0
Tinh Hoa học phủ, một trong sáu học phủ lớn, bỗng dưng thông báo sẽ giao lưu cùng Đại Học Đông Phương. Tin tức này chẳng khác nào một quả bom nổ giữa lòng thành Đông Bình nhỏ bé.
Tinh Hoa là ai? Là một trong sáu đại học phủ lừng lẫy, lịch sử của nó còn lâu đời hơn cả Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ nổi tiếng hiện tại. Người sáng lập ra nó không ai khác chính là Huỳnh Vinh, bậc thầy chế tạo thẻ bài đã đưa lý thuyết thẻ bài vào thời kỳ hoàng kim.
Mỗi một trang sử huy hoàng trước kia của Tinh Hoa, giờ đây lại được dịp lật lại, một lần nữa khẳng định danh tiếng lẫy lừng. Bỗng chốc, Tinh Hoa nghiễm nhiên trở thành niềm kiêu hãnh của tất cả người dân thành Đông Bình.
Thuyền lên nước nổi, Đại Học Đông Phương nhờ dịp này cũng thơm lây, các học viên đi đứng nghênh ngang, tinh thần phơi phới.
Mục đích Tinh Hoa học phủ ghé thăm Đại Học Đông Phương là gì, dĩ nhiên cũng là đề tài được dân tình bàn tán rôm rả. Chuyện Tinh Hoa, vốn chỉ có thể ngước nhìn từ xa, giờ đột ngột đặt chân đến một nơi nhỏ bé như Đại Học Đông Phương, ai nghe cũng đều bật cười, cho là chuyện tào lao.
Nhưng đời đúng là lắm bất ngờ, tin tức này nhanh chóng được xác thực khiến tất cả đều há hốc mồm.
Cả thành Đông Bình, chỉ trong một đêm bỗng trở nên sạch đẹp đến lạ, đường xá không một hạt bụi, bóng dáng trẻ lang thang cũng không còn thấy tăm hơi. Khắp các nẻo đường là công nhân miệt mài chỉnh trang thành phố, hóa ra đều là do thị trưởng ban lệnh.
Lượng du khách đến tham quan Đại Học Đông Phương cũng tăng vọt một cách chóng mặt, nhiều người vì quá tò mò nên bất chấp đường xa, cố mà đến xem ngôi trường vô danh này có gì mà khiến Tinh Hoa để mắt.
Trong tuần lễ kể từ khi Tinh Hoa tuyên bố tin tức giao lưu, Đại Học Đông Phương nhận được không dưới trăm thư mời giao lưu của các trường khác, một chuyện chưa từng có.
Khang Huy, tất nhiên, không hề hay biết đến những chuyện ồn ào này, đã lâu lắm rồi hắn không có bước chân ra khỏi nhà. Bất quá, cho dù biết thì hắn cũng chẳng mấy bận tâm, bởi hắn cho rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Mỗi ngày vẫn cứ lặp lại những thói quen cũ, huấn luyện, học tập. Hắn không hiểu vì sao bản thân lại trở nên như thế, cũng chẳng muốn hiểu. Hắn chỉ biết mình không được phép dừng lại.
Cái lối huấn luyện, học tập mà hắn đang thực hiện có phần hà khắc, nhưng trình độ của hắn thì tiến bộ như diều gặp gió.
Khang Huy cứ như đang mơ, một giấc mơ có vẻ dài đằng đẵng, nhưng lại trôi qua nhanh đến ngỡ ngàng. Lúc bừng tỉnh thì lại thấy xa lạ với chính mình.
Cả người hắn bỗng tràn đầy một nguồn sức mạnh vô tận. Giờ thì, một tay hắn đã có thể nâng một vật nặng, thứ mà trước kia phải dùng cả hai tay mới có thể nhấc lên.
Chưa kể là cảm giác của hắn cũng nhạy bén hơn nhiều, sức bật, độ mềm dẻo đều tăng lên một cách chóng mặt. Nếu mà so sánh kỹ càng thì, hình như cơ thể của hắn chỉ thay đổi có chút xíu mà thôi, hoàn toàn không cân xứng với tốc độ phát triển bên trong.
Điều mà khiến Khang Huy ngạc nhiên nhất chính là cơ thể của hắn giờ đây lại trở nên mềm dẻo đến lạ kỳ, dường như có thể tùy ý uốn cong một cách tự nhiên. Cứ ngỡ mình đang ở trong một đoàn xiếc nào đấy, làm mấy trò kỳ quặc này.
Mà mấy cái trò xiếc này thì phần lớn cũng chỉ là do mấy bé gái mười hai mười ba tuổi làm được mà thôi, vì vốn dĩ trời sinh con gái thì mềm dẻo hơn bọn con trai rồi. Ở cái độ tuổi ấy, con người cũng đạt đến độ mềm mại cao nhất của đời người.
Mà mình thì sao? Hắn đã sắp mười sáu tuổi rồi, lại còn là một thằng con trai nữa chứ.
Nói gì thì nói, trong mắt Khang Huy thì trai hay gái gì cũng như nhau thôi, ít nhất thì đó là suy nghĩ của hắn.
Dù thân thể của hắn tiến bộ một cách vượt bậc, thì tâm trạng vẫn cứ mãi xám xịt như trời mưa, mấy cái tiến bộ kia cũng chẳng làm hắn ngạc nhiên hay vui sướng gì cho cam. Giờ đây, thứ có thể khiến hắn nảy sinh hiếu kỳ thì có lẽ cũng chỉ còn mỗi tấm thẻ thần bí mà thôi.
Thói quen, sau cùng thì vẫn là những thứ quá khó bỏ. Khang Huy vẫn cứ miệt mài huấn luyện, học tập, chẳng khác gì cái máy đã được cài sẵn một cái lệnh cố định.
Nhưng may thay, hắn đã bắt đầu có suy nghĩ lại, chẳng còn thụ động như xưa nữa. Tuy nhiên, điều mà hắn quan tâm chẳng phải là cái gì cao cả, to tát. Với hắn cái đó quá xa vời, bản thân chỉ đang muốn cái chuyện trước mắt thôi.
Thật ra thì, sự ra đi đột ngột của chú Ba đã khiến trong lòng hắn dâng lên một nỗi buồn man mác. Song rất nhanh sau đó, những cái ý nghĩ thừa thãi kia liền bị vứt hết ra ngoài.
Người c·hết thì đ·ã c·hết rồi, người đang sống mới là quan trọng.
Cuộc sống thì vốn dĩ rất là thật, chẳng ai rảnh rỗi mà nghĩ cho ý nghĩa của cuộc đời này bao giờ. Cái mà Khang Huy quan tâm nhất, vẫn là sống sót mà thôi.
Chuyện chú Ba không còn nữa đã tác động quá lớn đến hắn. Ông ấy, không chỉ là một người thật sự quan tâm đến hắn đã ra đi vĩnh viễn, mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn phải kiếm một chỗ khác để bán những thẻ năng lượng.
Đây chính là một vấn đề sống còn, nếu không được giải quyết, những thành quả hiện tại sẽ chẳng có nghĩa lý gì.
Cũng chính lúc này thì Lê Tùng lại đến.
Vừa xông vào, hắn đã nằm thẳng xuống cái giường xập xệ của Khang Huy, miệng thì không ngừng than thở:
"Ôi cha mẹ ơi, thoải mái thật đấy, mệt muốn xỉu rồi. Đầu gỗ à, hình như cái giường ọp ẹp của cậu cũng dễ chịu hơn thì phải."
Khang Huy không để ý đến mấy lời phàn nàn kia, hắn lẳng lặng rót chén nước đưa cho bạn:
"Sao hôm nay mày lại mò tới đây?"
"Nhớ cậu chớ gì nữa!"
Lê Tùng trả lời cho có lệ. Rồi tự dưng vẻ mặt lại trở nên khổ sở:
"Đầu năm nay, muốn kiếm sống cũng khó à nha!"
Vừa nghe xong cái câu than thở đầy quen thuộc kia thì Khang Huy liền biết có biến, kiểu gì thì bạn mình cũng bị ấm ức hoặc chịu cái khổ nào đó. Kinh nghiệm lần nào gặp thì nó cũng đều như vậy.
Nhưng những lúc này thì Khang Huy chẳng hề làm gì cả, mà chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Quả nhiên, Lê Tùng liền bật dậy, hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó:
"Đầu gỗ à, cậu nói cuộc đời này là cái gì vậy hả, lão tử đây làm muốn xỉu luôn, cuối cùng cái thằng chó má kia lại ôm hết công lao, mà lại còn không nói một tiếng nào chứ, cái đồ tổng biên kịch khốn nạn!"
Nghe cái kiểu nói thì cũng biết nó ức đến nhường nào rồi, và với cái cách nói ngắt quãng, lúc thì đầy căm phẫn, lúc lại thất vọng não nề, Khang Huy cuối cùng cũng hiểu ra được toàn bộ mọi chuyện.
Hóa ra thì cái gã Lê Tùng này đã được cất nhắc lên sau một hồi chân ướt chân ráo vào cái công ty thẻ phim. Và cái chuyện thư sinh thì làm cái gì không nên nết dường như nó đang vận vào người Lê Tùng một cách rõ ràng, một cái tư chất hiếm người.
Sau bao tháng trời chăm chỉ, mọt sách đến độ ai ai cũng phải lắc đầu. Không ngờ tên nhóc này lại viết được ra vài ba cái kịch bản mà lại rất có chiều sâu.
Tổng biên kịch thấy thế thì có mừng, vội đến hứa với Lôi Tùng chỉ cần hắn mà nghĩ ra kịch bản nào ngon ngon thì lập tức cho lên làm biên kịch chính thức luôn.
Được hứa hẹn như thế thì ai mà không ham? Và Lê Tùng cứ cắm đầu, cắm cổ vào mà viết ngày đêm, đến mức đầu óc choáng váng.
Bao nhiêu cái tâm tư đều được đưa hết vào trong đấy. Rồi sau cùng hắn cũng đã viết xong một kịch bản mà hắn vô cùng tâm đắc.
Giao ngay cho vị tổng biên kia xem thì ngay lập tức kịch bản của hắn được thông qua. Rồi còn nói với một giọng hết sức chân thành rằng hắn đã tìm được chân ái cuộc đời, còn hứa chắc là khi cái thẻ phim được làm xong, thì Lê Tùng sẽ phải trở thành người có tiếng trong cái giới thẻ phim.
Nhưng ai đâu có ngờ rằng cái kết nó lại lộn xộn hết cả. Cứ nghĩ đến đó mà làm cho Lê Tùng thấy cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vì cái lúc mà tấm thẻ phim đó ra mắt thì có ai hay, người làm nên cái chuyện kinh thiên động địa kia lại không phải tên của hắn mà lại là của cái ông tổng biên kia. Thật đúng là nực cười mà!
Hóa ra sự thật, vẫn là tàn nhẫn nhất! Lúc mà tìm đến "vạch mặt" thì cái ông kia liền cười lạnh với một điệu cười nửa miệng, ném ra cho hắn tận năm vạn đồng liên minh.
Thật ra, số tiền này cũng đủ để cho cái đám lang thang đó có được một cuộc sống thoải mái, chỉ là nó khiến cho Lê Tùng như mất cả một phần của mình vậy, sự cố gắng bao lâu giờ lại thành ra như chó gặm vậy.
Rồi thì còn thêm mấy câu "nhắn nhủ" có phần đáng sợ là "biết điều thì giữ cái mồm mình cho chặt" "chớ mà nhiều lời có mà sống cũng như c·hết!" Mà dĩ nhiên tên Lôi Tùng nhà ta cũng "ngoan ngoãn" nghe theo mà chẳng dám ho he tiếng nào.
Mà tức nhất là ai dè nhờ cái vụ lừa tình lừa nghĩa đó mà cái bộ thẻ phim đó cũng trở thành tâm điểm, và ông biên kịch khốn nạn kia nghiễm nhiên một bước lên trời khi nó đứng nhất bảng xếp hạng, và có nguy cơ sẽ được nổi tiếng trên cả liên bang chứ chả đùa.
Tất cả sự căm hờn cũng như khí lực mà dồn vào để mà tuôn ra đều theo đó mà trôi tuột đi hết khi kết thúc câu chuyện. Và khi nói xong cái câu:
"Con mẹ nó! Kiếp người thật không đáng sống!" thì hắn liền buông mình nằm lại trên cái giường của Khang Huy, với một điệu bộ quá là chán nản.
Còn Khang Huy thì cứ lẳng lặng ngồi đó mà nghe. Với hắn mấy cái bất công này đã quá đỗi quen thuộc rồi, biết sao mà trách được cuộc đời?
Đã ai sống mà chẳng chịu một chút ủy khuất? Quan trọng là mình sẽ đối diện với nó thế nào, mới thật sự quan trọng.
Mà dẫu sao thì với lý trí của mình, Khang Huy tin rằng: Trên thế giới này làm quái gì có thứ công bằng, có thì mình hưởng thôi, ai cho không!
Sau một lúc im lặng, Lê Tùng mới khó khăn mà lên tiếng hỏi:
"Đầu gỗ à... chuyện... chuyện thẻ bài ảo ảnh của cậu sao rồi?".