Từ mấy cái động tác lúc ban đầu, rồi đến hướng dẫn chế thẻ ảo ảnh cấp một. Sao trong mắt hắn thấy chúng chẳng liên quan gì đến nhau hết vậy?
"Trời đất à!" từ trước tới nay thì có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy cái lòng hiếu kỳ nó mãnh liệt đến như vậy. Mà lại chỉ với một cái thẻ. Không ai khác, đó chính là Khang Huy, con người có nhiều khao khát về tương lai hơn hết thảy những gì mà hắn đã trải qua trong quá khứ.
Với những hướng dẫn cụ thể từ tấm thẻ kia, trình độ làm thẻ ảo ảnh của Khang Huy tiến bộ nhanh như chớp. Kiến thức trong đó thì quá mức kinh khủng. Đủ sức khiến một đứa gà mờ như hắn cũng phải mở mang tầm mắt. Trừ những lúc luyện tập và chế tạo thẻ năng lượng, thì toàn bộ thời gian còn lại của hắn đều chìm đắm trong ảo ảnh của tấm thẻ thần bí.
Những lúc luyện tập làm thẻ, Khang Huy lại vô thức quan sát những thứ xung quanh, mà lại là quan sát theo kiểu đặc biệt: một cái quan sát đến mức chi tiết. Giống như khi cố định hình vật thể ba chiều trước mắt rồi quan sát, chứ không còn như kiểu hời hợt chỉ là một chiều không gian như trước nữa. Những chỉ có thực hành mới tạo ra chân lý, mới thấy bản chất thật của cuộc sống mà thôi. Cho nên có ai hỏi hắn những lúc mải mê ngắm nhìn mấy con mèo đang cãi nhau trên nóc nhà hay không thì hắn lại làm lơ, thì cũng dễ hiểu cả thôi. Khổ nỗi cũng từ đó mà hắn có thêm một vài di chứng cũng chẳng lấy làm hay.
Chẳng hạn như, khi mà hắn vừa cắn ổ bánh mì, tự nhiên hắn lại nhìn nó chằm chằm trong 5, 7 phút gì đó. Rồi cho tới khi sực tỉnh thì cũng chẳng khác gì là ăn cả ổ, mà cũng chẳng có no bụng, càng làm bụng cồn cào thêm.
Hay những lúc khác thì, hễ khi Khang Huy cẩn thận xem xét thứ gì thì thể nào cũng đơ người ra cả chục phút. Mọi sự thay đổi xung quanh hắn chẳng lọt được vào tai, hắn như đã hòa mình vào thế giới khác. Thậm chí còn có cảm giác là mình đã tách biệt khỏi thế giới thật.
Một lần, hắn ghé nhà của Lê Tùng. Trong khi hai người đang vừa uống "thanh vân lưu thủy" vừa tán dóc thì tự nhiên Khang Huy lại đứng im như phỗng. Lê Tùng có kêu gào om sòm cả lên hắn cũng không hề phản ứng gì, chỉ thấy là hắn cứ nhìn chăm chăm vào cái ly trên tay. Tưởng hắn bị làm sao, Lê Tùng một phen hú hồn hú vía.
Nghề chế tạo thẻ thì lại tốn tiền không hề ít. Đây vốn là một cái "định mệnh" rồi, và do đó Khang Huy lại càng cố phải tiết kiệm hết mức có thể. Chẳng bù cho đám nhà giàu, có gì đâu mà phải tính. Nên mỗi một lần thử thẻ mới, thì trước đó hắn phải xem kỹ từng tí một, cái gì cần cũng phải chuẩn bị cho kỹ. Cũng là chỉ để giảm bớt chi phí thôi chứ cũng không có mục đích nào cao xa. Mà phải vậy đó, thì số tiền ít ỏi của hắn mới còn chứ. Và mỗi một cái dự án "thử nghiệm" luôn luôn được hắn cẩn trọng rà soát ít nhất cũng là 10 lần, cái gì chắc chắn rồi thì hắn mới dám làm. Quả thật nếu ai thấy cách làm việc này, chắc chắn sẽ chẳng thể nghĩ ra rằng mấy cái mà hắn làm thì toàn là mấy cái thẻ cấp một và hai.
Nhưng mà quả thật, ông trời lại quá ưu ái cho con người tỉ mỉ như vậy. Khang Huy lại học đâu trúng đó. Những tấm thẻ ảo ảnh mà hắn làm ra thì lại vô cùng chân thật, dù vẫn chỉ ở cái mức là "chưa làm thì thôi mà làm ra y như thật" thì nó vẫn khiến cho chính hắn phải "tự cảm thán". Nhưng rồi thì khi nghĩ lại cái thẻ ở bên trong, lại dập tắt cái tính ngạo mạn đó, mà bản thân lại thêm vài phần bất lực, vì hắn cũng hiểu rằng: thế giới này rộng lớn biết bao. Mà trình của bản thân vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh mà thôi.
Thẻ ảo ảnh cấp một hay cấp hai cũng đều là hạng xoàng mà thôi, cho dù có làm tỉ mỉ đến mức nào cũng chẳng bằng được thẻ ảo ảnh cao cấp. Vì những khác biệt ở đây không phải là ở những cái vụn vặt bề ngoài mà là khác nhau ở chất liệu làm ra, giữa thực thể và ảo ảnh. Cái mà dù cho cố gắng cả đời cũng không tài nào làm nổi.
Vì lẽ đó mà Khang Huy tự nhủ mình phải tập trung cải thiện chất lượng những gì mà hắn đang có. Càng chân thực càng tốt.
Khang Huy định sẽ làm một cái bảng quảng cáo thẻ ảo ảnh cho chú Ba.
Nghĩ đến chú Ba thì Khang Huy lại càng thêm phần u buồn, cả thân hình chú dường như cũng yếu hẳn đi, và cả tiếng ho khan kia nghe cũng càng thêm phần dữ dội hơn, mà chẳng khi nào hắn thấy sắc mặt của chú lại khá hơn. Dạo gần đây hắn ghé tiệm của chú Ba thường xuyên hơn, nhiều lúc còn giúp chú trong coi tiệm nữa. Trong lòng hắn chỉ có biết những thứ ở đây mà thôi, như thể tất cả mọi thứ đã trói buộc cuộc sống của hắn lại rồi. Và thời gian qua thì hầu hết đều là do chú Ba độc thoại một mình, và việc hắn chỉ nghe theo là hết sức bình thường.
Khang Huy muốn tạo cho chú Ba một cái biển quảng cáo thẻ ảo ảnh hoàn mỹ, đó không phải là loại mấy "mỹ nữ" thường thấy. Và cũng chính vì điều đó đã thôi thúc bản thân mình không ngừng mà cố gắng để cải thiện kỹ năng chế thẻ hơn bao giờ hết.
Thêm vào đó, một thời gian trước Khang Huy vừa có chút đột phá trong kỹ thuật chế tạo thẻ ảo ảnh động, vốn là thứ mà đã cản trở sự tiến bộ của hắn một thời gian.
Nếu như thẻ ảo ảnh tĩnh, thường hay "đứng im" thì thẻ ảo ảnh động lại khó hơn rất nhiều ở cái việc phải thể hiện được sự chuyển động ở trong đó. Như mà giá thành của thẻ ảo ảnh động thì thường cao gấp ba lần so với thẻ tĩnh.
"Làm sao để cho ảo ảnh đó cứ chuyển động một cách tự nhiên, thì đấy lại là thứ nan giải cho mấy người mới bắt đầu”.
Cũng giống như mà có một tấm thẻ ảo ảnh mà nó thể hiện hình ảnh của một cái thác nước đang chảy chẳng hạn, nếu là người mới làm thẻ thì cứ thể nào lại ra "cục mì luộc" chứ chẳng có cái dòng chảy gì ở đây hết. Mà để làm cho y như thật, phải chi tiết như thế nào đó. Nào là có cả gợn sóng khi mà dòng nước đổ xuống, rồi cả mấy cái bọt li ti văng ra tung tóe khắp trời, nào là cả một cái làn hơi nước cứ vậy mà tỏa lên khắp không trung… để làm tốt tất cả những thứ này thì người ta đòi hỏi phải có kinh nghiệm. Cũng có khối kẻ ở đẳng cấp cao mà có khi làm cái thẻ ảo ảnh này còn thua cả mấy đứa chuyên làm thẻ ảo ảnh động, thật là éo le thay!
Trong cái thế giới thẻ bài rộng lớn này, người ta có câu là "Tỉ mỉ quyết định đến thành công". Mà chỉ một câu đó cũng đủ để thấy được rằng cái sự khổ luyện của nó quan trọng như thế nào, không thể gian dối ở chỗ này được.
Nhưng Khang Huy thì lại quá dư sự kiên trì, chính sự gian khổ của tuổi thơ đã mài giũa ra hắn. Và từ những thói quen hằng ngày khi kiếm ăn, có thể nói, hắn là kẻ am hiểu "nghệ thuật nhẫn nại" ở một mức độ không hề tầm thường.
Quan sát...cứ quan sát... dẫu rằng thời gian có trôi thì hắn cũng chẳng cảm thấy nhàm chán.
Tiến bộ của Khang Huy thì nhanh đến chóng mặt, đến nỗi chính hắn cũng phải thắc mắc, liệu bản thân mình có thực sự có năng khiếu hay không?
Thì cứ để rồi xem, những gì mà Khang Huy đã ghi nhớ: nào chim bay, nào thỏ chạy, nào mây trôi, nào nước chảy, rồi cảnh bình minh hay hoàng hôn... Khi đưa mấy cảnh đó vào thẻ ảo ảnh thì trông nó cứ phải gọi là "người thật như đang xuất hiện ở đó". Nhưng cái mà hắn thích nhất lại không phải là mấy cái thứ có vẻ hoành tráng đó, mà nó lại là những chú chó, chú mèo lang thang trong đêm. Mấy cái hình ảnh mà đã đi sâu vào tận trái tim của hắn. Quen thuộc như thể nó là một phần của bản thân. Cứ hễ nhìn vào mấy cái hình đó, tay hắn cũng liền tự động phác họa một cách cực kỳ chi tiết và tỉ mỉ. Với cái cách thể hiện chân thực, đó cũng có thể được coi là một tài năng quý giá của riêng hắn.
"À, đã đến lúc!" Khang Huy lẩm bẩm. Hắn đã chuẩn bị làm cái thẻ ảo ảnh quảng cáo cho chú Ba rồi.
Mà vì cũng là lần đầu mà làm cái loại thẻ đặc biệt này nên cũng chẳng có mấy kinh nghiệm. Vậy nên trước khi bắt đầu Khang Huy dự định sẽ ra ngoài để dạo phố một chuyến, để tìm hiểu mấy cái thẻ quảng cáo kia có cái kiểu dáng thế nào.
Muốn tìm hiểu về thẻ ảo ảnh quảng cáo thì không đâu tốt hơn là đến khu phố mua sắm phồn hoa nhất ở thành Đông Bình: Phố Lớn.
Phố Lớn là một trong những con đường cổ xưa nhất thành Đông Bình, đã tồn tại từ khi mới xây thành. Hiện tại thì phố Lớn là trung tâm thương mại sầm uất bậc nhất cả thành. Nhà cao tầng nằm san sát, người người qua lại nườm nượp, vô số cửa hàng buôn bán. Cứ ai mà muốn làm ăn thì đều cố đặt cửa tiệm tại con đường này, cho nên việc chọn nơi đây để mà tìm hiểu thẻ quảng cáo, thì chắc chẳng có nơi nào lý tưởng hơn đâu.
Ở cái chỗ này, cho dù là cái cửa hàng bé tí, cũng phải có một cái thẻ ảo ảnh quảng cáo. Nhất là về ban đêm, ánh sáng từ chúng tỏa ra, thì chỗ này không khác gì chốn thần tiên nữa. Nhiều người đến Phố Lớn cũng chỉ là để xem mấy cái ảo ảnh này thôi. Có lẽ cũng là điểm nhấn của cái khu vực này mà mỗi tối dù cho là người dân hay là du khách cũng kéo tới như trẩy hội vậy.
"À! Đúng rồi!" sau một hồi suy nghĩ thì Khang Huy cũng chợt nhận ra đây có lẽ là lần đầu mà hắn đến phố Lớn.
Phố Lớn đại diện cho bộ mặt của thành phố, nó không cho phép những kẻ ăn xin, hoặc là mấy cái loại đầu đường xó chợ mà được đặt chân tới đây. Mà suốt từ trước đến giờ, Khang Huy cũng chỉ cắm mặt nghiên cứu thẻ bài, chẳng bao giờ có cái kiểu đi dạo phố xa hoa thế này bao giờ cả.
“Người đông thật đó!”
Đấy là cảm giác đầu tiên mà Khang Huy có được khi đến Phố Lớn, nhìn cái dòng người tấp nập, nếu như không cẩn thận, thì rất dễ là đụng người này đụng người kia. Mà những người lơ ngơ thế này thì lại hay "gây tai họa" nhất, mà lại toàn là lũ người có máu mặt không à, cũng khiến hắn hơi là lo.
Nhưng rất nhanh sau đó thì Khang Huy cũng nhanh chóng thu mình, bắt đầu quan sát những tấm thẻ ảo ảnh ở những cửa tiệm gần đó.
Chỗ nào cũng "ngực t·ấn c·ông mông phòng thủ" "mặt hoa da phấn"... Chán nhất là cái thể loại mà đi đến chỗ nào cũng đều toàn thấy mấy cái tấm thẻ có mấy nàng "mỹ nữ" đang tươi cười. "Rồi còn chớp chớp mắt, tay thì thì làm điệu, mà ai ai cũng như là bị bỏ bùa cả" nghĩ mà đến chán. Mấy cô gái đó khi thì nghiêng ngửa để lộ ra hết cả dáng vóc cơ thể. Cũng không thiếu cái kiểu ngực t·ấn c·ông còn "mông" thì cứ ra chiều lả lơi. Nhìn vào có mà hết hồn cả lên.
Hắn lại còn thấy nhiều người cứ đi ngang mấy chỗ "mỹ nữ" ấy thì kiểu gì tay họ cũng "vô tình hay cố ý" đụng nhẹ qua bộ ngực ấy cho mà coi.
"Nín".... "Thở"...
“Lẽ nào bây giờ người ta thích xem mấy cái thể loại này?”
0