng có một ít, chỉ là lần này không mang theo trong người. Cứ ngỡ tấm bạo hoả phù kia là chiêu bài ẩn dấu cuối cùng, kẻ kia lập tức nói một câu khiến hắn rợn tóc gáy.

"Trong suốt thời gian này hầu hết những con thuyền khác đều bị phá hoại bởi đám phản nghịch hoặc Biên Kiếm Thú. Vậy tại sao, con thuyền này vẫn tồn tại?"

Câu nói vừa dứt, toàn bộ con thuyền chợt phát ra một thứ ánh sáng và một vụ nổ to hơn cả ngàn lần xảy ra. Con tàu biến thành một quả cầu lửa khổng lồ. Từng ngóc ngách trên con tàu này đã được dán Bạo Hoả Phù, dù chỉ hầu hết là bậc thấp nhưng lấy số lượng này sẽ tạo ra việc nổ theo dây chuyền, đủ có sát thương gần chạm đến Ngũ Thập Trùng Thiên. Không chỉ bản thân con tàu, toàn bộ những vật chất gần đó như bến cảng cũng bị phá huỷ thành từng mảnh. Uy lực tạo thành một cơn sóng đủ lớn để đánh vào toàn bộ bờ biển, vào dội vào nhóm người ở gần đó.

Toàn bộ Giang Trà rung chuyển, toàn bộ những kẻ đang ở đây đều cảm nhận được, đến những sơn tặc bên kia bán đảo đã lầm tưởng rằng đang xảy ra động đất. Cây cối, nhà cửa đều có dấu hiệu của việc đổ gãy, mặt đất hình thành các vết nứt lớn kéo dài đến thành thị. Số phận của Lệ Thừa Đoan đã được xác định.

...

"Bên kia có tiếng nổ, chúng ta đến đó đi". Trần Thanh Sam hạ yêu cầu.

Bọn họ cũng trải qua cơn địa chấn, sau khi mặt đất đã ngừng rung chuyển thì mới bắt làm theo lệnh. Nhóm người Trần gia nhanh chóng đến đó, lập tức nhận thấy Phan Chí Thiên cùng Lệ Phi Vân đang bị bao vây. Bọn họ xem xét tình hình thì thấy có thể can thiệp, lập tức ra tay giúp đỡ.

"Nhóm người ở Lữ gia?". Đệ tử thần y nhận ra nhóm người này, cách đây không lâu đã cứu chữa giúp.

"Là đứa bé ở Lộc Phát Lâu!". Lệ Phi Vân chạm mắt với Thanh Sam, liền nhớ lại bữa ăn của hơn một tháng trước.

Với sự thiện chiến, những gia nhân lập tức giải vây cho hai người họ, tạo thành một vòng tròn để thủ hộ.

"Đa tạ chư vị đã giúp đỡ!". Phan Chí Thiên ôm lấy vết thương trên người, cúi đầu cảm ơn họ.

"Không cần khách khí, coi như chúng ta trả ơn công tử đã giúp đỡ khi trước". Cố Trường đứng ra để chào hỏi.

Trần Thanh Sam đứng khép nép ở bên, nhìn hai người mà bọn họ vừa giúp đỡ. Cô bé vẫn nhớ y sĩ Chí Thiên, sau đó nhìn chăm chú vào cô gái bên cạnh vì cảm thấy quen mặt.

"Nhìn tỷ quen lắm.... A, là người tốt bụng đã cho bọn muội ngồi cùng". Nàng tiểu thư bỗng nhớ ra, chạy đến xác nhận..

"Chúng ta thật có duyên". Lệ Phi Vân cười mỉm, vẫy tay chào hỏi.

Với sự hỗ trợ từ bên ngoài, đám người bao vây Chí Thiên và Phi Vân đã bị phân tán ra không ít, đủ để Chí Thiên nghỉ ngơi một chút. Nhưng tình hình vẫn không khả quan, bọn họ hiểu rõ rằng Lệ Thừa Đoan đang kịch chiến, sau vụ nổ vừa rồi đã không còn rõ tình hình nữa.

Cách đó không xa, tại nơi đáng lý là một bến cảng nay đã trở thành một mảnh đất hoang tàn không nguyên vẹn, có một cá nhân nào đó đang đi trên mặt nước để tiến về bờ. Trên vai kẻ này đang vác một cá nhân, một người thanh niên trẻ, Lệ Thừa Đoan. Gã hiện đang nằm yên bất động, đôi mắt vô hồn hơi khép hờ, toàn thân không chỗ nào là không thấy máu chảy, một phần mảng da đầu đã bị bong tróc, thậm chí còn có rất nhiều nơi lộ ra cả cơ bắp và xương. Thừa Đoan bị trói lại và bị vác trên vai như một món hàng, không một chút phản kháng.

Về phần kẻ bí ẩn kia, vì dư chấn từ vụ nổ mà lớp che mặt đã bị rách, làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc vàng kim không dễ bắt gặp. Nước biển khiến mái tóc ấy càn thêm quyến rũ, ánh mắt màu xanh dương khiến người khác mê đắm.

"Mục tiêu đầu tiên đã xong. Tiếp theo là...". Người phụ nữ bí ẩn ném Thừa Đoan xuống như một bao rác thải, sau đó liếc nhìn về phía đám người ở phía xa.

"Thấy rồi!". Ả ta cười nhếch mép.

Kẻ này nâng một chân lên rồi giẫm mạnh vào Thừa Đoan đang nằm dưới đất, khiến cho gã thanh niên bị lún hoàn toàn vào trong nền bê tông, ít nhất cũng phải gần chục tất đất để không có kẻ nào tranh thủ mà kéo gã đi được. Khi thấy hành động này đã đủ, nữ nhân tóc vàng này điều chỉnh hơi thở, sau đó cất bước về phía mục tiêu.

Điều kỳ lạ rằng, dù nàng ta có đi qua bất cứ ai đi nữa, dù thuộc phe nào thì cũng không có cá nhân nào nhận thức được sự hiện diện của cô ta. Cứ như sâu trong tiềm thức của tất cả đều tự chối nhận diện ả, như một sự trốn tránh thực tại mà chính bản thân những người đó cũng không hay biết.

Khoảng cách của ả ta với mục tiêu ngày càng gần, khoảng cách từ hàng chục trượng đã rút gọn còn khoảng hai mươi bước chân. Nữ nhân này đi ngang qua cả Cố Trường lẫn Lạc Chi Mai, hai người có thực lực cao nhất ở đây, hai chấp sự này cũng như các gia nhân khác mà để đối phương đi ngang qua mình mà không có bất cứ nhận thức gì.

Trong phạm vi mười bước chân, ả ta đi ngang qua Ngô Trung và Phan Chí Thiên. Một người mới vừa trải qua trận chiến mà còn không thạo về chiến đấu, một người thậm chí còn được xét là kẻ yếu thì càng không có khá khẩm hơn, cả hai người này cũng không nhận thức được có kẻ vừa đi qua mình.

Trong phạm vi năm bước chân, nàng ta đã tiến lại gần Ngọc Hoa, Trần Thanh Sam và Lệ Phi Vân. Ba nữ tử này đang ngồi rất gần nhau, tại nơi theo lý là an toàn nhất thì lại có một mối hoạ đang lại gần mà không có bất cứ ai nhận thấy. Và chỉ còn cách một bước, ả tóc vàng đưa tay về phía trước hòng tóm lấy mục tiêu, đồng thời diệt sát hai kẻ bên cạnh cho đỡ vướng víu.

Nhưng lúc này, nàng ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Các ngón tay đã không còn cử động theo ý chí của nàng ta, cũng đã không còn bất cứ cảm giác tay nào. Chỉ trong một nhịp thở, bàn tay vốn ở nơi của nó đã bị rơi xuống đất, một tiếng bịch vang lên kèm với dòng máu đỏ chảy xuống. Khi bàn tay kia va chạm với mặt đất, ra lại bị rơi thành nhiều mảnh. Tại vị trí các khớp của năm ngón tay, lòng bàn tay bị chém thành những khối thịt nhỏ.

"Từ khi nào?". Việc bàn tay rơi xuống không khiến cô ta khiếp sợ bằng việc ai đã gây ra.

Vô thanh vô tức, đến bản thân nàng ta sắp chạm đến cấp độ phản trọng lực cũng không biết kẻ thù đã làm như thế nào.

"Cô gái trẻ, ngươi đi quá xa rồi". Một giọng nói đầy giận dữ phát ra từ sau gáy này ta. Chỉ trong một khoảng khắc, khí tức của cường giả vượt qua Ngũ Thập Trùng thiên xuất hiện.

Đến lúc này mọi người mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Ngọc Hoa ôm chầm lấy Thanh Sam để che mắt cô bé lại. Hai vị chấp sự rút võ khí chỉa về phía đối phương. Phan Chí Thiên đã thủ sẵn hàng loạt công cụ trong tay. Ngô Trung lập tức luân chuyển Nguyên Khí và khai triển Hoả Tuyệt cùng Phong Tuyệt. Họ hiển nhiên biết đối phương vượt trội bản thân như thế nào, nhưng để bảo vệ những người quan trọng thì luôn liều mạng chiến đấu.

Nữ nhân tóc vàng lập tức giẫm mạnh xuống đất để nhảy thẳng lên không trung nhằm trốn tránh.

Một tiếng rầm cùng vết lún chân hiện hữu, ả ta lúc này đã ở trên không hàng trăm trượng. Đến lúc này, ả mới nhận ra rằng dù bản thân đã ở trên không nhưng cái chân vừa mới giậm nhảy vừa rồi vẫn còn dưới đất. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, lão trung niên kia đã kịp chém luôn chiếc chân trước mặt.

'Tái tại tế bào'.

Một luồng Nguyên Khí bọc lấy hai bộ phận vừa mới bị chặt đứt, tại thành một khối sáng mờ không thể nhìn rõ, rồi bàn tay mới và chân mới lập tức mọc lại. Sắc mặt của nàng ta nhợt nhạt đi một chút, hơi thở nặng nề hơn, tim và phổi cũng hoạt động nhanh hơn bất thường một chút.

Khác với việc nối lại bộ phận cơ thể, tạo ra một cơ quan hoặc tứ chi mới không chỉ tiêu hảo thể lực, Nguyên Khí mà còn tạo ra một áp lực lớn lên cơ thể. Cơ bắp, da thịt, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, não bộ,... đều phải làm việc hết sức mình để tạo ra nguồn tế bào như cũ để thay thế. Thậm chí võ giả cấp độ vượt qua Tứ Thập Trùng Thiên cũng không thể tái tạo ra cơ quan mới quá mười lần liên tiếp nếu không được nghỉ ngơi.

Nàng ta vốn định tìm đường chạy khỏi nhưng trong nháy mắt thì lão trung niên kia đã xuất hiện ngay trước mặt mình. Một bàn tay thô rát nắm lấy mặt nàng không buông, dù có cựa quậy như thế nào cũng không thoát được. Bốn đường kiếm được triển khai, tứ chi của cô nàng tóc vàng ấy bị đứt lìa, nàng không kìm nổi cơn đau mà hét toán lên. Máu nàng ta chảy xuống và vương vãi vào những người đang đứng dưới. Ả ta cắn răng, thêm một lần nữa vận dụng "Tái tạo tế bào" để hồi phục. Nhưng đối phương không cho nàng toại nguyện, một lần nữa chặt đứt tứ chi.

"Ngươi hồi phục chừng nào, ta chém chừng đó. Liệu hồn biết tự cầm máu mà trả lời ta đi, nếu không nơi tiếp theo là cổ của ngươi!". Một chất giọng khàn đưa ra lời cảnh cáo.

Cô ta thật không còn cách nào khác mà đành làm theo, thực lực của đôi bên thật sự quá lớn.

"Ngươi là kẻ đứng sau tất cả mọi việc đang diễn ra ở quận Giang Trà?". Thấy đối phương không còn kháng cự, gã bắt đầu đặt ra câu hỏi.

"Tiểu nữ không biết đại nhân đang nói gì". Nàng ta trả lời với vẻ vặt khó hiểu, không để lộ một chút cảm xúc nào.

"Còn làm bộ làm tịch? Ta đã quan sát lúc ngươi cùng Tĩnh An Vương thế tử giao chiến, loại độc gây mất khả năng vận dụng Nguyên Khí của vụ Lữ gia, Bạo Hoả Phù trong vụ nổ Phủ Thái Thú. Lúc này lại có một tên nào đó đang cầm chân Cai Cơ của quận, lực lượng quân đội đã bị chia cắt một nửa, số lượng quan văn thì đã bị thay thế thành những kẻ tay mơ. Vụ sập hầm hay là con tàu ngoại quốc đâm toàn bộ cầu qua biển đều chỉ để cầm chân hai kẻ trẻ tuổi ở đây, ta nói đúng chứ?". Lão trung niên một tay vuốt cằm trong khi nói ra suy nghĩ của mình.

Nữ tử kia hiện rõ ánh mắt kinh ngạc, như thể đối phương đã nói chính xác tất cả những gì trong kế hoạch.

"Ánh mắt ấy thì chắc là ta đã nói đúng rồi nhỉ? Nếu đã không muốn nói thì đừng trách sao ta xâm nhập vào ký ức của ngươi cho nhanh!"

Nguyên Khí từ tay truyền thẳng vào đầu của ả tóc vàng, kèm theo một tia ý thức mà đi sâu vào não bộ. Người trung niên này chỉ mới lĩnh hội được kỹ năng này không lâu, nên khi vận dụng sẽ để lại thương tổn cho nạn nhân. Cho nên lúc này, cô nàng kia đã trợn ngược mắt, cơ thể rung cầm cập, một chút máu đã chảy ra từ mũi.

Mặc kệ não nàng ta sẽ tổn thương cỡ nào, nhưng trước mắt thì gã muốn xong việc của bản thân trước đã. Gã bắt đầu đi vào trong tiềm thức, thấy được viễn cảnh từ lúc lại gần Thanh Sam, trước đó nữa là cảnh chiến đấu cùng Thừa Đoan. Nhưng chỉ đến đây thì người trung niên cảm nhận thấy có gì đó đang ngăn cản lực lượng của mình tiến vào sâu hơn.

"Cấm chế?". Đó là suy nghĩ đầu tiên mà ông ta nghĩ đến, và điều đó là chính xác.

Ông ta dùng nhiều sức mạnh hơn nữa để thử phá vỡ cấm chế, nhưng không tài nào phá được mà còn bị đẩy ngược ra ngoài, thậm chí có một chút phản phệ. Một cơn đau đầu chợt xuất hiện khiến gã trung niên cảm thấy khó chịu. Trong chốc lát, lớp cấm chế này cảm nhận được sự xâm nhập bất hợp pháp của ngoại nhân, lập tức kích hoạt chức năng mà nó đã được thiết lập, là phát nổ.

Bùm.

Đầu của nữ nhân kia ngay lập tức bị nổ tung thành từng mảnh, chỉ còn lại phần thân không nguyên vẹn rơi dần xuống dưới.

Người trung niên vẫn còn đứng ở trên không, sắc mặt âm trầm mà nhìn về cái xác không toàn thây kia. Không phải vì cảnh tượng máu me vừa rồi khiến lão kinh hoàng, với trải nghiệm của bản thân thì cảnh bay màu đó chẳng đáng để lão biến sắc. Thứ đáng lo ngại ở đây là về cấm chế trong đầu nàng ta, chủ nhân của nó chắc hắn mạnh hơn vị kiếm sĩ này rất nhiều lần mới có thể khiến ông ta bị phản phệ.

Kẻ chủ mưu rút cuộc mạnh đến mức nào?

Chương 98: Ngươi là kẻ đứng sau?