Tiếp tục đi tiếp về phía trước, mà chỉ hễ thấy mấy cô gái trong mấy tấm thẻ thì Khang Huy cũng chả buồn nhìn làm gì cho tốn thời gian cả. Mãi rồi thì hắn cũng thấy những chỗ mà cửa hàng nó lớn thì cũng làm khác hẳn. Quảng cáo của nó có sự sáng tạo hơn, lại thêm nhiều thứ làm cho những thẻ ảo ảnh này như hoàn mỹ vậy.
Cũng như mấy tấm thẻ quảng cáo Khang Huy đang xem kia! Nó có hiệu ứng rất lớn, cỡ một cái nhà hai tầng ấy chứ.
Khang Huy thì đứng đơ người ra ở cái lối vào của cái tiệm đó, cứ thế ngẩng mặt lên nhìn chăm chăm vào mấy cái ảo ảnh được phóng ra mà quên cả bản thân luôn rồi.
"Á!" Tự nhiên Khang Huy như tỉnh cả người lại khi thấy cái ảnh mà như là một "thiên đường" nhìn từ trên cao.
Mấy cái tòa nhà thì đua nhau mà mọc lên, có những ngọn thì phát sáng rực rỡ, cũng lại có mấy cái âm u, cứ nối tiếp nhau đến choáng ngợp cả con mắt. Một gã thanh niên, mặt thì cứ tỏ ra vẻ lạnh lùng đứng trên cao, đôi mắt thì thờ ơ hướng thẳng về phía trước, trông "ngầu" chẳng khác gì cái "đại bàng đầu đàn" mà hay được nói trên TV.
Còn dưới góc đường tối tăm thì có một người mù, đầu thì hướng lên trời, và ánh mắt thì mờ mịt tựa như đang vô vọng vậy.
Ở trong một căn phòng tràn đầy ánh trăng, có một cô gái với bộ đồ màu nâu đang lau chùi mấy tấm thẻ một cách cẩn thận, nhưng lại bất chợt ngước đầu lên một cái... Và rất rất nhiều gương mặt nữa, khi thì lại trông đầy non nớt, hoặc là nhiều nếp nhăn hay cũng có thể là đẹp hay xấu.
Bao nhiêu thứ cứ liên tục thoáng qua, khiến người khác cứ phải chăm chú mà nhìn cho kỹ!
Rồi một điệu nhạc bất chợt vang lên làm Khang Huy cũng thấy hồi hộp hẳn lên.
Mấy cái bóng đen từ mấy tòa nhà thì lại đua nhau lao ra, thân thủ của từng người cứ gọi là siêu đẳng. Cứ thể nào thì mặt họ cũng lộ vẻ căng thẳng y như nhau, kết hợp với nhạc thì càng khiến cho con người ta phải run sợ theo!
Từ ngoài thành thì tiếng gầm của vô số dã thú cứ thi nhau vang lên làm náo động cả cái khoảng trời. Nghe có khác gì ngày tận thế! Những người mà đang lao vào phía đó cũng theo đó mà chạy nhanh hơn một chút!
Và rồi khi cả người và quái vật gặp nhau thì nó như một v·ụ n·ổ lớn vậy.
Mưa sao băng lóe mắt, rồi lại thấy sóng nhọn lượn trên không trung. Cũng lại thấy ngọn lửa rồng như muốn càn quét hết cả nơi đó.
Đủ mọi loại hình thù kỳ quái liên tục hiện ra. Nó sáng tối, và nó chuyển đổi liên tục. Màu sắc đan xen cứ làm choáng váng hết cả đầu óc. Mà cái tiếng la hét của đám đông kia mới khiến cho Khang Huy thấy ớn lạnh, y như là người mình đang có mặt ngay giữa cái chỗ hỗn loạn kia vậy.
Trong khung cảnh ấy, gã thanh niên áo đen kia như một vị chiến thần mà đi tới đâu, ở đó bừng lên như ngọn lửa. Mấy đòn t·ấn c·ông của hắn lúc nào cũng uy mãnh, và đôi khi còn mang theo cả t·iếng n·ổ. Thật là lợi hại mà!
Cô gái thì lại mềm dẻo vô cùng, nhẹ nhàng lướt đi trong rừng thú như cá gặp nước. Đôi tay kia thì cứ thoăn thoắt tạo ra từng vệt trăng lưỡi liềm. Cứ nhắm trúng vào đâu là nó rụng ngay ở đấy.
Còn cái ông mù thì y như bóng ma vậy. Đi đến đâu thì bọn quái vật cũng như bốc hơi. Mấy cái ngọn giáo như ánh sáng liên tục xuyên thủng những quái vật đó. Nhìn mà kh·iếp đảm cả người.
......
Và như lẽ tất nhiên thì phần thắng vẫn thuộc về con người. Mà cái hình ảnh cuối cùng xuất hiện chính là tấm thẻ ở trong băng thẻ của những "anh hùng" có cả tên của cái tiệm đó. "Hoàng Kim".
“Quả là... rực rỡ!" Khang Huy phải thốt lên. Hắn đã nghĩ "đây mới chính là thẻ quảng cáo thật sự" khác một trời một vực so với những gì mà hắn được nhìn thấy trước đó, thẻ cấp 2 thôi mà sao nó lại có thể tuyệt vời đến như vậy? Quan trọng hơn đó chính là nó còn có nội dung bên trong nữa chứ. Dù vậy với một kẻ "mới vào nghề" như hắn thì đây có vẻ như quá là xa vời. Nhưng nó cũng cho hắn nhận thấy được tài năng của cái vị đã làm ra nó thật sự đáng nể. Một thẻ ảo ảnh cấp 2 nhưng bên trong lại chứa đựng vô vàn những chi tiết khác. Cũng có thể suy đoán ra rằng ở đó, họ dùng ít nhất cũng là 5 thẻ rồi. Nhưng mà tài tình ở chỗ là, bọn chúng có sự kết hợp cực kỳ hoàn hảo, cứ như một thực thể thống nhất vậy. Nếu không phải là những nghệ nhân chuyên nghiệp thì có lẽ không tài nào mà nhìn ra.
“Đời này đúng là cái quái gì cũng có!” Khang Huy than thở, với một cái thẻ cấp 2 thì sao nó lại tuyệt vời đến thế cơ chứ? Chắc chắn nó phải đến từ những bậc thầy! Ít nhất với cái kỹ năng này thì hắn vẫn còn phải cố gắng rất là nhiều. May mà nhờ cơ hội này hắn lại học được thêm nhiều thứ.
Trong tiệm thì mấy cô nhân viên lại cứ nhìn Khang Huy với một ánh mắt rất lạ kỳ. Chỉ cần đứng ở cửa là người đó cứ như bị ma nhập mà đứng tần ngần cả mấy tiếng đồng hồ, ai biết là tại sao. Cũng có khi do cái thẻ quảng cáo hồi 2 năm trước kia quá nổi bật chăng? Nó là một trong những loại thẻ đầu tiên, có chi phí đầu tư cực kỳ tốn kém và thời gian đầu làm thì ai ai cũng kéo tới để xem mà thôi. Cô nàng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo khi nghĩ lại cái khoảnh khắc vàng son hồi ấy, nhớ lại cả cái khoảnh khắc mà mọi thứ ở tiệm như trở thành thánh địa mỗi đêm vậy. Mà từ đó đến giờ doanh số cũng phải tăng một cách khủng kh·iếp luôn, y như trúng số độc đắc!
Nhưng đời là thế, đến lúc đã qua rồi, ai rồi cũng sẽ mất hứng thôi. Giờ chỉ còn có dăm ba mống nhìn mà thôi. Cũng tại là cái tay thợ mà đã làm ra cái tấm thẻ ấy cũng mất rồi. Mà kiếm mấy cái tay mới thì cái "khí" thì làm gì được như mấy ông "gộc" chứ! Vậy nên ai ai cũng đồng ý giữ cái thẻ đó.
"Sao mà vẫn có người hứng thú với cái này à? Hiếm thật đó" Vừa nhìn mà thầm cảm thán một mình!
Một hồi thì cái anh chàng kia cũng chẳng có mua cái gì, và cứ đứng ở đấy mà xem thẻ mãi thôi. Nữ nhân viên thấy như vậy thì sợ là làm ảnh hưởng đến khách hàng khác. Liền bước đến và lên tiếng hỏi: “Xin hỏi ngài cần mua gì ạ?”.
Nghe xong Khang Huy giật mình, và như b·ị b·ắt tại trận, hồi phục lại, lúng búng trả lời “Dạ, không mua gì”. Và hiểu ra được ý của nhân viên kia, cũng chẳng thèm nhiều lời gì, quay người mà đi thẳng luôn.
Chắc có lẽ vì có mấy cô nàng làm nền nên thẻ quảng cáo trở nên ấn tượng hơn rất nhiều chăng. Cũng nhờ thế, Khang Huy cũng nhận thấy rõ điểm mà hắn cần để mà có được thẻ quảng cáo hoàn mỹ. Khổ luyện thôi là không đủ, mà còn phải kết hợp thêm những hiểu biết, rồi quan sát nữa, chắc chắn không thể vội được, cái gì thì cũng cần có một khoảng thời gian nhất định.
Sau khi xem tấm thẻ quảng cáo ở tiệm Hoàng Kim thì Khang Huy cũng mất hết cả hứng thú với những loại khác. Cùng là một con phố. Sao chỗ người ta thì lại hoành tráng còn ở mấy cái cửa hàng khác thì như đồ bỏ vậy.
Mặc dù có hơi thắc mắc nhưng dù gì hắn cũng học hỏi được kha khá thứ rồi. Cũng đã biết cái thể loại thẻ ảo ảnh quảng cáo “ra trò” thì sẽ như thế nào. Còn cái loại chỉ dùng hình ảnh của "mỹ nữ" để dụ người ta xem thì chỉ toàn đồ bỏ đi, chẳng thể xem là quảng cáo.
Và giờ khi hắn biết bản chất thật của quảng cáo là như thế nào, Khang Huy cũng nhận ra bản thân hiện tại có là "dùng cả đời" cũng chưa thể chế tạo được một thứ tuyệt vời như vậy. Nhưng không vì thế mà làm mất đi cái mục tiêu của mình là làm cho chú Ba một tấm thẻ. Với cái hình ảnh mà cả ông lẫn hắn đều thích thì cũng không thể nào làm một tấm mà "chắp vá" được.
Lang thang một hồi thì hình ảnh cái thẻ của chú Ba cũng đã hình thành trong tâm trí của hắn. Mọi thứ bây giờ chỉ còn chờ đến ngày có thể tự tay mà làm ra chúng. Và Khang Huy dự tính là cũng chỉ mất 3 ngày là cùng thôi.
*
"Đình Uy..." Từ sau lưng Tống Đình Uy vọng đến một âm thanh hào sảng. Tống Đình Uy liền dừng bước quay người nhìn lại, là Tào Hồng với bộ dạng cao lớn như gấu đang hối hả chạy lại phía cậu. Hắn là người bạn thân thiết nhất của Đình Uy.
“Ha ha, cuối cùng thì mình cũng tóm được cậu rồi” Tào Hồng nhào tới rồi choàng tay qua cổ của Tống Đình Uy một cách mạnh bạo.
Thân hình gầy gò của Tống Đình Uy chẳng kịp làm gì, suýt nữa thì bị ngã về phía trước.
“Thôi ngay! Nhìn lại mình đi!” Tống Đình Uy tỏ ra vô cùng khó chịu khi nhíu mày nhắc nhở Tào Hồng.
Tào Hồng thì có vẻ không để ý đến những gì Tống Đình Uy nói cho lắm: “Xời, đạo đức giả vừa thôi. Chữ giả thì lại là cả một bồ!”
Tào Hồng người cao lớn gần cả mét tám, mặc bộ đồng phục trông cũng chật chội. Cộng với vẻ mặt lúc nào cũng tươi rói. Lại thêm tính cách ngay thẳng trượng nghĩa nên cũng được rất nhiều người biết tới trong trường.
Ngược lại với cậu bạn to lớn kia, thì Tống Đình Uy lại tỏ vẻ nhỏ nhắn hơn, tuy thân hình có hơi gầy, nhưng cách ăn mặc thì hết sức chỉn chu, làm cho người đối diện cảm thấy hắn lịch lãm. Cũng là nhờ cách ăn mặc quý sờ tộc của những người làm thẻ. Mà trong mắt của mấy bạn nữ, thì cái khí chất ấy có khi còn nổi tiếng hơn cả mấy tay chơi có tiếng.
"Điều thứ 91 trong nội quy của Đại Học Đông Phương: Cần chú ý hình tượng cá nhân khi ở nơi công cộng!"
"Điều thứ 60 của nội quy: Học viên cần phải ăn mặc chỉnh tề khi tới trường. Mà nhất là mấy cái áo, nhớ là phải gài nút vào đó!”
Tống Đình Uy một tay thì chỉnh lại cái đồng phục của mình cho ngay ngắn. Còn mắt thì lại nhìn thẳng vào cái cổ áo bị bung của Tào Hồng rồi lại điệp khúc những điều lệ vừa nãy một cách chẳng sót chữ nào.
"Được rồi, được rồi! Mình xin hàng!" Tào Hồng vội vã nhận thua. Kể từ khi mà Tống Đình Uy làm cán bộ kỷ luật của trường, thì cậu lại trở thành con "quỷ" mà cứ hở ra là cậu ta lôi ra hơn 722 cái quy định ở trong cái trường này ra để nói cho mà nghe. Và thứ làm hắn sợ, cũng chỉ là phải nghe lải nhải về mấy cái thứ đó thôi.
"Này! Cậu nhìn xem, kia có phải là Hà đó không". Tào Hồng vừa tìm cách đánh trống lảng vừa chỉ về phía trước.
Cách đó không xa, là một cô gái có kẹp tóc màu hồng. Một tay cầm cây kem, một tay thì cầm cuốn tạp chí đầy màu sắc, sau lưng còn có hai chú chó lớn nhỏ.
Tống Đình Uy chẳng thèm nhìn, rồi cũng từ từ bước về phía trước. Tào Hồng liền vội vã đuổi theo. Và hai người cứ sóng vai đi như thường: "Cậu hứng thú với cô ta à?".
"Thôi dẹp!" Tào Hồng nhanh chóng xua tay: “Mình thì cóc dám! Anh trai của cổ cậu có biết là ai không? Trưởng phòng của cảnh sát đó. Hồi trước có thằng Hoàng kia lỡ làm phật lòng cổ một cái thôi, thế mà cũng bị tống ngay vào trại hơn 5 tiếng đó. Lúc mà đi ra trông như xác c·hết trôi ấy.” Vừa kể Tào Hồng vừa ra vẻ hoảng sợ.
“Hừ, đáng đời." Tống Đình Uy khinh bỉ nói. Cậu ta chưa từng thích cái loại cậu ấm chuyên đi ăn chơi trác táng đó, và một con nhà quý tộc như Tống Đình Uy lại càng thấy mấy cái tên nhà giàu mới nổi như vậy thật là thấp kém. Cũng may mà mấy tên kia cũng biết thân biết phận, mà cũng chưa gây hấn gì tới cậu ta.
“Nghe nói Tinh Hoa sẽ có người đến trường mình thì phải?” Tào Hồng thăm dò.
0