Thẻ phim được tạo ra từ 30 năm về trước, cho tới tận 15 năm sau này mới dần nổi lên và trở thành một ngành nghề mới.
Khang Huy không ngờ rằng Lê Tùng lại có thể làm việc ở công ty sản xuất thẻ phim. Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, thằng nhóc này có tài ăn nói, lại lanh lợi, vào đó thì hợp quá còn gì. Còn mấy cái vụ biên kịch gì gì đó, thì hắn lại chẳng rõ cho lắm, dù vậy, hắn vẫn rất tin tưởng vào khả năng của bạn mình.
“Sao dạo này cậu ăn mặc kỳ dị vậy hả?”. Khang Huy ngước mắt nhìn Lê Tùng từ trên xuống dưới, không khỏi hỏi một câu đầy thắc mắc.
Lê Tùng nghe xong thì cười hắc hắc, đắc ý mà nói: "Thì bây giờ tớ là người làm nghệ thuật mà! Đây là phong cách đang thịnh hành đấy cưng ạ."
Nói rồi hắn còn rướn sát đầu vào mặt của Khang Huy, giọng nhỏ nhẹ nói thầm: “Cũng là bất đắc dĩ thôi mà! Cứ ăn mặc bình thường thì nói chuyện làm ăn khó lắm”.
“Dạo này, cậu thế nào rồi?” Lê Tùng hỏi.
“Tớ vẫn cứ thế thôi.” Khang Huy cảm thấy, cuộc sống của hắn cũng không khác xưa là bao.
“Ờ ha! Tại thấy cậu ra đường, cứ như thể ông trời bị lộn vậy thôi." Lê Tùng gật gù ra vẻ hiểu, nhưng trong bụng hắn thì lại âm thầm trách: cái tên này ngoài cắm mặt vào mà luyện thẻ, làm gì còn thời gian mà nghĩ đến chuyện ăn diện, à, mà thôi kệ cha thằng đó! Mà hắn lại liền vội vã "Thôi, mình hết giờ làm rồi. Hôm nào qua nhà tớ chơi nhé. Còn ba chai "thanh vân lưu thủy" ngon lắm để dành cho cậu đấy" . Gặp thì vội vã mà từ biệt thì còn vội vàng hơn.
"Thanh Vân Lưu Thủy" là một loại rượu trái cây màu xanh. Uống vào thấy nó cứ nhạt nhạt, và đây là loại đồ uống yêu thích của hai người. Loại rượu này đắt đỏ vô cùng, còn vài chai trong nhà thì cũng là hồi mà cha mẹ nuôi của Lê Tùng mua về. Và cậu ta chỉ khi nào Khang Huy tới thì mới mang ra uống chung.
Cuộc sống của Khang Huy thì cứ lặp lại như thường lệ. Ngày ngày hắn vẫn cắm mặt luyện tập cái "môn thể dục" tạo ra thẻ năng lượng chỉ để kiếm cơm qua ngày, khi rảnh rỗi lại luyện tập chế tạo thẻ ảo ảnh, nhưng mỗi một lần làm, hắn đều nghiên cứu cực kỳ kỹ lưỡng. Chứ đâu có dư tiền như người ta mà thích làm gì thì làm được. Thế là dường như chỉ vì quá tiết kiệm mà đến giờ hắn đã bỏ túi cả một đống những mẹo hay mà người khác không biết được: Như việc kết hợp ánh sáng và chất liệu để làm cho thẻ ảo ảnh có chiều sâu chân thật hơn. Chỉ vài chiêu đó thôi, đã đủ cho hắn khám phá cả ngày trời.
Chính vì hắn hiểu được việc phải bỏ bao nhiêu công sức vào thẻ bài. Khang Huy cảm thấy rất tốn thời gian, mà dạo này thì cứ cắm đầu làm, quên hết mọi thứ. Và cũng nhờ những buổi "tận hưởng" một cách chuyên chú đó, đã mang lại rất nhiều kiến thức vô giá cho hắn. Càng ngày, hắn càng tin tưởng, mọi việc đến một ngày nào đó cũng sẽ thu hoạch kết quả tốt.
Những điều trên đã đi vào một nề nếp nhất định, có mỗi một cái thì luôn đi ngược lại với mong muốn của Khang Huy . Chính là cái "môn thể dục". Dù gì thì với điều kiện luyện tập đến tận 4 tiếng đồng hồ mỗi ngày thì tới giờ nó cũng đã lấy mất của hắn tận ba tháng rồi còn gì.
Nhưng đúng như câu nói người ta vẫn hay nhắc tới, là cố gắng nào cũng được đền đáp.
Thân thể của Khang Huy lúc này đã cực kỳ mềm mại. Tay, chân, và lưng thì chẳng khác gì được làm bằng cao su cả, nó vừa dẻo, vừa có thể tạo ra được những tư thế kỳ quái mà bình thường chẳng ai làm được. Những cái thứ "mềm dẻo" đó, thì không phải kiểu mà "mềm như bún" mà phải có thêm một chút "đanh đá" ở bên trong. Dùng hết sức lực thì lại bật tung ra được một cách nhanh gọn, khác nào cái lò xo ấy. Nhờ cái sự kết hợp này mà sức lực của hắn cũng theo đó mà tăng lên không ít.
Khang Huy ngắm nghía cơ thể của mình trước gương. Tuy mình không phải dạng người vai u thịt bắp, nhưng cái thân thể của hắn thì cân đối hơn hẳn so với cái thân hình cò hương trước đây rồi. Mà chỉ cần hắn dùng sức một chút là những cơ bắp săn chắc đã hiện lên lờ mờ, nhìn vừa uyển chuyển lại vừa mạnh mẽ, như là những con báo trước khi vồ mồi.
Kết quả này Khang Huy không hề nghĩ tới, và nó khiến hắn vui sướng vô cùng, Hóa ra chỉ cần một bộ 18 động tác thể dục quái dị kia cũng có thể thay đổi mình nhiều đến vậy. Nhìn mình trong gương thì cũng chẳng hề tồi tệ, chỉ cần cơ thể được khỏe khoắn, tinh thần thì được thoải mái là quá tốt rồi. Mà nhất là ở việc khống chế những đường nét của thẻ, tay hắn cứ gọi là mềm như lụa mà chẳng cần ai phải dạy. Cũng do trong 18 động tác đó, có tận 3 động tác là chuyên rèn luyện cho đôi tay linh hoạt cả rồi.
"Phải luyện nó mỗi ngày mới được!" Khang Huy tự nhủ trong đầu.
Giờ, sau bao nỗ lực đó thì Khang Huy cũng đã hoàn thành cả 18 động tác kia, và giờ cũng đã đến lúc, để bước vào cái ảo cảnh bên trong tấm thẻ bí ẩn một lần nữa rồi.
Sau lần "phiêu lưu" trong thế giới thẻ ảo ảnh kia, Khang Huy vẫn chưa từng dám mở lại tấm thẻ lên xem, vẫn để nó y nguyên như lúc trước.
Lúc mà hắn vừa nhấn nút kích hoạt. Khang Huy lại một lần nữa bị kéo vào cái hư không tối đen kia.
18 con rối vẫn đang chăm chỉ làm đi làm lại những động tác kia.
Một cảm xúc hỗn độn, nào là háo hức lại có chút tò mò khiến Khang Huy phải hít một hơi thật sâu.
Thân hình của hắn liền bắt đầu chuyển động.
Linh hoạt y như rắn, cơ thể Khang Huy liên tục tạo ra những tư thế uốn éo mà có khi nhìn cũng không hiểu. Cứ khi hắn làm xong một động tác là một con rối lại tối dần.
Mà 18 động tác kia, thì chẳng khác gì hắn đang đánh vần vậy, từng cái một đều như in trong đầu. Một mạch từ đầu cho đến cuối, chẳng hề có một sự do dự hay trở ngại nào.
Hoàn thành hết tất cả các động tác kia thì Khang Huy cũng có phần hơi mệt. Mấy cái động tác quái quái kia, dù hắn đã quá là quen rồi nhưng làm thì cũng chẳng có gì là nhàn nhã cả.
“Kế tiếp sẽ như thế nào đây?” Sự tò mò của Khang Huy đã đến mức tột cùng rồi.
Khi 18 con rối vừa tắt, thì một chuyện kỳ quái liền xảy đến. Và thứ mà Khang Huy chờ đợi, thì cuối cùng cũng hiện ra rồi.
Hai tấm thẻ! Trước mặt của Khang Huy lơ lửng hai tấm thẻ bài, một thì mang màu xanh nhạt, một thì mang màu cam. Và cả hai đều đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt và cùng nhau bay lơ lửng.
"Hít vào". Với cái sự bình tĩnh mà sau cả quá trình dài tích lũy. Giờ Khang Huy cũng chẳng còn có tí sợ sệt nào nữa. Đôi tay hắn tò mò chạm vào một trong hai tấm. Và hắn chạm vào tấm thẻ màu cam, thì y như rằng, nó đã phát sáng lên và ôm lấy tay hắn bằng cái ánh cam ấm áp, rồi ngay sau đó tấm thẻ chia thành hai phần, trên mỗi tấm thẻ màu cam đều hiện ra một con số: "1" và "2".
Trong lòng Khang Huy có gì đó rất là kích động, thấy vậy hắn lại tò mò mà chạm tay vào tấm thẻ có số 1 kia.
"Phương pháp chế tạo thẻ ảo ảnh cấp một….”
Vậy là ra! Hóa ra miếng thẻ màu cam kia lại chứa một giáo trình hướng dẫn cách làm thẻ ảo ảnh, có thể xem nó chi tiết như bản vẽ kỹ thuật. Hóa ra nó đã chuyển hóa mọi thứ thành hình ảnh cả rồi. Chỉ có nhìn thôi cũng đủ cho những kẻ tay mơ như Khang Huy cảm thấy trân trọng nó đến mức nào.
Nếu 18 động tác trước đó làm Khang Huy tò mò. Thì đến cái giáo trình thẻ ảo ảnh này. Với hắn nó còn quý hơn cả một cái kho báu vô giá!
“Thật là... tuyệt vời!”. Từng chi tiết cứ rõ mồn một, nó chân thực như cuộc sống hiện tại, khác gì mấy tấm ảnh thật đâu, như là mấy bộ phim trong rạp chiếu phim vậy. Nó cứ hút mắt hắn không thôi. Từ khi nào Khang Huy đã rơi vào thế giới ảo mộng. Ở trong đó thì còn có thứ gì khác có thể thu hút hơn chứ?
Cứ mải miết với sự ham mê vô độ kia, mà những thứ kiến thức như một nguồn nước mát cứ không ngừng tưới vào trong con người Khang Huy. Vì hắn hiểu, để đạt được nó thì có lẽ còn cần một quãng đường rất là dài. Nhưng có ai hiểu rằng một gã thiếu niên luôn bị đẩy ra khỏi lề thói cuộc đời. Để có thể hiểu và tự khám phá mọi thứ thì hắn đã phải dằn vặt và khó khăn đến thế nào. Để có được thành quả như ngày hôm nay là những sự cố gắng quá sức người mà hắn tự tay tạo ra cho chính bản thân mình. Lúc này nếu như có ai bắt hắn phải làm gì, mà nó có cản trở bước đi trên con đường mà hắn đang muốn theo đuổi thì liệu hắn có để yên? Hắn thì cho là không đâu. Mà biết đâu lại có những trường hợp đặc biệt thì sao? Tất nhiên chỉ cần nó phù hợp với quan điểm sống của hắn thì có thể làm ngay! Nhờ có điều đó mà tư duy và bản năng của hắn mới luôn đi theo con đường không hề theo khuôn phép nào cả.
"Aaaaaaa..." Có tiếng ai đang kêu thầm trong bụng của Khang Huy, lại cứ y như rằng, nó sợ hắn lỡ như lơ là mà không kịp nuốt hết mấy kiến thức đang bày ra kia vậy. Cũng phải! Thứ kiến thức vô giá này làm gì ai dám làm lơ nó cơ chứ! Hắn vẫn luôn lo lắng là những kiến thức kia có thể mất đi nếu như hắn cứ chậm trễ thêm chút xíu.
"Mình phải xem nó, phải xem hết nó" cái ý nghĩ đó cứ ngày càng to dần lên trong đầu của Khang Huy. Thẻ thứ hai chưa dùng mà lại chẳng quan trọng nữa rồi, bây giờ có cái gì là hơn thẻ thứ nhất kia đâu chứ.
Đống kiến thức trong tấm thẻ đó nhiều hơn so với những gì mà Khang Huy tưởng tượng ra, nó không chỉ là một giáo trình đơn thuần, mà nó còn chỉ ra những cái kỹ thuật vô cùng điêu luyện. Chỉ mấy chiêu thức đó thôi, cũng đủ cho thẻ ảo ảnh của hắn bước lên một tầm cao mới.
"Thế giới này đúng là quá tuyệt vời" Khang Huy vừa nhẩm vừa tự cười.
Đến khi Khang Huy ra khỏi thế giới ảo thì đầu óc vẫn còn hơi lơ mơ.
Và rồi 2 tấm thẻ kia thì toàn chứa những kiến thức liên quan tới thẻ ảo ảnh cấp một, mà còn cái tấm thẻ xanh trong không gian ảo thì hóa ra là một giáo trình về Triết thẻ. Nhưng Khang Huy có hơi thắc mắc vì tên thẻ này nghe khá lạ, xưa nay hắn vẫn chưa từng nghe ai nói về nó cả.
Thôi bỏ qua một bên đi, những tấm thẻ bài kỳ quặc mình chưa nghe thì nhiều lắm, lo cái thân của mình trước đã, cứ học hành chăm chỉ đã. Khang Huy nghĩ rồi nhủ thầm.
Và cho đến buổi tối thì Khang Huy mới có thể phục hồi lại tinh thần được. Lúc này một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu: rốt cuộc tấm thẻ kia dùng để làm gì?
0