Tống Đình Uy không khỏi bất ngờ nhìn bạn: “Sao cậu biết nhanh thế?”. Ở trường có những chuyện lớn bé gì cậu đều là người biết trước tiên. Mà phần vì cậu còn là thành viên trong hội kỷ luật nên cậu càng có được nhiều tin hơn cả những học sinh bình thường khác.
“Hề hề! Đó là tất nhiên.” Tào Hồng thì hểnh mặt lên đầy tự hào. Nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy có chút ấm ức “Nhưng mà sao cậu không kể mình nghe?”
Tống Đình Uy nghe xong, mới từ từ giải thích: "Mình cũng mới biết đây thôi, cũng tại trường bắt thắt chặt mấy chuyện này, để cho người ta không chê cười vào trường mình”.
“Mà còn khoảng bao lâu nữa, với lại họ tới đây làm gì chứ?".
"Khoảng hơn một tháng, họ tới làm gì thì mình cũng không rõ. Chỉ biết là cái gì mà giao lưu trao đổi học tập thôi.”
"Nói cho cùng, thì cái bọn bên Tinh Hoa mạnh đến mức nào vậy, để người ta thấy mà thèm chứ? Mà này... Đình Uy! Cậu có ý định sẽ đến đó không?". Hai mắt của Tào Hồng lúc này như sáng lên. Tò mò, cậu hỏi.
Tống Đình Uy dừng bước, ngẩng đầu suy nghĩ một chút: "Cái này thì mình không rõ lắm, dạo này tuy Tinh Hoa có sa sút đi một chút. Nhưng dù gì nó cũng vẫn là một trong sáu trường hàng đầu, nên cơ sở vật chất của bọn nó, vẫn hơn hẳn những trường bình thường kia rất nhiều. Hơn nữa lần này có khi họ đến để chơi cũng nên."
"Xì" nghe thế Tào Hồng lắc đầu: “Cái đấy thì 90% là tại nó tuyển sinh ấy mà. Nhiều năm nay, cái trường đấy cũng đã giao lưu với ai bao giờ đâu. Mà không tuyển sinh thì để làm gì cơ chứ?” Cũng giống như bao kẻ ở đây thì Tào Hồng cũng có ý định tranh một chút, với bản lĩnh của mình, thì cơ hội vào học ở trường đó cũng khá là cao. Và Tống Đình Uy hiểu rất rõ thực lực của người bạn này, mấy cái gì mà hay biểu diễn ở ngoài thì có cái gì mà so được với năng lực thực sự đâu chứ.
“Vậy bọn họ sao lại phải đến trường của chúng ta?" Tống Đình Uy nhìn thẳng vào vấn đề chính, và chẳng chừa ra ai một tí nào cả.
"Chắc gì đã đến trường ta? Đúng là cũng chẳng ai hiểu bọn họ, trừ khi ở đó có cái gì đặc biệt”. Cố tình nói thêm vào.
“À thì....” Tào Hồng im bặt.
“Không biết lần này có học sinh nội viện đến không đây?” Tống Đình Uy nói một cách chậm rãi.
"Phải là học sinh nội viện thì mới hay" Tào Hồng chen ngang ngay: “Chứ học sinh ngoại viện thì lại nhạt nhẽo như nhau thôi”.
Nghe vậy thì Tống Đình Uy liếc cho cậu một cái:"Cái dạng như các cậu mà muốn đối phó với mấy học viên ngoại viện đó còn khó ấy chứ." Hắn thì luôn đánh giá cao những con người giỏi thật sự chứ không chỉ ở vẻ bề ngoài.
Nghe vậy thì Tào Hồng chỉ biết cười ha ha cho qua. Hắn cũng biết rằng bản thân cậu có hơi lố một chút. Mà nói chuyện gì, chứ hễ gặp người bạn này là coi như "toang"! Lúc nào thì Tống Đình Uy cũng giữ một thái độ ngạo nghễ cả.
"Ờ hờ, Đình Uy! Nói cho hay chứ. Anh đây mà đứng đầu một chỗ thì coi như không ai hơn nữa đâu!". Hắn nói mà vẫn cười xòa. Cũng quen với người bạn của mình rồi nên chuyện này thì coi như bỏ qua thôi vậy!
Hôm nay, cuối cùng Khang Huy cũng hoàn thành xong tấm thẻ ảo ảnh quảng cáo cho chú Ba. Cũng phải mất cả bảy ngày từ sau khi mà hắn đi ở Phố Lớn về.
Và tấm thẻ bài cuối cùng này khiến Khang Huy rất đỗi hài lòng.
Được làm từ vỏ cây thiên vân, trải qua một quy trình xử lý đặc biệt, chiếc thẻ bài hiện lên màu trắng mờ mờ. Cùng những đường nét hoa văn xanh lá tạo nên một kết cấu phức tạp nhưng cũng đầy tinh tế. Nó nhỏ vừa bằng một nửa bàn tay. Cũng qua cái đó ta mới thấy được cái bút pháp của Khang Huy đã có một chút gì đó được gọi là "hỏa hầu".
Trên đó là một cành thanh lan vươn cao khoảng đầu người, lá thì xanh mướt. Thân thì lại cao ráo và mảnh dẻ lại mang một màu trắng tinh khôi, mà trên thân là vài đóa hoa trắng sữa. Lúc nào thì hoa cũng như đang đưa mình trong gió, cứ khoảng 10 giây thì mấy bông hoa đó lại như bừng sáng lên rồi biến hóa như hơi nước và hóa thành những dòng chữ "Cửa Hàng Tạp Hóa Của Chú Ba" cứ vậy mà tỏa sáng.
Mấy cái ánh sáng đẹp đẽ, chắc chỉ có về ban đêm mới cảm nhận được hết vẻ đẹp của nó.
Trong suốt 5 ngày này thì ngoài tấm thẻ hoa lan, thì Khang Huy cũng tranh thủ làm thêm một tấm nữa.
Tấm thẻ này thì lại phỏng theo cái thẻ mà Khang Huy đã từng thấy ở cái cửa hàng "Hoàng Kim" lúc trước, có cái mà cả bọn cứ đứng như "trời trồng" ra đó mà ngắm nghía đó. Cơ mà nói thì dễ, làm mới khó. Kỹ thuật thì hắn còn kém xa so với người đã tạo ra cái thẻ ấy nên là đến cuối cùng thì nó cũng không tài nào mà ra "cái hồn" giống được.
Và tấm thẻ đó Khang Huy cũng chỉ dám mô phỏng lại có chút xíu thôi, cái mà hắn hay nhớ tới nhất. Một cái mà ngọn lửa rồng vây quanh chàng trai có cái bộ mặt lạnh te, nhìn nó vừa lộng lẫy lại vừa đầy uy quyền. Đó chính là cái biểu tượng của sự mạnh mẽ và uy lực mà bao con người ao ước.
Cái đó mà ở dạng "chính phẩm" thì sẽ phải là "Thẻ rồng lửa cấp 3" đó cũng thuộc cái hạng thẻ chiến đấu tầm trung. Mà ở trong đó những con rồng thì được tạo nên bởi năng lượng mà hình thành. Mà những người chơi thẻ thì có thể dễ dàng dùng nó vào trong giao chiến. Mà đâu phải mỗi là uy lực, con rồng này vừa mạnh, vừa linh hoạt mà khi thi triển ra thì nhìn nó có vẻ khá là ghê người! Chẳng trách được cái bọn cuồng "chiến đấu" thẻ thì sao mà không yêu cho được.
Nhưng những cái đó đều quá xa xôi, với trình độ như của Khang Huy thì chỉ dám mô phỏng lại chúng ở dạng cấp 1. Cũng giống như nó được coi là đồ chơi mà thôi, chỉ có hình dạng, chỉ có mấy hiệu ứng bên ngoài chứ chả làm được gì. Nó tạo ra cái ảo ảnh "Rồng Lửa Đỏ Chót" rồi cũng phóng ra "tua tủa" vài cái lửa đỏ, trông thì kinh hãi đấy chứ dùng thì lại quá yếu.
Nhưng cũng phải nói đi thì cũng phải nói lại, cách mà Khang Huy thể hiện "lửa rồng" vẫn tạo cảm giác rất là chân thật, trông nó như một sinh vật sống động, cả cái thân hình đều được bao bọc bởi ngọn lửa đang cuộn trào, trông mà ai ai cũng phải kh·iếp đảm!
Những quảng cáo mà cái tiệm "Hoàng Kim" tạo ra thật sự đã để lại một ấn tượng quá sâu sắc với Khang Huy. Đến lúc này, hắn mới nhận ra, hóa ra thế giới này lại còn có một cái thẻ ảo ảnh lại kỳ lạ đến như vậy, quá là nhiều sự bất ngờ mà! Chỉ tiếc rằng nó vẫn quá tầm với của bản thân. Và cái tấm thẻ hình rồng đó chẳng qua là phút nổi hứng của Khang Huy mà thôi.
Nhờ vụ này Khang Huy lại có thêm được nhiều thứ hơn, chẳng hạn như bản thân còn quá yếu, quá là thiếu kiến thức, nhưng nhờ cái động lực từ "người khác" mà hắn càng thêm quyết tâm! Với hắn nó như một ngọn lửa để đốt cháy lòng ham học của hắn thêm một tầng nữa vậy.
Nắm tấm thẻ ảo ảnh cho chú Ba trên tay, Khang Huy cảm thấy tâm trạng có vẻ đã khá hơn. Cuộc sống bình yên bao lâu nay của hắn thì cũng chẳng có việc gì phải làm cho nên giờ cái mà hắn nghĩ đến đó chính là nhanh chóng đem đến tiệm tạp hóa cho chú Ba, không thôi mấy khi gặp lại nhau mà tặng đồ cũng ngại!
Giờ đây hình ảnh của chú Ba xuất hiện ở trong đầu Khang Huy cứ thế mà rõ dần lên: nào là mặt thì tái mét nhưng nụ cười thì luôn luôn thường trực, y như khi chú thấy hắn và thẻ ảo ảnh này vậy. Và cái sự chờ đợi đã bắt đầu nhen nhúm từ cái suy nghĩ ngớ ngẩn kia rồi.
Khang Huy chạy nhanh nhất có thể để đến cửa hàng của chú Ba.
“Thế quái nào mà cửa đóng kín mít vậy?”. Một sự lo lắng thoáng hiện trong lòng hắn, tim hắn như vừa lỡ đi một nhịp.
“Lạ thế?”.
Khang Huy vội chạy hỏi thăm mấy người buôn bán gần đó thì họ chỉ toàn "biết đâu". Và cái quán của chú Ba cứ thế mà im ắng cả một đoạn đường dài.
Hắn cũng đi hỏi những người xung quanh cái địa chỉ nhà của chú, mà cả đám cũng lắc đầu ngao ngán: Ai mà thèm để ý mấy chuyện đó bao giờ chứ!
Cứ như thế Khang Huy chẳng có tâm trí nào mà quay về. Kể từ hôm đó về sau thì cứ mỗi ngày hắn đều có một điểm dừng là cái tiệm kia, mà bao lần vẫn đều là cái cửa đóng im ỉm khiến hắn quá đổi thất vọng.
Khang Huy đã sớm có một cái linh cảm mơ hồ, khi thấy cái cách mà chú cứ ho hoài rồi thì nó sẽ chẳng hề tốt đẹp gì.
Rồi lại có cái suy nghĩ nó khiến cho lòng ngực Khang Huy quặn đau. "Cũng tại cái sự bất cẩn mà bao nhiêu những cảm xúc nó đã cuốn hắn trôi đi như những đám bọt". Mà bao lâu nay, cái mà hắn luôn muốn tìm thì lại hóa ra không quan trọng đến thế.
Những tháng ngày sống an ổn quá lâu đã khiến Khang Huy có phần quá mơ hồ về c·ái c·hết, mà chẳng có sự chuẩn bị cho mấy sự việc không lường như này, cuộc đời đôi khi là những thứ không ngờ tới nhất, chẳng ai mà biết nó sẽ ra sao cả, ai ai cũng có lúc thế mà. Có lẽ bản thân hắn cũng phải học cách chấp nhận cuộc đời đi mà thôi!
Sự ra đi của chú Ba đã tác động rất lớn tới tâm lý của Khang Huy, nhưng cụ thể thì hắn vẫn chưa hiểu nó là loại cảm giác như thế nào cả. Điều này cũng là chất xúc tác khiến hắn tập luyện như điên như cuồng, hệt như cái mà trước giờ hắn đã từng.
Và có một cái sự khác biệt khá lớn ở đây, cái thẻ thể dục được học ở bên trong cái tấm thẻ kia, cũng như cái kỹ năng tạo ra những thẻ ảo ảnh nó đã được tăng lên ở một cấp độ cao hơn. Khang Huy cố tập mà quên đi thời gian. Dù mệt lả người ra rồi hắn vẫn cứ không ngừng tay, như có cái gì thúc ép, thúc ép mình phải cố, không được cho bản thân một chút rảnh rỗi nào, dù chỉ là trong ý nghĩ!
Tại sao vậy? Đó chính là cái bản năng sinh tồn ở tận sâu trong con người Khang Huyđã được trỗi dậy sau một lần mất mát lớn đến như thế, mất đi một người mà có khi cũng chỉ như là cơn gió thoảng qua. Nhưng nó đã thổi bùng lên cả một cái biển lửa trong con người hắn! Và cái động cơ duy nhất để hắn làm điều này cũng là, để "bản thân không còn ai, phải cố hết sức thôi!"
Ngoại trừ cái chuyện mà mỗi ngày ra đường đi mua mấy cái đồ dùng cần thiết ra thì hắn chẳng ló mặt đến đâu cả, hắn lao vào tập luyện cái "thể dục" và làm thẻ ảo ảnh, lại còn tìm hiểu về Triết Thẻ. Nhưng cứ ở cái mức tìm hiểu về kiến thức cơ bản mà thôi, cũng vì nó quá thâm sâu và vi diệu, càng đi sâu thì hắn lại càng thấy khó. Và hình như đây không phải là cái thế giới mà hắn có thể chạm đến.
Mà cũng trong lúc Khang Huy đang điên cuồng luyện tập thì tại thành Đông Bình, một sự kiện lớn đang diễn ra....
0